“Đại ca vừa về à? Gần đây bận lắm sao?” Thân Uyển Nhi đi đến trước mặt Thân Diệc Phàm hỏi.
“Ừ, cũng hơi, vừa đi đến trấn trên xem mấy cửa hàng nhà chúng ta. Qua hai ngày nữa hẳn là sẽ mở thêm mấy cửa hàng mới ở trần bên. Đúng rồi, Uyển Nhi tìm Đại ca có việc gì không?” Thận Diệc Phàm trả lời. Thật ra, chuyện phiền lòng nhất lúc này của Thân Diệc Phàm không phải là buôn bán, mà là Thân lão bà, cả Tô Sở Nguyệt nữa, đã trêu chọc phiền phức cho hắn rồi. “Đại ca, huynh đã chuẩn bị lễ cầu hôn cho A La xong chưa?”
“Về cơ bản thì xong rồi.” Nói đến việc này, đôi mày đang nhắn của Thần Diệc Phàm mới hơi giãn ra.
“Vậy là tốt2rồi! Muội chỉ sợ Đại ca bận công việc, rồi mấy thứ linh tinh trong phủ sẽ quên việc cầu hôn với A La thôi.”
Nhắc tới việc xảy ra trong phủ, đương nhiên là Thân Uyển Nhi muốn ám chỉ tới Thân lão bà và Tổ Sở Nguyệt. Qua giọng nói của nàng không khó để nghe ra Thân Uyển Nhi vô cùng bất mãn với Thân lão bà và Tô Sở Nguyệt. “Uyển Nhi cứ yên tâm đi,Đại ca chắc chắn sẽ không quên chuyện quan trọng như vậy. Bên phía tổ mẫu mong Uyển Nhi giúp huynh vài phần.” Nói tới đây, Thân Diệc Phàm cũng có vài phần xin lỗi, hắn cũng biết mấy người Thân lão bà không dễ chơi. Ngày hôm qua lúc bọn họ vừa tới vì ăn nhờ ở đậu nên còn8chưa dám gây ra chuyện gì. Nhưng hôm nay đã có dị tới chống lưng, có lẽ bọn họ không an phận nữa. Vừa rồi lúc hắn ở bên ngoài có tên sai vặt tới báo cho hắn, vị tổ mẫu kia đang ghét bỏ bài trí trong viện bà không đủ hoa lệ. Mà mấy vị bá phụ của hắn, còn cả vị phụ thân tốt kia của hắn cũng ồn ào đòi đổi sang một viện tốt hơn.
Lúc này Thân Diệc Phàm và Thân Uyển Nhi cũng không chú ý đến, cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người đã bị Tô Sở Nguyệt nép một bên nghe hết rồi. Tô Sở Nguyệt nghe được hai huynh muội Thân Diệc Phàm nói chuyện xong, khuôn mặt vì tức giận mà vặn vẹo. Đại nha hoàn Ngọc Chi6bên người nàng thấy vậy cũng không dám thở mạnh. “Biểu ca, Uyển Nhi biểu muội, hai người ở đây à.”
Tổ Sở Nguyệt từ khúc quanh bước ra cười cười chào hỏi, trên mặt nàng không thể nhìn ra cơn giận khi nàng nghe được cuộc trò chuyện của hai huynh muội Thân Diệc Phàm ban nãy.
“Ừ, Nguyệt Nhi ăn cơm tối chưa?” Thấy vậy, Thân Diệc Phàm cũng khách khí chào hỏi Tô Sở Nguyệt.
“Vẫn chưa ạ, lát nữa muội định đi ăn cùng bà ngoài. Biểu ca và Uyển Nhi muội muội có muốn đi cùng không?” Tô Sở Nguyệt dịu dàng hỏi. “Nguyệt Nhi cứ ăn cùng tổ mẫu đi, vừa nãy ta ăn ở bên ngoài rồi.” Thân Diệc Phàm từ chối không chút nghĩ ngợi.
“Lúc chiều Uyển Nhi ăn chút điểm tâm rồi, giờ3vẫn chưa đói nên có lẽ cơm tối nay ăn hơi muộn một chút, không thể đi ăn cùng Nguyệt Nhi tỷ tỷ và tổ mẫu rồi.” Thân Uyển Nhi cũng từ chối, nàng không muốn nhìn Thân lão bà lấy cái danh quy củ để tự cao tự đại trước mặt nàng đâu.
“Ai...” Tô Sở Nguyệt nghe Thân Diệc Phàm và Thân Uyển Nhi nói vậy không khỏi thở dài ra tiếng, tiếp đó tận tình khuyên bảo nói: “Biểu ca và Uyển Nhi còn trách bà ngoại sao? Thật ra lúc trước bà ngoại bị Mã Nguyễn Xuân kia mê hoặc lừa dối thối, giờ bà biết sai rồi. Dù sao bà ngoại cũng là tổ mẫu ruột thịt của biểu ca và Uyển Nhi, hai người đừng trách bà có được không?” “Nguyệt Nhi, muội nghĩ5nhiều rồi, việc quá khứ cứ để nó trôi qua đi. Bữa tối nay huynh muội chúng ta không qua đâu.” Không biết vì sao bây giờ nhìn thấy bộ dạng dịu dàng săn sóc hiền huệ này của Tô Sở Nguyệt thì thấy phản cảm. “Vậy... vậy được rồi.”
