Điền Viên Cẩm Tú



Nhất thời, ba người Tô Sở Nguyệt trở thành tâm điểm trong phòng.

Tử La thấy vậy tuy cảm khái mọi người xu lợi nịnh nọt, nhưng cũng không thấy có gì đáng để giận cả. Nàng cứ vậy yên tĩnh đứng một góc, thấy ánh mắt của mọi người đều rơi xuống người Tô Sở Nguyệt, hơn nữa trong chốc lát còn chưa định kết thúc màn khen Tô Sở Nguyệt. Thấy mọi người đều không chú ý về phía mình, Tử La nhỏ giọng thì thầm với Xuân Hoa và Hạ Hà. Tô Sở Nguyệt được mọi người tâng bốc cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, có chút đắc ý dạt dào. Vì thế, nàng ta nhìn về phía mấy người Tử La mang theo chút khoe khoang, hòng2tìm lại cảm giác ưu việt. Nhưng kết quả lại khiến Tô Sở Nguyệt thất vọng, chỉ thấy Tử La đang nói chuyện phiếm cùng Xuân Hoa, Hạ Hà. Về cơ bản thì ánh mắt và sự chú ý đều không đặt ở phía nàng ta, mà Tô Sở Nguyệt cũng không thấy chút hâm mộ nào trên mặt Tử La cá. Tô Sở Nguyệt cảm thấy chả có gì thú vị, người xung quanh nịnh hót a dua vẫn khiến nàng ta thấy thiếu thiếu.

Nhưng Tô Sở Nguyệt nghĩ tiếp lại cảm thấy chắc chắn Tử La đang hâm mộ mình, chỉ đang cố ra vẻ không để ý thôi. Từ lúc ấy, Tổ Sở Nguyệt đơn phương cảm thấy Tử La đang hâm mộ mình, vì thế nàng ta càng nhiệt8tình chuyện trò cùng các phu nhân, tiểu thư xung quanh.

“Có chuyện gì xảy ra thế, ta và Uyển Nhi mới đi sắp xếp tiệc một lúc, ở đây đã náo nhiệt như thế này rồi, chúng ta có bỏ lỡ việc gì không?” Lúc này, Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi cùng nha hoàn, mụ mụ từ ngoài cửa bước, cười nói vui vẻ.

Thật ra, trước lúc Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi bước vào phòng khách đã nghe bọn nha hoàn báo cáo lại tình huống trong phòng. Có thể nói, còn chưa tiến vào phòng khách, mẹ con Thân Trịnh thị đã hiểu rõ rành mạch chuyện xảy ra trong phòng, đặc biệt là những chuyện xảy ra với Tử La.


Giờ Thân Trịnh thị là cố ý nói6lời này, ý muốn ám chỉ trong phòng chả có chuyện gì quan trọng, sao cả lại khoa trương, hưng phấn như vậy. Mà tất cả mọi người đều không biết Thân Trịnh thị đã biết tất cả những chuyện vừa xảy ra trong phòng, nên cũng không ngờ Thân Trịnh thị cố ý nói thế. Vì thể nữ quyền trong phòng nghe Thân Trịnh thị hỏi bâng quơ” đều cảm thấy hơi xấu hổ.

Cũng đúng, căn bản thì vừa nãy trong phòng chả có chuyện gì quan trọng xảy ra cả, mấy người các nàng vì nịnh bợ Tô Sở Nguyệt nên mới ồn ào như thế. Nghĩ đến đây, nữ quyền trong phòng đều cảm thấy thẹn thùng, vừa nãy làm hơi quá.

Nhìn mọi người nghe lời bà xong đều trầm3mặc, Thân Trịnh thị vừa lòng, nụ cười càng thêm rực rỡ. Sau đó bà làm bộ như giờ mới thấy mấy người huyện lệnh phu nhân, ra vẻ kinh ngạc nói: “Đây không phải là huyện lệnh phu nhân và Hoàng phu nhân, Mã phu nhân sao.”

Nói xong lại làm bộ mới vừa nhìn thấy mấy người Tử La: “Ô, A La cũng tới à. Ai da, vừa nãy không để ý có nhiều khách quý thể. Đúng là rồng đến nhà tôm mà. A, sao mọi người đều đứng thế, ngồi đi ngồi đi, tất cả mọi người mau ngồi đi, rề rà làm chậm trễ mọi người rồi.” Vừa nói bà vừa vội kều mọi người ngồi xuống.

“Phải, phải. Tiếp đón không đến nơi đến chốn, để mọi người cười5chê rồi.” Thân Uyển Nhi thấy vậy cũng làm bộ khẩn trương, lên tiếng tiếp đón mọi người ngồi xuống. Tô Sở Nguyệt và Tô phu nhân thấy mẹ con Thân Trịnh thị thay nhau thể hiện, nghe mấy câu: tiếp đón đón không đến nơi đến chốn, làm chậm trễ mọi người, để mọi người cười chê thì tức suýt nổ mũi. Thế này ý là bảo trước khi mẹ con Thân Trịnh thị bước vào, huyện lệnh phu nhân và Tử La đã tới từ sớm nhưng các nàng vẫn chưa mời người ta ngồi xuống, như vậy là tiếp đón khách khứa không chu đáo, để người ta cười chế. Có nghĩa là muốn bảo trước khi mẹ con Thân Trịnh thị đến, các nàng không biết lễ nghĩa làm chủ nhà, không tiếp khách sao.


Mà mẹ con Thân Trịnh thị còn nói Tử La thành khách quý, người mà Tổ Sở Nguyệt và Tô phu nhân không muốn đón tiếp chút nào. Vì vậy, hai nguyên nhân chồng vào nhau, sắc mặt Tô Sở Nguyệt và Tô phu nhân không được tốt cho lắm. Nhưng dù sao hai người cũng là người tâm cơ sâu đậm, không biểu hiện chút nào ra ngoài. Nếu không thì chưa đánh đã khai rồi

Tiếc thay, cố gắng ẩn nhẫn lần này của Tô phu nhân và Tô Sở Nguyệt đã định trước là sẽ lãng phí rồi.

“Nhà lão Tam, cả Uyển tỷ nhi nữa, hai người biết trong nhà thiếu người tiếp đón khách khứa mà còn lười biếng chạy ra ngoài, muốn làm mất mặt Thân gia chúng ta à. Nhà họ Thân chúng ta nuôi các ngươi tốn cơm tốn gạo rồi.” Lúc này, Thân lão bà hung ác nói với mẹ con Thân Trịnh thị, lời nói cực kỳ khó nghe

Lúc này, Thân lão bà vẻ mặt chanh chua, lời nói cực kỳ khó nghe, không có chút từ ái nào. Vì thế, lời của bà ta khiến cho tất cả mọi người trong phòng biến sắc, đặc biệt là huyện lệnh phu nhân khi nãy vừa khen Thân lão bà hiền hòa từ ái sắc mặt càng đặc sắc.

Vốn Tô Sở Nguyệt và Tô phu nhân định giả ngu giả ngơ lừa dối cho qua lúc mẹ con Thân Trịnh thị nói, nhưng giờ bị Thần lão bà nói vậy, nếu tiếp tục bám theo các nàng có muốn giả ngu cũng không được. Vì thế, Tô Sở Nguyệt và Tô phu nhân nghe Thân lão bà tử nói xong, nụ cười trên mặt cứng đờ. “Bà ngoại, bà đừng nói Tam mợ và Uyển Nhi muội muội như thế. Khi nãy Nguyệt Nhi nhìn thấy A La muội muội và huyện lệnh phu nhân, mừng quá nên mới quên bảo họ ngồi xuống, Nguyệt Nhi thất lễ rồi. Bà ngoại đừng trách Tam mợ và Uyển Nhi muội muội mà.”


Thấy người trong phòng nhìn Thân lão bà càng lúc càng sai sai, đến cả huyện lệnh phu nhân cũng kinh ngạc nhìn Thân lão bà, rồi quay sang nhìn mẹ con nàng ta với ánh mắt kỳ lạ không kém. Tô Sở Nguyệt không thể không thu dọn cục diện rối rắm này giúp Thân lão bà.

Thật ra, nhắc đến chuyện này cũng hơi oan cho Tổ Sở Nguyệt. Bởi nàng ta đúng là không muốn mời Tử La ngồi, muốn ra oai phủ đầu với Tử La. Nhưng nàng ta đâu muốn tiếp đãi huyện lệnh phu nhân sơ sẩy đâu. Ban nãy nàng ta bị huyện lệnh phu nhân khen sướng cả người, lại còn phân tâm nghĩ cách khoe khoang với Tử La nên mới quên mời mấy người huyện lệnh phu nhân ngồi xuống. Giờ nàng ta đành ôm hết tất cả, tự nhận là mình sai.

Dưới tình huống như thế mà Tô Sở Nguyệt còn tìm ra được một lý do thoái thác hoàn hảo, quả nhiên thông minh. Ngặt nỗi Thân lão bà là một cái bao cỏ vô dụng, dụng tâm của Tô Sở Nguyệt lại phải vứt đi rồi. “Nguyệt Nhi, cháu không cần nói chuyện thay hai đứa lười nhác này, không đúng là không đúng. Nếu không dạy dỗ các nàng, các nàng không biết cái gì gọi là quy củ. Nguyệt Nhi đừng cản bà ngoại.”

