“A La muội đến rồi.” Thấy Tử La vào cửa, Tử Hiên không khỏi tự trách mình ban nãy quá tức giận, bất cẩn để Tử La biết chuyện này. Có điều cậu nghĩ chuyện này cũng không giấu được Tử La lâu. Thấy Tử Thụ cũng không có ý muốn gạt Tử La, Tử Hiên liền kể lại chuyện ban nãy cho Tử La nghe.
Mặc dù trước khi Tử Hiên nói thì nàng đã đoán ra đại khái rồi, nhưng giờ nghe chính miệng Tử Hiên nói ra, Tử La vẫn cảm thấy không thể tin được, một lúc lâu vẫn không phản ứng lại.
“A La muội không cần phải tức giận, Nhị ca đi ra xử lý lão bà kia cho muội!” Thấy Tử La ngơ ngác như2vậy, Tử Hiên nghĩ Tử La bị đả kích, trong lòng nổi giận. Hơn nữa Lâm ma ma ngoài kia càng chửi càng hăng say, còn có tiếng của đám người Đông Hoàng thị, mẹ Xuân Sinh, Phan thẩm cười trên nỗi đau của người khác. Không cần nghĩ cũng biết bên ngoài chắc chắn đã bị Lâm ma ma làm cho vô cùng náo nhiệt.
Tử Hiên càng thêm nổi giận, đứng dậy hùng hổ bước ra ngoài.
“Nhị thiếu gia, giết gà không cần dùng dao mổ trâu làm gì, để Hạ Hà đi xử lý bà ta là được!” Hạ Hà từ trước đến giờ vẫn luôn không có thiện cảm với Thận Diệc Phàm luôn dòm ngó Tử La, bây giờ nghe đối phương muốn Tử La làm8thiếp cho hắn, nàng càng coi thường nhân cách của Thần Diệc Phàm. Phải biết Tử La là bảo bối của Hầu gia nhà nàng, thế mà gã Thân Diệc Phàm lại dám có ý nghĩ như vậy, thế là Hạ Hà cũng nổi giận. Lúc này Hạ Hà tức giận không kém Tử Hiên là bao, vừa dứt lời đã cầm cây chổi trong sân đi ra ngoài cổng.
“Kim Tiền, mở cổng giúp ta.” Đi ra cổng, Hạ Hà nói với Kim Tiền.
Lại nói Kim Tiền đứng đây đã nghe hết mọi chuyện bên ngoài, hắn muốn ra ngoài cho đám người kia một trận từ lâu, giờ thấy Hạ Hà nổi giận đi ra, mà mấy người Tử Thụ cũng không ngăn cản, liền mở cửa ra. Tử6La lúc này cũng từ trong cơn khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Nàng định ngăn cản Hạ Hà, nhưng lại nghĩ không thể để Lâm ma ma bọn họ đứng ngoài cửa gây sự như thế. Vả lại Tử Thụ, Tử Hiên cũng không có ý ngăn cản Hạ Hà, nên nàng cũng không lên tiếng.
Lâm ma ma đang ở ngoài cửa nói hăng say, thấy đám người vây quanh ngày càng nhiều, hơn nữa còn không ngừng có người chạy đến, trong lòng đắc ý vô cùng. Nhớ tới lời mẹ con Tô Sở Nguyệt nói phải làm càng lớn chuyện càng tốt, để cho nhiều người biết hơn, thế là bà ta càng gõ cửa nói hăng say.
“Vị đại nương này, bà nói Thân thiếu gia3nhà bà muốn nạp Đổng Tam tiểu thư làm thiếp nhưng bị từ chối?” Phan thẩm đến xem trò vui nghe Lâm ma ma la hét một hồi liền nhiều chuyện hỏi.
Thấy có người hỏi, Lâm ma ma càng kích động, “Đúng vậy, thiếu gia nhà chúng ta thành tâm thành ý muốn nạp Đổng Tam tiểu thư này làm quý thiếp, mà quý thiếp có thân phận cao hơn tiểu thiếp bình thường rất nhiều. Hơn nữa Thân phủ chúng ta nổi tiếng giàu có, Đổng Tam tiểu thư gả vào Thân gia thì vàng bạc đeo đầy người, hưởng vinh hoa phú quý bất tận...”