Tô Sở Nguyệt thấy nét mặt Thân Diệc Phàm không ngờ lại có chút phiền chán, trong lòng đánh cái bộp, vội đáp lời, cũng không dám nói thêm lời nào trước mặt Thân Diệc Phàm.
Thân Uyển Nhi nhìn bóng Tô Sở Nguyệt đi xa, cảm thấy thật hả giận. Nàng và Thân Trịnh thị đã sớm nhìn ra Tô Sở Nguyệt không đơn giản. Ngại một nỗi Tô Sở Nguyệt này rất biết giả vờ, các nàng không tìm thấy cơ hội nói Tô Sở Nguyệt không tốt trước mặt Thân Diệc Phàm. Giờ thấy Thần Diệc Phàm hiểu được mà từ chối Tô Sở Nguyệt, đương nhiên nàng thấy vui trong lòng.
“Vậy Uyển Nhi đi trước đây Đại ca.” Thân Uyển Nhi thấy Tô Sở Nguyệt đi rồi cũng cáo từ Thân Diệc Phàm.
“Ừ, nhớ ăn cơm đấy.” Thận Diệc Phàm nói. “Dạ, dạ, Đại ca cứ yên tâm đi.” Thân Uyển Nhi cười nói, sau đó đi về viện của mình. Buổi tối, Thân Diệc Phàm còn chưa xem xong sổ sách đã nghe thấy tiếng Thư Mặc đập cửa.” Vào nhà xong, Thư Mặc bẩm báo: “Vừa nãy lão phu nhân phải người kêu thiếu gia đến viện của bà, nói có chuyện muốn nói với thiếu gia.”
“Ô? Có nói là việc gì không?” Thân Diệc Phàm cũng thấy là lạ, sao lúc này Thân lão bà lại gọi hắn qua.
“Cái đó thì không ạ.” Thư Mặc trả lời.
Chờ Thân Diệc Phàm bước vào viện Thân lão bà, nha hoàn chạy vào thông báo xong. Được Thân lão bà cho phép, Thân Diệc Phàm liền đi vào.
“Ngươi quỳ xuống cho ta.” Thân Diệc Phàm vừa bước vào cửa, Thân lão bà đã ném vỡ một cái ly trước mặt, tức giận kêu Thận Diệc Phàm quỳ xuống.
Mà Thân Diệc Phàm vừa bước vào đã bị Thân lão bà đối đãi như thế, đầu thấy được bộ dạng biết sai của Thân lão bà mà Tô Sở Nguyệt nói, lòng hắn càng lạnh. Tuy rằng vẫn quỳ cho phái đạo, nhưng ngữ khí lại chẳng ra gì. “Không biết lần này tôn nhị chọc vào chỗ nào khiến tổ mẫu tức giận?“. Vốn Thân lão bà còn đang định lên mặt với Thân Diệc Phàm. Không ngờ hắn lại dùng giọng điệu lạnh lùng chẳng thèm để ý như thể hỏi lại bà ta, nhớ lại khi trước bà vô cớ đuổi mẹ con Thân Diệc Phàm ra khỏi Thân phủ, khí thế bà ta yếu đi đội phần.
“Hừ! Ngươi còn mặt mũi hỏi ta chắc?” Dù sao Thân lão bà cũng háo thắng cả đời, đâu thể xuống nước với một tiểu bối. Thế nên dù sợ hãi trong lòng, ngoài miệng bà ta vẫn hùng hổ dọa người mắng Thân Diệc Phàm. “Tôn nhị không nghĩ ra mới chỉ hai ngày tốn nhi đã làm gì mà chọc giận tổ mẫu, mong tổ mẫu nói rõ.” Thấy vậy, lòng Thân Diệc Phàm càng lạnh hơn.
Nghe Thân Diệc Phàm nhắc tới chữ “hai ngày”, Thân lão bà lại nghĩ mình đang nương nhờ Thân Diệc Phàm, khí thế yếu bớt một phần, bởi bà ta cũng chột dạ khi phải cậy nhờ Thân Diệc Phàm.
Vì vậy, giọng điệu của Thân lão bà mềm đi một ít, nhưng vẫn mang sự chất vấn: “Ngươi nói xem, có phải ngươi muốn cưới một đứa con nhà nông về làm vợ không? Đây có phải sự thật không?” Nghe Thân lão bà nhắc tới việc này, lòng Thân Diệc Phàm ngay tức khắc có dự cảm không ổn. Hắn thầm nghĩ chắc chắn có người nhắc đến việc hắn muốn đến nhà Tử La cầu hôn trước mặt Thân lão bà. Lại nghĩ đến Thân lão bà sẽ phản đối không cho hắn cưới Tử La, lòng Thân Diệc Phàm lạnh thêm một chút, đồng thời cũng lo lắng về việc giữa hắn và Tử La.
“Không biết tổ mẫu nghe ai nói việc này?” Lúc Thân Diệc Phàm nói lời này giọng nói không được coi là hoà nhã. “Cả cái nhà này đông như thế, chút việc của ngươi còn mong giấu được tổ mẫu chắc.“. Thấy Thận Diệc Phàm ép hỏi ai mật báo với mình, trong nháy mắt Thân lão bà cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ tới những gì Tô Sở Nguyệt đã nói, bà ta chỉ đành cố tỏ ra trận định. Tiếp đó lại hùng hổ: “Ngươi nói xem việc này có phải thật hay không?”
“Là thật, tổ mẫu tính làm gì?” hiện giờ tình cảm của Thần Diệc Phàm dành cho Thân lão bà không thể lạnh được hơn nữa. “Ngươi... ngươi...” Thân lão bà thấy thế chỉ vào Thân Diệc Phàm nói không nên lời. Lượng ma ma đứng bên vội khuyên Thân lão bà bớt giận.
“Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều nghe lệnh cha mẹ, lời người mai mối. Ngươi sao dám lướt qua tổ mẫu và cha ngươi cứ thể đi cầu hôn một đứa con gái nhà nông chứ.” Ngừng một lát. Thân lão bà nói tới đây lại kích động: “Thận gia nhà chúng ta là nhà như nào chứ, chính là danh môn vọng tộc nổi danh, người còn là tôn tử duy nhất của nhà họ Thân chúng ta, thê tử của ngươi sao có thể là một người chân lấm tay bùn được. Nói ra không sợ người ta chỉ cười à? Ngươi làm vậy thì mặt mũi của nhà họ Thân chúng ta ném chỗ nào? Hôm nay ta nói trước, ta tuyệt đối không đồng ý để ngươi cưới một đứa con gái nông dân về làm vợ!” Thân lão bà nói lời này gần như chỉ thẳng vào mũi Thân Diệc Phàm.
Thân Diệc Phàm nghe vậy, trong lòng đương nhiên cực kỳ không đồng ý. Hắn rất muốn nói lại với nhân lão bà, mặt mũi nhà họ Thân từ lúc việc của phụ thân hắn xảy ra đã ném sạch rồi. Nhưng nhìn Thân lão bà kích động như thể, hắn không nói những lời này ra.
“Nhà huynh muội A La đâu thể xem là nông dân được. Nhà nàng ấy buôn bán giờ đã nổi danh hơn trăm dặm rồi. Hơn nữa ba huynh đệ Tử Thụ đều là người có công danh, nên huynh muội bọn họ đâu phải nông dân như lời tổ mẫu. Thật ra tôn nhi cảm thấy nhà A La rất xứng đôi cùng nhà chúng ta.” Thân Diệc Phàm thử phân rẽ phải trái với nhân lão bà.
“Có cái rắm ấy.”
Thân Diệc Phàm vừa nói ra, Thân lão bà lại bắt đầu kích động. Lúc này lời thô tục cũng văng ra: “Ngươi coi tổ mẫu ta già cả mắt mờ à? Đổng gia kia sao so được với Thân gia nhà chúng ta? Nào có ai không biết, mấy huynh muội nhà họ Đổng đều là cô nhi, tổ tông tám đời đều là nông dân chân đất mắt toét. Cái nhà như thế mà dám bảo xứng đối với nhà họ Thân chúng ta?”
“Nhà các nàng cùng lắm chỉ được coi là nhà giàu mới nổi thôi, nếu kết thông gia với nhà như thể là tự vả mặt nhà họ Thân chúng ta. Việc này không có cửa đâu. Chỉ cần một ngày ta chưa chết, ngươi đừng mơ.”
Thân lão bà kiên quyết. Thân Diệc Phàm thấy Thân lão bà nói Tử La như thế, còn kiên quyết phản đối việc hôn nhân giữa hắn và Tử La, cơn tức trong lòng càng tăng lên.
Thân Diệc Phàm lập tức đứng dậy, Thân lão bà đang nói hăng say cũng bị động tác của Thân Diệc Phàm dọa cho nhảy dựng. Sau khi Thân Diệc Phàm đứng lên xong, đang lúc muốn tranh luận chính diện với Thân lão bà, đột nhiên Tô Sở Nguyệt vọt từ cửa vào.
“Bà ngoại, biểu ca, hai người bình tĩnh nói chuyện được không, có chuyện gì từ từ nói. Bà cháu ruột có chuyện gì mà không nói được, chúng ta cứ bình tĩnh thương lượng đi.” Tô Sở Nguyệt kéo tay Thân Diệc Phàm đang định nổi đóa, tiếp đó trấn an Thận Diệc Phàm và Thân lão bà trong cơn thịnh nộ.
“Nguyệt Nhi, cháu nhìn xem. Cháu nhìn xem có phải biểu ca của cháu bị ma quỷ ám rồi không. Không ngờ nó vì một nha đầu nông dân mà cãi nhau với tổ mẫu.”
Thấy Tô Sở Nguyệt xuất hiện, sự sợ hãi và chột dạ của Thân lão bà biến sạch, lại chỉ vào Thận Diệc Phàm kêu gào một lần nữa.