Tô Sở Nguyệt nhìn theo bóng lưng Thân Diệc Phàm, nghĩ đến ban nãy nàng ta ở ngoài phòng của Thân lão bà nghe Thân Diệc Phàm nói chuyện với bọn họ, trong mắt toát ra sự đố kỵ.
Lúc nàng ta trước từng nghĩ đến khả năng Thân Diệc Phàm sẽ vì hôn sự với Tử La mà do dự không đi Dự Lâm phủ, sợ đến lúc đó với bản lĩnh của nhân lão bà thì khó mà thuyết phục được Thân Diệc Phàm nên mới cùng Tô phu nhân đứng ngoài nghe lén. Nếu tình huống không ổn thì bọn họ sẽ đi vào hỗ trợ.
Đương nhiên nếu Thân lão bà có thể tự thuyết phục được Thân Diệc Phàm thì tốt. Nếu để mẹ con nàng ta ra tay thì nàng2ta cũng sợ sau này Thân Diệc Phàm sẽ nghĩ đến chuyện này có phần của bọn họ. Nhưng sự thực chứng minh lo lắng của nàng ta không thừa. Thân Diệc Phàm nghe tới chuyện đi Dự Lâm phủ liền do dự, khi ấy Tô phu nhân mới không thể không đi vào nói chuyện. Nhớ lại vừa nãy Thân Diệc Phàm vì Tử La mà gác chuyện kinh doanh sang một bên, sự đố kỵ trên mặt Tô Sở Nguyệt càng thêm rõ ràng. Nàng ta và mạnh chiếc khăn trong tay. “Biểu ca, huynh nhất định sẽ là của Nguyệt Nhi!”
Nhìn theo bóng lưng Thân Diệc Phàm, Tô Sở Nguyệt kiên định nói, trên mặt đầy vẻ quyết tâm.
Tử Thụ đang cùng Tử Hiên ở thư phòng ngoài tiền viện xem8sổ sách cửa hàng, thuận tiện bàn bạc kế hoạch kinh doanh tháng sau thì Cảnh Nhị đột nhiên gõ cửa đi vào, nói Thân gia ở trấn trên phái bà tử đến, nói là có việc quan trọng muốn nói với mấy người Tử Thụ.
Tử Thụ, Tử Hiên nghe vậy cũng tò mò, không biết Thân Diệc Phàm có chuyện gì sao lại sai bà tử đến tìm bọn họ. Hơn nữa cho dù bình thường Thân Trịnh thị hoặc Thân Uyển Nhi tìm bọn họ có việc cũng đều sai thủ hạ của Thân Diệc Phàm đến. Nhưng hôm nay tại sao lại sai bà tử đến chứ, lại còn nói có chuyện rất quan trọng?
Mặc dù Tử Thụ Tử Hiên đều nghi ngờ, nhưng bọn họ cảm thấy vẫn nên gặp6người ta trước rồi hẵng nói, đến lúc đó liền biết có chuyện gì thôi.
“Ôi, hai vị chính là Đổng Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đúng không? Lão thân là Lâm ma ma bên người lão phu nhân”
Thấy Tử Thụ cùng Tử Hiên đi vào, bà tử đứng chờ trong phòng khách chừng năm mươi tuổi, trên người mặc quần áo tơ lụa tốt nhất, đầu còn cài mấy cây trâm to liền đứng dậy hỏi bọn họ.
“Đúng vậy, Lâm ma ma phải không, mời ngồi.” Nghe nói đây là người bên cạnh Thân lão bà, Tử Thụ liền hiểu tại sao bà ta đến đây. Bảo đối phương ngồi xuống, Tử Thụ liền hỏi tiếp: “Không biết Lâm ma ma hôm nay đến đây có chuyện gì?”
Lâm ma ma đang ảo3não ban nãy thấy Tử Thụ, Tử Hiến liền bị phong thái của bọn họ làm cho kinh sợ, vô thức cung kính với Tử thụ, Tử Hiên. Nghĩ tới lời căn dặn của Thân lão bà và mẹ con Tô Sở Nguyệt, Lâm ma ma liền lập tức thay đổi sắc mặt, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Là như vậy, ta cứ nói thẳng nhé.” “Mời Lâm ma ma nói.” Còn chưa biết ý đồ của Lâm ma ma, Tử Thụ cũng không tỏ thái độ gì, nghe vậy khách khí nói.
“Chắc hẳn Đổng Đại thiếu gia cũng biết thiếu gia nhà chúng ta. Thiếu gia nhà chúng ta hơn hai mươi tuổi mà đến nay chưa cưới vợ, cũng không có tiểu thiếp, thông phòng. Lão phu nhân nhà chúng ta cũng5khổ tâm không ít, ngày nào cũng buồn rầu về hôn sự của thiếu gia. Lão phu nhân cảm thấy mặc dù sao lấy vợ là chuyện trọng đại, cần phải cẩn thận chọn lựa, tìm cho thiếu gia một tiểu thư khuê các thích hợp xứng đối với ngài ấy. Có điều chuyện lấy vợ cần phải từ từ, nhưng nạp tiểu thiếp hầu hạ thiếu gia thì vẫn có thể. Lão phu nhân chúng ta nghe nói Đổng Tam tiểu thư là cô nương trẻ tuổi mỹ mạo, liền cảm thấy Đổng Tam tiểu thư rất thích hợp làm tiểu thiếp cho thiếu gia chúng ta. Có điều đây cũng không phải tiểu thiếp bình thường, mà chính là quý thiếp, không biết...”
“Câm miệng chó của bà lại!” Không đợi Lâm ma ma nói xong, Tử Hiên đã kích động đứng dậy, gọi mấy người Cảnh Nhất, Cảnh Nhị bên ngoài: “Cảnh Nhất, các ngươi đi vào đuổi con chó sủa bậy này ra cho ta!” “Ai da, Đông Nhị thiếu gia đừng vội tức giận mà, đây là quý thiếp đấy, không phải là tiểu thiếp bình thường đâu...” “Xin mời!” Lâm ma ma còn chưa nói hết, Cảnh Nhất, Cảnh Nhị đi vào mời Lâm ma ma ra ngoài. “Ai da, lão thân tự mình đi được, không cần mấy tên cẩu nô tài các người lôi kéo.”
Thấy Cảnh Nhất, Cảnh Nhị muốn đuổi mình ra ngoài, Lâm ma ma cuống lên mắng hai người họ, sau đó vẫn chưa hết hy vọng quay đầu lại hỏi Tử Thụ: “Đổng Đại thiếu gia, Đổng gia các vị đãi khách như vậy hả? Chưa nói hai câu đã đuổi người? Còn nữa, đây cũng là cơ hội cực tốt với Đổng Tam tiểu thư, là quý thiếp đấy, không thấp hơn chính thể bao nhiêu. Các cô nương bình thường muốn làm tiểu thiếp cho thiếu gia chúng ta cũng không có cơ hội nữa là. Các vị có muốn hỏi ý Đổng Tam tiểu thư trước đã rồi mới quyết định không?”
“Không biết muốn nạp tiểu muội chúng ta làm quý thiếp là ý của lão phu nhân hay là Đại thiếu gia?”
Thấy Tử Thụ trả lời, Lâm ma ma còn tưởng Tử Thụ động lòng, liền giấy khỏi tay Cảnh Nhất, đắc ý nói với Tử Thụ: “Đây đương nhiên là ý của lão phu nhân nhà chúng ta, Đổng Đại thiếu gia các vị có phải đã thay đổi quyết định rồi không?”
“Thân Đại thiếu gia cũng biết việc này?” Không trả lời Lâm ma ma, Tử Thụ hỏi tiếp.
Thực ra lúc Lâm ma ma nhanh miệng nói đây là ý của Thân lão bà xong liền hối hận. Bà ta nhớ tới lời mẹ con Tô Sở Nguyệt nói, bọn họ muốn bà ta khiến cho mấy người Tử Thự hiểu lầm rằng chuyện nạp Tử La làm thiếp là ý của Thân Diệc Phàm. Ít nhất cũng phải để mấy người Tử Thu nhận định rằng Thân Diệc Phàm cũng ngầm đồng ý chuyện này. Như thế mới có thể ly gián quan hệ giữa huynh muội Tử Thụ và Thân Diệc Phàm. Thế là nghe Tử Thụ hỏi vậy, Lâm ma ma nghĩ thật nhanh sau đó lập tức trả lời: “Thiếu gia nhà chúng ta đương nhiên cũng biết chuyện này, ngài ấy rất vừa lòng Đổng Tam tiểu thư đấy.”
“Lâm ma ma phải không, bà về nói với Thân lão phu nhân là chúng ta cảm ơn ý tốt của bà ấy, có điều cô nương nhà chúng ta tuyệt đối không làm tiểu thiếp cho người ta. Thế nên Lâm ma ma về đi, chuyện hôm nay chúng ta coi như chưa từng nghe thấy.”
Tử Thụ nghe vậy mặc dù vẫn nghi hoặc không biết nạp Tử La làm thiếp có phải ý của Thân Diệc Phàm hay không, chuyện này Thân Diệc Phàm có biết hay không, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ tới Thân lão bà muốn nạp Tử La làm thiếp đã khiến cậu tức giận. Thế nên mặc dù câu nói vẫn bình thường, nhưng người quen biết Tử Thụ sẽ nhận ra lúc này Tử Thụ đã nổi giận. “Đổng Đại thiếu gia, các vị thật sự không suy nghĩ lại sao? Các vị phải biết Thân phủ chúng ta giàu có quyền quý, Đổng Tam tiểu thư gả vào có thể nói là không phải lo ăn lo uống, đeo vàng đeo bạc, hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận đấy!”
“Ha ha...” Tử Hiên nghe vậy cười lạnh thành tiếng, “Mấy huynh muội chúng ta không thèm đồng tiền dơ bẩn đó, thế nên bà cút đi! Nếu không coi chừng tiểu gia ta không khách khí với bà đâu!”
“Có... có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, chuyện này chúng ta có thể từ từ thương lượng mà.”
Thấy Tử Hiên hung dữ như vậy, hơn nữa có vẻ sắp động thủ, thế là không chờ Tử Hiên ra tay thì Lâm ma ma đã sợ vỡ mật. Nếu không phải nhớ lời dặn của Tổ Sở Nguyệt là nhất định phải ra vẻ Cẩu nô tài ỷ thế hiếp người” thì bà ta đã sớm chạy mất rồi.
“Nghe không hiểu tiếng người phải không?” Tử Hiên nói xong cuốn tay áo lên.
“Được được, ta đi liền!” Lâm ma ma thấy Tử Hiển thật sự muốn động thủ, trong lòng vô cùng sợ hãi, cũng không quan tâm đến lời căn dặn của mẹ con Tổ Sở Nguyệt nữa, vội vàng lùi ra sau. “Xin mời!” Cảnh Nhất làm động tác mời khách, giọng nói vô cùng lạnh lùng. “Ta đi là được chứ gì, không cần cẩu nô tài người phải nói!” Lâm ma ma mặc dù còn không cam lòng nhưng cũng không dám tiếp tục ở lại đây nữa. Tiễn Lâm ma ma ra khỏi cửa, Cảnh Nhị lập tức đóng sầm cửa lại, dọa Lâm ma ma giật mình một trận. Lâm ma ma nhìn cánh của lớn đóng chặt, lại thấy mấy phụ nhân đứng gần đó đang xúm lại nói gì đó, nhớ lại lời căn dặn của Tô Sở Nguyệt là tốt nhất phải làm lớn chuyện để mọi người đều biết. Thể là bà ta gõ cửa hô lên: “Đổng Đại thiếu gia, Đổng Nhị thiếu gia, các vị thật sự không nghĩ lại hôn sự này sao? Làm quý thiếp của thiếu gia nhà chúng ta, bao nhiêu người cầu còn không được đấy! Các vị phải biết Thân phủ chúng ta có tiền có thể, dù không phải là nhà giàu nhất ở Bạch Nhạc phủ thì cũng đứng nhất ở huyện Thanh Dương. Thế nên nếu Đổng Tam tiểu thư gả vào Thân phủ thì được vào nhà phú quý rồi, các vị cần phải cân nhắc thật kỹ nha.”
Lâm ma ma nói rất to, trong thôn xóm yên tĩnh càng thêm rõ ràng. Thể là mấy phụ nhân xung quanh nhanh chóng bị lời nói của bà ta hấp dẫn, bắt đầu xúm lại. Lâm ma ma thấy vậy càng thêm hưng phấn, càng nói lớn hơn.
Tử Là mới ở trong hậu viện luyện chữ xong, đi ra tiền viện liền nghe tiếng Lâm ma ma bên ngoài hét lớn, bèn hỏi Cảnh Nhị: “Cảnh Nhị đại ca, ai hò hét bên ngoài đấy?”
“Không có gì, một con chó điên thôi, Tam tiểu thư đừng để ý.” Cảnh Nhị nói. Thấy Cảnh Nhị nói người sống sờ sờ bên ngoài là chó điên, Tử La không nhịn được cười một tiếng: “Cảnh Nhị đại ca, huynh ngày càng hài hước.”