“Ôi chao, có chuyện tốt như vậy sao? Nếu vậy thì mấy huynh muội Đổng gia này đúng là không biết tốt xấu, chuyện5tốt như vậy mà lại từ chối.”
Mẹ Xuân Sinh đứng bên nghe Lâm ma ma nói vậy, lại nhìn thấy đám trâm cài lấp lánh trên đầu Lâm ma ma, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Nhìn xem, một ma ma trong Thân phủ đã ăn mặc phú quý như vậy, chứng tỏ Thân phủ rất giàu có, mà đại thiếu gia nhà họ lại muốn nạp Tử La làm quý thiếp. Chưa bao giờ bà ta đổ ky huynh muội Tử La như thế. Vậy mà huynh muội Tử La lại từ chối chuyện tốt như thế, bà ta mừng thẩm đồng thời còn không quên phụ họa Lâm ma ma nói Tử La các nàng không biết tốt xấu.
“Đây đúng là chuyện cực tốt mà, ai ngờ Đổng Đại thiếu gia bọn họ lại không vừa mắt thiếu gia chúng ta, nói Tam tiểu thư nhà bọn họ phải gả tới nhà giàu hơn, phú quý hơn nữa. Thế nhưng bọn họ cũng không chịu nhìn lại mình xem, xuất thân của bọn họ như thế, Đổng Tam tiểu thư này có thể gả cho thiếu gia chúng ta làm quý thiếp đã là lão phu nhân khai ân lắm rồi. Bọn họ còn vọng tưởng gả Đổng Tam tiểu thư vào nhà giàu có quyền quý hơn nữa, không phải nằm mơ giữa ban ngày hay sao? Thế nên lão thân thấy mấy huynh muội bọn họ đúng là không biết trời cao đất rộng, nên muốn khuyên bảo vài câu.” Lâm ma ma thấy cuối cùng cũng tìm được cơ hội, liền nói ra những lời Tổ Sở Nguyệt dạy.
“Trời, theo như đại nương nói thì mấy đứa cháu trai cháu gái của ta đúng là không biết tốt xấu, muốn trèo cao như vậy, đúng là không biết xem lại thân phận của mình, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ! Ài, đáng tiếc Nhị bá nương ta không có tiếng nói trước mặt bọn họ, nếu không ta đã giúp bà khuyên bảo mấy câu.”
Đổng Hoàng thị tới xem trò vui. Trước giờ bà luôn cảm thấy đố kỵ Tử Vi, Tử Đào gả cho nhà chồng tốt hơn Đổng Mai. Bây giờ thấy có cơ hội tốt để hạ thấp Tử La bọn họ như thế, bà ta đương nhiên không khách khí, muốn để mọi người nghĩ huynh muội Tử La muốn trèo cao, để xem còn ai muốn tới cầu hôn nhà như vậy nữa không. Nghĩ tới sau này Tử La không có ai hỏi cưới, Đông Hoàng thị đã không kìm được đắc ý.
“Đúng vậy, đúng vậy! Mấy huynh muội Đổng gia này đúng là không biết tự lượng sức mình. Ài, vị đại nương này, không biết Đại thiếu gia nhà bà còn cần tiểu thiếp không, lại nói trong nhà tiểu phụ nhân có hai khuê nữ như hoa như ngọc, tinh thông cầm kỳ thi họa, hơn nữa tài thêu xuất chúng, không hề kém Đổng Tam tiểu thư này đâu. Không biết đại cương có thể giúp tiểu phụ nhân hỏi thăm Thân lão phu nhân, Thân thiếu gia xem bọn họ có cần suy nghĩ hai khuê nữ của ta hay không?”
Mẹ Xuân Sinh càng nhìn ăn mặc của Lâm ma ma càng khẳng định Thân phủ giàu có, hơn nữa bà ta từng nghe Xuân Sinh nói cô gia của Thân phủ này là Tri phủ, Tri phủ là chức quan lớn hơn cả Huyện lệnh nữa.
Thể là mẹ Xuân Sinh liền nghĩ nếu hai đứa con gái nhà bà ta có thể gả vào Thân phủ thì đúng là chuyện vẻ vang cực kỳ, hơn nữa nhà bà ta sẽ được rất nhiều lợi, không chừng con trai bà ta còn có thể cầu được một chức quan nữa. Nghĩ tới đây mẹ Xuân Sinh càng không thể bình tĩnh, cũng không quan tâm đến thôn dân đứng xung quanh, chủ động đề cử hai đứa con gái làm thiếp cho Thân Diệc Phàm.