Thân lão bà không hề lưu ý tới sắc mặt đang dần thay đổi của mọi người, cũng chẳng quan tâm sắc mặt Tổ Sở Nguyệt và Tô phu nhân thế nào, chỉ lo nói chuyện, càng nói càng kiêu ngạo, khinh thường mắng hai mẹ con Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi: “Hai mẹ con vác ngươi ăn của nhà họ Thân, ngủ ở nhà họ Thân, thế mà dám lười biếng...”

“Bà ngoại!” Tô Sở Nguyệt thấy Thân lão bà vẫn không biết lựa lời, sợ bà ta lại nói ra cái gì kinh thiên động địa nên vội cắt lời bà ta, nói tiếp: “Bà ngoại, việc này thật sự không thể trách Tam mợ và Uyển Nhi muội muội được, đều tại Nguyệt Nhi sai, bà ngoại đừng mắng Tam mợ nữa.” Nói xòn nháy mắt ra hiệu không ngừng với Thân lão bà, chỉ mong bà ta hiểu ý. Cuối cùng Thân lão bà vẫn còn chút đầu óc, thấy sắc mặt Tô Sở nguyệt không đúng, vẻ mặt còn khá khẩn trương, rốt cuộc bà ta cũng thoát khỏi cơn tự đắc, hồi thần, ý thức được việc không ổn, lúc này mới nuốt những lời sắp nói vào bụng.

Thấy Thân lão bà cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Tổ Sở Nguyệt và Tổ phu nhân cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nếu để Thân lão bà nói thêm vài lời vô lý, khắc nghiệt, khó nghe nữa, các nàng đừng mong chỉ giữ thân mình.

Nhưng hai người vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, câu tiếp theo Thân lão bà nói lại khiến hai người biến sắc, đặc biệt là Tô Sở Nguyệt, vẻ mặt nàng ta khó coi hết sức.


“Hừ! Ta nể mặt Nguyệt Nhi nói chuyện thay hai đứa lưới các ngươi, hôm nay không so đo nữa. Các ngươi còn không mau cảm ơn Nguyệt Nhi đi.”

Thân Trịnh thị nghe đến đó, lại nhìn sắc mặt người ngồi trong phòng, thầm cười lạnh. Nếu Thân lão bà không sợ mất mặt xấu hổ, bà thỏa mãn bà ta là được. Thân Trịnh thị kéo Thân Uyển nhi đang định bước lên phân bua lại, vẻ mặt có lỗi nói vớ Tô Sở Nguyệt: “Nguyệt tỷ nhi, lúc nãy Tammy và Uyển Nhi sai rồi. Giờ Tam mợ và Uyển Nhi xin...”

“Không, không, không!” Tô Sở Nguyệt thấy Thân Trịnh thị xin lỗi nàng ta thật, hoàn toàn kinh ngạc, không còn bộ dạng danh môn khuê tú ban nãy nữa, nhảy dựng lên như mèo bị giẫm đuôi, huơ tay liên tục, cũng chẳng rảnh mà quan tâm đến hình tượng nữa, vội vàng nói với Thần Trịnh thị: “Là lỗi của Nguyệt Nhi mà, không liên quan gì đến Tam mợ và Uyển Nhi muội muội, thật đấy! Thật! Bà ngoại chỉ nói đùa, nói đùa với hai người thôi.”

Lúc này Tô Sở Nguyệt cảm thấy nàng ta sắp bị độ ngu của Thân lão bà làm cho tác phát khóc rồi. Nàng ta vẫn muốn gả cho Thân Diệc Phàm đấy, giờ mà đắc tội cả mẹ hắn lẫn muội muội hắn, muốn hại chết nàng à.

Mà Thân lão bà thấy Tô Sở Nguyệt như vậy, không khỏi kinh ngạc không hiểu vì sao Tô Sở Nguyệt lại hoảng sợ như thế. Nhưng khó có lúc bà ta bắt được sai lầm của Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi, không cam lòng bỏ đi như thế được. Vì vậy bà ta ngẫm nghĩ một chút, Tô phu nhân ngồi bên cạnh bà ta thầm hố hỏng bét, không rảnh lo nghĩ gì hơn, vội kéo áo Thân lão bà một chút.

Động tác của Tô phu nhân tuy nhỏ, chỉ nhẹ kéo vạt áo của nhân lão bà, nhưng ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung lên người Thân lão bà, tất nhiên đều nhìn thấy động tác nhỏ của bà ta. Vì thế, vẻ mặt của người trong phòng càng muôn màu muôn vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận