Tô phu nhân thấy Tô Sở Nguyệt vui mừng, không khỏi trách mắng: “Xem con vui vẻ chưa kìa, chỉ có chút tiền đồ như vậy thôi hả? Phim ca nhi có gì tốt đâu chứ?” “Mẹ, mẹ đừng chê cười Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi chỉ biết mẹ thương Nguyệt Nhi nhất, thế nên chuyện này mẹ nhất định sẽ giúp Nguyệt Nhi phải không?” Tô Sở Nguyệt thấy vậy làm nũng để Tô phu nhân hứa giúp mình. “Được rồi, được rồi. Lớn vậy rồi còn làm nũng, không sợ người ta nhìn thấy cười cho.”
Tô phu nhân rõ ràng hưởng thụ Tô Sở Nguyệt nũng nịu như thế, sau đó vỗ nhẹ tay Tổ Sở Nguyệt: “Con là nữ nhi duy nhất của mẹ, sao mẹ không muốn an bài tốt cho con được chứ.2Lại nói, ba mẹ con chúng ta ở Tô phủ cũng không dễ dàng gì, nhất là đệ đệ con, thằng bé là khổ nhất, đám huynh đệ đều muốn đè đầu cưỡi cổ nó. May mà Nguyệt Nhi con không chịu thua kém, xuất sắc như thế, vậy nên Nguyệt Nhi à, con gả vào Thân phủ rồi cũng đừng quên đệ đệ nha, nhất định phải giúp thằng bé đây.”
Tô Sở Nguyệt nghe Tô phu nhân nói xong, ở chỗ Tô phu nhân không thấy sắc mặt thoáng cứng đờ. Mà cảm động lúc trước đối với Tô phu nhân cũng mất hoàn toàn.
Hừ, nàng ta biết trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí mà.
Bây giờ mẹ giúp nàng ta là có mục đích, còn không phải vì để sau này8nàng ta chiếu cổ đứa em trai không có bản lĩnh kia sao. Lại nói, Tô phu nhân chỉ sinh một nữ một nam là Tô Sở Nguyệt và đệ đệ Tô Kiệt. Có điều con của Tô tri phủ không chỉ có hai bọn họ.
Trừ Tô Sở Nguyệt và Tô Kiệt ra thì trong Tô phủ còn có không ít con thứ, hơn nữa trong nhà không thiếu người ưu tú, có khối người có bản lĩnh hơn Tô Kiệt nữa.
Huống chi Tô Kiệt này cũng không phải người bản lĩnh gì. Nói hắn là công tử bột cũng không quá, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm. Thế nên Tô phu nhân mới lo cho tương lai của Tô Kiệt, hy vọng người từ nhỏ đến lớn đều xuất sắc như Tô Sở Nguyệt6sau này có thể kéo Tô Kiệt lên.
Có thể thấy hai mẹ con Tô Sở Nguyệt cùng Tô phu nhân bề ngoài có vẻ thân thiết nhưng trong tâm vẫn tính kế lợi dụng nhau.
“Mẹ yên tâm, chờ Nguyệt Nhi gả cho biểu ca rồi, Nguyệt Nhi nhất định sẽ không quên cha mẹ, cả Kiệt ca nhi nữa.” Tô Sở Nguyệt đè nén ý nghĩ trong lòng xuống, ngoan ngoãn đáp lời Tô phu nhân. Tổ Sở Nguyệt biết cha mẹ nàng ta đều mong nàng ta có thể gả cho Thân Diệc Phàm, sau này có thể lợi dụng được nên lúc này mới giúp nàng ta như thế. Nhưng động cơ là gì không quan trọng, chỉ cần nàng ta có thể đạt được mục đích là tốt rồi.
Còn chuyện sau này giúp đỡ,3thì nàng ta vẫn sẽ giúp nhà mẹ đẻ, bởi vì chỉ có nhà mẹ đẻ vững vàng thì nàng ta ở Thân gia mới có địa vị. Có điều giúp đến mức nào, giúp như thế nào thì cần xem xét.
Tổ Sở Nguyệt cảm thấy nàng ta cùng Tổ tri phủ, Tổ phu nhân chỉ là lợi dụng lẫn nhau, cũng không cần phải cảm kích bọn họ. Tô phu nhân ở bên làm sao biết Tô Sở Nguyệt lúc này nghĩ gì, chỉ thấy Tô Sở Nguyệt đồng ý giúp nhà mẹ đẻ, đặc biệt là giúp Tô Kiệt thì trong lòng bà ta đã vui vẻ, cười càng thêm ôn hòa, vui mừng nói: “Tốt lắm, tốt lắm, mẹ biết Nguyệt Nhi là cô nương hiệu thuận lại hiểu chuyện, không uổng công mẹ5thương con như thế.”
“Vậy mẹ à, bây giờ chúng ta bàn tiếp kế hoạch đi, cái này nhất định phải hoàn mỹ mới được, lần này chúng ta không thể thất bại nữa.”
Thấy dăm ba câu đã dỗ được Tô phu nhân vui vẻ, trong lòng khinh bỉ Tô phu ngu ngốc đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, phải biết nàng ta có thành công gả cho Thân Diệc Phàm hay không là phải dựa vào Tô phu nhân và Tô tri phủ giúp đỡ, cho nên bây giờ nàng ta phải dỗ dành bọn họ. Thấy Tô phu nhân vui vẻ rồi, Tô Sở Nguyệt bắt đầu nói vào chuyện chính.
Sau đó hai mẹ con Tô Sở Nguyệt bắt đầu bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Nói xong, Tô phu nhân không yên lòng hỏi: “Nguyệt Nhi, con nói Đổng Tử La kia sẽ không đồng ý làm thiếp của Phàm ca nhi thật chứ? Nếu nó đồng ý làm thiếp thì không xong rồi, dù sao Phàm ca nhi ưu tú thể nào mọi người đều biết. Còn nữa, theo lời con nói thì bây giờ Phàm ca nhi đang thích Đổng Tử La kia, nểu Đổng Tử La thực sự đồng ý làm thiếp, Phàm ca nhi lại thích nó, như thể cho dù làm thiếp thì sau này cũng gây phiền phức cho con. Con chắc chắn chuyện này có thể thành công sao?”
Lời này của Tô phu nhân mặc dù là lo lợi ích của bà ta bị ảnh hưởng, nhưng cũng quan tâm tương lai Tô Sở Nguyệt ở Thân gia không yên ổn, bởi vì bà ta rất hiểu cảm giác bị tiểu thiếp vượt mặt.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi ạ.”
Tô Sở Nguyệt nghe vậy vô cùng tự tin phân tích cho Tô phu nhân nghe: “Nguyệt Nhi nghe nói mấy huynh muội nhà họ Đông từng nói, cô nương nhà bọn họ chắc chắn sẽ không làm thiếp cho người ta, dù người đó có quan to lộc hậu, hay gia tài bạc triệu, các nàng cũng không gả. Thế nên Nguyệt Nhi nghĩ, mấy huynh muội họ tuyệt đối sẽ không đồng ý gả Tử La làm thiếp cho Phàm ca nhi đầu.”
Thấy Tô phu nhân còn muốn phản bác, Tổ Sở Nguyệt lại nói tiếp: “Hơn nữa Nguyệt Nhi càng nhìn Đổng Tử La càng thấy nó không phải người đơn giản, nó cũng có dã tâm, nên sẽ không cam lòng làm tiểu thiếp đâu. Phải biết là lần trước biểu ca đến nhà bọn họ cầu hôn nó làm chính thể, như vậy mà bọn họ cũng chưa đồng ý ngay. Mẹ nghĩ xem bọn họ chịu đồng ý làm tiểu thiếp biểu ca không?”
“Hẳn là không.” Tô phu nhân nghe vậy suy nghĩ một lát cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy nên chuyện này chắc chắn không có sai sót đâu. Hơn nữa dù lùi vạn bước mà nói, nếu Đổng Tử La đồng ý làm thiệp thì Nguyệt Nhi cũng có biện pháp làm cho nó thân bại danh liệt, tự vả miệng mình. Huynh muội Đổng gia luôn nói không làm thiệp nhà người, giờ lại tham tiền tài của Thần gia nên đồng ý làm thiếp, chuyện này nếu bị mọi người biết thì mỗi người nhớ một ngụm nước miếng cũng đủ cho bọn họ chết đuối. Mọi người nhất định sẽ chửi mắng huynh muội họ là loại tham tiền. Con cũng không tin đến lúc đó huynh muội Đổng gia còn để Đổng Tử La làm tiểu thiếp của biểu ca.”
“Nguyệt Nhi, con đúng là thông tuệ hơn người! Chẳng trách cha con vẫn hay nói nếu con là nam nhi thì tốt.” Nghe Tô Sở Nguyệt phân tích xong, thấy Tô Sở Nguyệt tính kỹ mọi đường, Tổ phu nhân không khỏi cảm khái nàng ta thông minh.
Tô Sở Nguyệt nghe Tô phu nhân nói vậy trong lòng đắc ý, nhưng tiếp theo lại nghĩ cho dù mình thông minh đi chăng nữa thì đối với Tô phu nhân nàng ta cũng không sánh bằng đệ đệ Tô Kiệt. Nghĩ tới đây, Tô Sở Nguyệt lại cười gần trong lòng.
“Mẹ!” Tô Sở Nguyệt giả bộ nũng nịu với Tô phu nhân làm nũng, nói tiếp: “Có ai khen nữ nhi mình như vậy không, mẹ cũng không sợ người ta chê cười à.”
“Mẹ chỉ nói sự thực thôi, Nguyệt nhi đúng là thông minh tài giỏi mà. Nguyệt Nhi con yên tâm, mẹ sẽ nói với bà ngoại con, việc này nhất định có thể thành.” Tô phu nhân nói.
“Vâng, Nguyệt Nhi biết mẹ thương Nguyệt Nhi mà.” Tô Sở Nguyệt nghe Tổ phu nhân bảo đảm như vậy cũng không ngại nịnh thêm một câu.
“Tốt, Nguyệt Nhi biết là tốt rồi. Chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ mẹ đi nói chuyện với bà ngoại con.” Tô phu nhân nghe Tô Sở Nguyệt nịnh nọt trong lòng sảng khoái, lại nghĩ đến lợi ích bà ta có được khi gả Tô Sở Nguyệt vào Thân gia, trong lòng càng thêm vui vẻ, liền không chờ được muốn đi bàn bạc mưu kế với Thân lão bà.
“Mẹ, để Nguyệt Nhi đi cùng, lỡ mẹ bỏ sót gì thì Nguyệt Nhi cũng có thể bổ sung, chuyện lần này tuyệt đối không thể bất cẩn được.” Tô Sở Nguyệt thấy Thân lão bà là kẻ ngu ngốc, nàng ta nếu không tự mình đi căn dặn bà ta thì không yên lòng, cũng không cố kỵ Tô phu nhân nghe vậy có khó chịu hay không nữa. Bởi vì chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của nàng ta, không thể qua loa được. “Cũng được, Nguyệt Nhi đi cùng mẹ đi, như thể có thể nói tường tận rõ ràng hơn.” Tô phu nhân nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy mặc dù hơi bất mãn Tô Sở Nguyệt không tin tưởng mình, nhưng lại nghĩ tới biểu hiện của Thân lão bà hôm nay, bà ta cũng bình tĩnh lại. Thân lão bà là người ngu ngốc, càng nói rõ ràng càng tốt, lỡ Thân lão bà không hiểu làm hỏng chuyện thì không xong.
Suy nghĩ đến đại cục, Tô phu nhân cũng không trách Tô Sở Nguyệt, đồng ý cùng nàng ta đến nói với nhân lão bà.
Sáng hôm sau Thần Diệc Phàm mới chuẩn bị ra ngoài thì Thư Mặc đến báo Thân lão bà có việc gọi hắn qua.
Mặc dù không hiểu Thân lão bà tại sao sáng sớm đã tìm hắn, nhưng Thân Diệc Phàm nghe vậy vẫn đi tới viện của Thân lão bà. “Không biết tổ mẫu gọi tôn nhị đến có chuyện gì?” Hỏi thăm Thân lão bà xong, Thân Diệc Phàm liền hỏi.
“Hừ, đương nhiên là có việc. Tổ mẫu lúc trước không phải đã nói là sẽ xem phẩm hạnh của Tam tiểu thư Đổng gia có thích hợp làm cháu dâu Thân gia không à. Hôm qua tổ mẫu đã quan sát con bé, trong lòng cũng có đáp án, nên lúc này mới gọi Phàm ca nhi tới.”
Thân lão bà hơi bất mãn với lời nói của Thân Diệc Phàm, chẳng lẽ không có chuyện thì không thể đến thỉnh an bà ta hay sao? Nhưng lại nhớ tới chuyện hồ đồ trong yến tiệc hôm qua, sợ làm hỏng chuyện của nữ nhi và cháu gái lần nữa, bà ta đành nhẫn nhịn, cười ha ha nói với Thận Diệc Phàm.
“Vậy tổ mẫu cảm thấy A La thế nào?” Thân Diệc Phàm nghe vậy tinh thần như tăng lên mười phần, ngữ khí cũng trở nên vội vàng.
Thấy Thân Diệc Phàm chờ mong nhìn mình như vậy, Thân lão bà giận không có chỗ phát tiết, nhịn không được vẫn bất mãn nói: “Cháu đúng là không có tiền đồ gì cả, cũng không sợ người ta chê cười à!”