“Hừ, hai đứa hết ăn lại nằm, không ai thèm lấy mà dám nói là tinh thông cầm kỳ thi họa, nói ra không sợ người ta cười chết à! Ai da vị đại nương này tuyệt đối đừng để bà ta lừa. Lại nói, tiểu khuê nữ nhà ta mới gọi là đẹp như hoa như ngọc, còn biết viết chữ làm thơ, đại cương bà có thể bảo gia chủ suy nghĩ tiểu khuê nữ nhà ta được không?”
Phan thẩm thấy mẹ Xuân Sinh đề cử con gái làm thiếp cho Thân Diệc Phàm, cũng nghĩ điển tiểu khuê nữ nhà mình, bèn vội vàng hắt một chậu nước vào mẹ Xuân Sinh, sau đó nói sang tiểu khuê nữ nhà bà ta.
Mẹ Xuân Sinh nghe Than thẩm chế bai hai khuê nữ nhà mình liền nổi giận, lập tức phản bác lại: “Ai hết ăn lại nằm, không ai thèm lấy? Mẹ Lâm Tử, bà đừng có nói bậy bạ!”
Lâm ma ma đầu tiên thấy mẹ Xuân Sinh, Phan thẩm, còn có Đổng Hoàng thị nói chuyện với mình thì đắc ý, nhưng về sau nghe đám người mẹ Xuân Sinh nhắc tới mấy thôn nữ nhà họ, muốn tiến cử làm tiểu thiếp cho thiếu gia, trong lòng bà ta vô cùng khinh thường. Nhưng nghĩ tới hôm nay bà ta còn cần đám người bọn họ trợ giúp, liền không biểu lộ ra ngoài, cười khuyên bảo,
“Ôi hai vị trước tiên cứ bình tĩnh đã, đừng nóng vội, nghĩ chắc khuê nữ của hai vị đều rất xuất sắc, lão thân trở về nhất định sẽ nhắc tới khuê nữ của các vị với lão phu nhân nhà chúng ta. Có điều hôm nay lão thân bị Đổng Đại thiếu gia bọn họ đuổi ra ngoài, chuyện mất mặt như thế, lão thân cũng không còn mặt mũi nào trở về nói với lão phu nhân nữa.” Nói tới đây, Lâm ma ma ra vẻ khổ não.
“Ai, chuyện này có liên quan gì đến đại nương chứ, đây đều là huynh muội Đổng gia nghĩ mình thanh cao, không biết tốt xấu nên mới từ chối chuyện tốt như vậy, làm sao có thể trách đại nương được chứ!” Nghe Lâm ma ma bảo sẽ nói giúp bọn họ với Thân lão bà, mẹ Xuân Sinh không khỏi mừng rỡ, nghe vậy vội vàng an ủi Lâm ma ma.
“Đúng thế, đúng thế, chuyện này đều là do huynh muội Đổng gia!” Phan thẩm nghe vậy cũng không chịu thua, hùa theo nói. “Ai da, chuyện này nếu ai cũng thông tình đạt lý như hai vị thì tốt rồi, lão thân chỉ sợ có người sẽ hiểu lầm ý tốt của Thân phủ chúng ta, nghĩ chúng ta ức hiếp người, như thể lão thân không biết ăn nói thế nào với lão phu nhân nữa.” Lâm ma ma thấy thời cơ đến rối liên ám chỉ với Phan thấm và mẹ Xuân Sinh.
Tiếc là Phan thẩm và mẹ Xuân Sinh đều là nông phụ, làm sao hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lâm ma ma chứ, hai người bọn họ nghe thể cũng chỉ biết gật đầu rồi mắng huynh muội Tử La không biết phân biệt tốt xấu như bạn nãy.
Lâm ma ma không khỏi giật giật khóe miệng, đang muốn nhắc lại rõ ràng hơn thì Đông Hoàng thị gần như hiểu ý liền nói: “Ôi, chuyện này đại nương không cần phải lo lắng, mọi người nghe vậy không tránh khỏi hiểu lầm cũng đúng thôi, có điều bà cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giải thích với mọi người chuyện này, để mọi người biết rõ được chân tướng.”