Điền Viên Cẩm Tú



Thân lão bà diễn trò đến tận đây đúng là không dễ dàng, bà ta không chịu nổi dáng vẻ mừng vui của Thận Diệc Phàm, liền nhanh chóng chuyền chủ đề.

“Không biết tổ mẫu muốn nói chuyện gì ạ?” Tâm tình của Thần Diệc Phàm lúc này rất tốt, thế nên lời nói cũng mang theo vui vẻ.

“Hôm qua dượng cháu phải quản gia lại đây, chuyện này Phàm ca nhi biết chưa?”

“Vâng, biết ạ.” Thận Diệc Phàm mặc dù không rõ tại sao Thân lão bà lại nhắc tới chuyện này, những vẫn thật thà đáp. “Là như vậy, em trai của dượng cháu đang kinh doanh trang sức châu báu, cả tơ lụa nữa, nghe nói kinh doanh cái này có thể kiếm được rất nhiều2tiền, bây giờ dượng cháu cũng muốn rủ cháu cùng em trai của dượng cháu hợp tác kinh doanh chung. Hơn nữa trừ cái này ra thì dượng cháu đã tìm được mấy chỗ thích hợp cho chuỗi tửu điểm Cẩm Tú cho cháu.” “Phàm ca nhi lúc trước không phải nói là muốn mở rộng kinh doanh tửu điếm Cẩm Tú đến những phủ khác sao, bây giờ có cơ hội tốt, lại có dượng cháu ở đây, chẳng ai dám gây rối cả. Thế nên Phàm ca nhi cháu có nên cân nhắc cùng Tô quản gia đến Dự Lâm phủ bên kia một chuyến hay không? Nếu thích hợp thì chuyện kinh doanh của Thần gia chúng ta cũng tăng lên một bậc nữa.”

Thân lão bà8mang đến tin tức quá lớn khiển Thân Diệc Phàm không phản ứng kịp, ngẫm nghĩ một lát sau cũng cảm thấy chuyện này nếu thật sự có thể thành công thì quá tốt rồi. Đặc biệt là chuỗi tửu điểm Cẩm Tú. Bây giờ tửu điếm Cẩm Tú đã nổi danh ở Bạch Nhạc phủ, ở trong Bạch Nhạc phủ này hầu như không cần phải lo lắng chuyện mở rộng quy mô. Điều khiển hắn đau đầu nhất là mở rộng tửu điểm Cẩm Tú ra những phủ thành khác.


Gần đây tuy hắn vẫn luôn tìm nơi thích hợp trong Bạch Nhạc phủ để xây chi nhánh của tửu điểm Cẩm Tú, nhưng đồng thời cũng phải người đi ra tới các phủ lân cận để tìm6kiếm mặt bằng. Nhưng yêu cầu mặt bằng của tửu điểm Cẩm Tú rất cao, không chỉ yêu cầu mặt tiền lớn, mà còn phải ở chỗ sầm uất náo nhiệt, thế nên khó có thể tìm được.

Ở Bạch Nhạc phủ thì dễ tìm hơn, vì dù sao cũng là nơi quen thuộc, còn đến những phủ khác thì hẳn vẫn chưa tìm được, ngay cả mặt bằng ở Mạc phủ hắn cũng phải phí sức chín trâu hai hổ mới tìm được. Thế nên bây giờ nghe Thân lão bà nói vậy hắn cũng động lòng. Vả lại ở Dự Lâm phủ có dượng hắn, chuyện làm ăn cũng dễ hơn nhiều. Nhất thời Thân Diệc Phàm cũng động lòng, nhưng lại nghĩ đến hôn sự với Tử3La hắn lại do dự.

“Đây là chuyện tốt, nhưng tốn nhi sắp tới có lẽ bận rộn chuyện cầu hôn A La, thế nên chuyện này có thể bàn sau được không?”

“Cháu... cháu...”

Thân lão bà nghe vậy tức giận chỉ vào Thân Diệc Phàm nói không nên lời, nhưng lại nghĩ tới Tô Sở Nguyệt và Tô phu nhân liền cố gắng nhẫn nhịn, nói tiếp: “Có câu nam nhi chí ở bốn phương, Phàm ca nhi sao cháu có thể vì một nữ nhân mà trì hoãn sự nghiệp của mình chứ!” Lời nói chỉ hận mài sắt không thành thép. Thần Diệc Phàm bị Thân lão bà nói vậy không khỏi bối rối, nhưng lại nghĩ đến Tử La hắn vẫn cảm thấy chuyện Tử La quan5trọng hơn.


Thể là do dự một lúc vẫn trả lời: “Tổ mẫu, đi Dự Lâm phủ vẫn có thể chờ một thời gian nữa cũng được, chờ tôn nhị và A La định thân xong, tôn nhị nhất định sẽ đến Dự Lâm phủ.”

“Phàm ca nhi, hôn sự trước nay đều là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, hôn sự của cháu tổ mẫu sẽ sắp xếp. Hôm qua tổ mẫu đã xem rồi, ba hôm nữa chính là ngày lành, đến lúc đó tổ mẫu mời bà mối đến cầu hôn Đổng Tam tiểu thư cho cháu, cháu thấy thế nào?”

Thân lão bà nghe Thân Diệc Phàm vẫn không muốn đi cũng cuống, vội nói ra mấy lời mẹ con Tô Sở Nguyệt bàn bạc trước. “Thật ạ?” Thận Diệc Phàm nghe vậy vui mừng, nhưng nghĩ đến huynh muội Tử La bên kia vẫn chưa đưa ra câu trả lời, lại do dự: “Có lẽ tôn nhị nên đến nhà A La nói trước chuyện này. Huy muội A La vẫn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn, chúng ta tại tùy tiện đến nhà A La cầu hôn như thế, có vẻ không thỏa đáng lắm?”

“Ai, Phàm ca nhi cháu nói vậy là không tự tin về mình rồi, cháu là vị hôn phu lý tưởng của rất nhiều cô nương trong Bạch Nhạc phủ chúng ta, sao cháu lại lo sợ Đổng Tam tiểu thư không đồng ý chứ?” Thân lão bà đang không biết trả lời thế nào, Tô phu nhân từ ngoài cửa đi vào cười ha nói. Thân Diệc Phàm thấy Tô phu nhân đi vào liền đứng dậy chào.

“Phàm ca nhi khách khí rồi, đều là người một nhà, đâu cần chú ý như vậy. Ài, lại nói con không quấy rầy mẹ và Phàm ca nhi nói chuyện chứ?” Tố phu nhân thấy Thân Diệc Phàm cung kính với mình như vậy, lại nghĩ đến Thân Diệc Phàm sau này sẽ là con rể của mình, cười càng thêm hòa ái.


“Làm gì có, mẹ và Phàm ca nhi đang nói chuyện Tô quản gia hôm qua đến đây, Ngọc Nhi con cũng nói lại chuyện bên Dự Lâm phủ cho Phàm ca nhi nghe đi.”

Thân lão bà nhìn thấy Tô phu nhân đến giống như trút được gánh nặng vội vàng nói, Thân Ngọc chính là tên của Tô phu nhân. “Cũng được. Phàm ca nhi cháu đang lo cháu đi bên đó thì hôn sự với Đổng Tam tiểu thư sẽ bị trì hoãn ư?” “Vâng, không giấu dì, đúng là như vậy ạ. Thế nên cháu muốn đi Dự Lâm phủ muộn một chút.” Thân Diệc Phàm nghe Tô phu nhân hỏi vậy cũng thật thà trả lời.

“Thực ra ban nãy dì cũng nghe được lo ngại của Phàm ca nhi, có điều gì cảm thấy không có gì to tát cả. Vì hôm qua dì có lén hỏi dò Đổng Tam tiểu thư kia, nghe con bé nói thì có vẻ cũng có ý với Phàm ca nhi...”

Tô phu nhân chưa nói hết câu, Thân Diệc đã vui vẻ nói: “Dì nói thật sao?”

“Phàm ca nhi, sao dì lại lấy chuyện này ra lừa cháu được chứ. Theo như hôm qua dì hỏi Đổng Tam tiểu thư thì dì cảm thấy Đổng Tam tiểu thư có hảo cảm với cháu. Huống chi Đổng Tam tiểu thư có thích cháu hay không thì cháu ở lại đây cũng chẳng thay đổi được gì, cháu thấy đúng không? Vậy nên Phàm ca nhi cứ yên tâm thoải mái đến Dự Lâm phủ đi, việc này có tổ mẫu và mẹ cháu ở đây, hơn nữa Đổng Tam tiểu thư đã có ý với cháu rồi, cháu không cần phải lo chuyện cầu hôn đâu.”

Thấy Thân Diệc Phàm có vẻ thả lỏng, Tô phu nhân không khỏi vui vẻ, ra sức khuyên bảo: “Hơn nữa cô nương nào cũng hy vọng trượng phu mình là người có năng lực, có bản lĩnh. Cháu cứ lo việc mở rộng kinh doanh đi, như thế chờ gia nghiệp của cháu càng lớn thì Đổng Tam tiểu thư lại càng thêm yêu thích cháu, ngưỡng mộ cháu.” “Mà nếu như cháu bỏ qua cơ hội tốt lần này, không biết tiến thủ, nếu để Đổng Tam tiểu thư biết được thì con bé sẽ cảm thấy cháu là người không dám nghĩ dám làm. Sau này nếu có người ưu tú hơn cháu thì Đổng Tam tiểu thư sẽ thích người khác thôi, như thể không phải cháu chịu thiệt thòi à.

“A La nàng ấy không phải người như vậy!“. Vừa nghe Tử La có ý với mình, Thân Diệc Phàm còn chưa hết mừng rỡ thì lại nghe Tô phu nhân nói Tử La như thế, hắn lập tức phản bác. “Được được, cho dù Đổng Tam tiểu thư không đứng núi này trông núi nọ, thì cô nương nào chả thích người có bản lĩnh đúng không? Còn nữa, chuyện này dì đã hỏi Tổ quản gia giúp cháu rồi, lần này cháu đi Dự Lâm phủ chừng mười ngày là giải quyết xong xuôi, còn lại cứ giao cho cấp dưới là được. Đến lúc đó cháu lại về đính hôn với Đổng Tam tiểu thư, còn rất nhiều thời gian mà. Phàm ca nhi còn chưa yên lòng sao?”


Tô phu nhân nói những câu này có thể nói là đã cân nhắc kỹ mọi phương diện cho Thân Diệc Phàm, Thân Diệc Phàm lại suy nghĩ một lát cũng thấy Tô phu nhân nói rất đúng, sau cùng nghe nói lần này đi Dự Lâm phủ chỉ mất khoảng mười ngày thì càng cảm thấy chuyến đi này không chậm trễ gì cả, liền quyết định: “Vậy cũng tốt. Phải rồi, dì, không biết lúc nào khởi hành đây?”

“Tốt nhất là hôm nay đi luôn, dù sao cơ hội tốt hiểm có, nhiều người cũng đang dòm ngó đấy, Tô quản gia hôm nay phải về báo tin cho lão gia. Phàm ca nhi cháu cũng đi cùng Tô quản gia đi, hoàn thành chuyện bên đó sớm ngày nào thì cháu cũng quay về sớm ngày ấy. Phàm ca nhi cháu thấy đúng không?”

Nghe Thân Diệc Phàm đồng ý, Tô phu nhân cũng rất kích động, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ điềm nhiên, tiếp tục phân tích cho Thân Diệc Phàm nghe. “Cũng đúng ạ. Vậy hôm nay cháu sẽ lên đường.” Nghĩ đi sớm một chút thì có thể quay về gặp Tử La sớm hơn, Thân Diệc Phàm cũng không đắn đo gì nữa. “Vậy Phàm ca nhi cháu mau đi chuẩn bị đi, chiều nay Tô quản gia khởi hành rồi.” Tô phu nhân thấy vậy nói tiếp. Thân Diệc Phàm mới từ viện của Thân lão bà đi ra liên thấy Tô Sở Nguyệt đang đi lại, Thân Diệc Phàm đành dừng lại chào hỏi Tổ Sở Nguyệt.

“Biểu ca vội vàng như vậy, định đi đâu thế?” Tô Sở Nguyệt cố tình giả bộ tò mò hỏi Thận Diệc Phàm.

Thân Diệc Phàm nghe vậy cũng nói cho Tô Sở Nguyệt nghe hắn đang đi về chuẩn bị hành lý để đi Dự Lâm phủ.

“Đây đúng là chuyện tốt! Vậy biểu ca nhanh đi chuẩn bị đi, Nguyệt Nhi chúc biểu ca lần này mã đáo thành công.” Tô Sở Nguyệt cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận