Thấy Đông Hoàng thị, Phan thẩm và mẹ Xuân Sinh đều biết điều như vậy, Lâm ma ma mới cười nói: “Ai, nếu như vậy thì lão thân cũng yên tâm nhiều rồi, không biết ba vị có thể khuyên nhủ mấy người Đổng đại thiếu gia, để bọn họ thay đổi ý kiến không?” Đổng Hoàng thị nghe vậy liền thấy Lâm ma ma hơi quá, Lâm ma ma chưa làm gì cho bà ta mà đã lợi dụng bà ta như vậy rồi. Nhưng thấy có thể khiến mấy đứa Tử La gặp bất hạnh, lại kết thân được với một hạ nhân ở một nhà giàu có thì cũng tốt, có khi sau này bà ta còn được chỗ tốt gì ấy chứ. Vì vậy, Đổng Hoàng2thì cũng không có ý kiến gì nữa.
Về phần hai người Phan thẩm và mẹ Xuân Sinh còn đang tìm cách thể hiện trước mặt Lâm ma ma, đương nhiên là không cự tuyệt rồi. Vì vậy, Đổng Hoàng thị, Phan thẩm và mẹ Xuân Sinh liền cùng Lâm ma ma gào lên, nói xa nói gần bảo mấy huynh muội Tử La phải biết điều, mau chấp nhận hôn sự này, đừng tự cho mình là thanh cao, muốn gả vào nhà tốt. Nếu bỏ qua cơ hội hôm nay, sau này nhất định sẽ hối hận. Vì vậy, mấy huynh muội Tử La ngồi trong đại sảnh nghe đám Lâm ma ma, Đổng Hoàng thị, Phan thẩm và mẹ Xuân Sinh gào lên ngoài cửa, Tử Hiên lại8bị chọc giận thêm lần nữa.
“Chó điên ở đâu dám đến đây của bậy, ta đánh chết mấy con chó điên nhà ngươi, cho các ngươi cắn bậy này!”
Lâm ma ma và đám Đông Hoàng thị đang mắng chửi rất hăng thì nghe tiếng cửa mở, chưa phản ứng kịp đã bị người ta chửi lại, sau đó trúng mấy gậy. Tuy nó không khiến bọn họ bị thương nặng gì nhưng rất đau, cả đám đểu gào khóc kêu la, trốn hết về phía sau. Đến lúc phản ứng lại được thì lại thấy Hạ Hà bừng bừng khí thế, cực kỳ hung dữ. Đông Hoàng thị và Phan thẩm, mẹ Xuân Sinh đều sợ hãi, rối rít tránh đi. Hạ Hà thấy mấy người Đông Hoàng thị trốn6ra xa thì chỉ đuổi theo đánh Lâm ma ma. Con mụ này là chủ mưu mà. Lâm ma ma biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, lập tức chửi Hạ Hà: “Con điếm này ở đâu ra dám đánh lão bà ta. Ôi! Đau chết mất, dừng tay, dùng tay, người dùng tay cho ta.”
Lâm ma ma còn định chửi tiếp, nhưng cái chổi trong tay Hạ Hà cũng chẳng để không, đánh bà ta đau đớn vô cùng, chỉ có thể vội vàng chạy trốn.
“Ta đánh loại người miệng không có đức như ngươi đấy. Cút! Cút ngay cho ta. Nếu không ta còn đánh đến tận Thân phủ mới thôi!” Hạ Hà vừa đánh Lâm ma ma chạy trối chết vừa mắng. “Au ôi, cứu mạng,3cứu ta với! Đổng gia muốn giết người đây này.”
Lâm ma ma vừa trốn vừa già mồm, thấy đám Đông Hoàng thì rất không có nghĩa khí bỏ bà ta lại mà chạy biển thì cực kỳ tức tối. Thấy không trông cậy được vào đám Đông Hoàng thị, lại thấy người vây xem ngày càng nhiều, bà ta liền mở miệng cầu cứu: “Mọi người đến giúp ta tới, con điểm này muốn đánh chết người này.”
Lúc nãy Lâm ma ma nói chuyện với đám Đông Hoàng thị, lại còn chửi bới lung tung, rất nhiều người ở đây đều hiểu đại khái mọi chuyện. Rõ ràng Lâm ma ma và mấy người Đông Hoàng thị, Phan thẩm, mẹ Xuân Sinh muốn hủy hoại thanh danh của nhà Tử5La, hơn nữa mọi người đều biết trước giờ ba người này không hợp với mấy huynh muội Tử La, cho nên đều có thể đoán được rằng hôm nay bọn họ đang cố ý gây sự.
Chuyện hôm nay rõ ràng là Lâm ma ma không đúng. Lúc nãy mọi người đã ngứa mắt chuyện Đông Hoàng thị vì thù riêng và lợi ích của cá nhân mà giúp người ngoài bắt nạt người trong thôn rồi, huống hồ mấy năm nay bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều nhận được ân huệ của nhà Tử La, bây giờ dáng vẻ của Hạ Hà còn hung dữ như thế, bọn họ cũng chẳng dám đến gần.
Vì vậy thấy Hạ Hà không có ý đánh chết người, mọi người cũng đều mặc kệ, không thèm để ý đến Lâm ma ma đang kêu gào. Thấy không có ai đến giúp, ngay cả gã sai vặt đi cùng chờ trên xe ngựa cũng sợ Hạ Hà mà trốn sang một bên. Bây giờ bà ta thân có thể cô, cái chổi trên tay Hạ Hà cũng không để không, tuy bà ta cố gắng trốn tránh, nhưng vẫn bị đánh đau vô cùng. Vì vậy, Lâm ma ma liền muốn lùi bước. Có điều, nghĩ đến chuyện mà mấy người Tô Sở Nguyệt đã căn dặn, nếu không làm tốt thì lúc về cũng chẳng có kết quả khá hơn là bao.
Thấy không có đường lui, Lâm ma ma chỉ có thể quyết tâm ở lại. Vì vậy, cho dù Hạ Hà đuổi đánh thể nào, Lâm ma ma cũng trốn trốn tránh tránh, không chịu rời đi.
Hạ Hà thấy Lâm ma ma như keo da chó đuổi mãi không chịu đi thì càng tức hơn, mặc dù không dám đánh vào chỗ hiểm, nhưng lại ra sức đánh, khiến Lâm ma ma vô cùng chật vật. Lâm ma ma thấy Hạ Hà càng ngày càng mạnh tay, khiến cơ thể bà ta đau đớn không thôi thì sợ muốn chết. Biết nếu cứ như vậy thì không ổn, bà ta liền nghĩ ra một cách.
“Đổng gia các ngươi đừng tưởng có mấy tú tài nghèo là có thể làm bậy, ban ngày ban mặt dám để nô tài hành hung gào thét. Ta nói cho các ngươi biết, cô gia nhà chúng ta chính là tri phủ của Dự Lâm phủ đấy. Tri phủ đại nhân đấy, còn lớn hơn huyện lệnh đại nhân nhiều. Các ngươi dám đắc tội sao? Còn nữa.. Ôi, đau chết mất...”
Lâm ma ma nghĩ ra đối sách thì vừa trốn vừa gào lên, nhưng vừa nói đến đây, Lâm ma ma lại không nhịn được kêu đau, sau đó mắng tiếp: “Còn nữa... Còn nữa, nếu mấy người các ngươi không mau đến giúp một tay..., lão nương sẽ bảo cô gia nhà chúng ta nhốt hết các ngươi vào đại lao, cho các ngươi ăn cơm tù!”
Không thể không nói, Lâm ma ma không còn đường lui cũng bộc lộ tiềm năng của mình, trong lúc bị Hạ Hà đập cho bầm dập mà vẫn nghĩ ra cách lấy địa vị của cha Tổ Sở Nguyệt ra dọa Hạ Hà và huynh muội Tử La, đồng thời uy hiếp để mọi người xung quanh đến giúp mình.
Dù sao thì Lâm ma ma cũng có chút đầu óc. Nghĩ cũng phải, sao đám Tô Sở Nguyệt có thể phái một người không có đầu óc đến xử lý một chuyện quan trọng như vậy được.
Quả nhiên, sau khi nghe Lâm ma ma nói xong, tuy Hạ Hà vẫn không hề sợ hãi tiếp tục đuổi đánh bà ta nhưng mọi người xung quanh đều có hơi do dự. Mặc dù bọn họ không biết Lâm ma mà nói thật hay không, nhưng chuyện Thân gia có một cô gia làm tri phủ rõ ràng là thật, bởi vì mấy ngày trước Thần lão bà còn gióng trống khua chiêng lan truyền chuyện này mà.
Nhất thời, mọi người đều do dự không biết có nên tham gia vào việc này, ngăn Hạ Hà lại không. “Ai dám qua đây thì đừng trách ta không khách khí, đánh hết cả đám!” Hạ Hà thấy có người muốn đến khuyên can thì quay sang uy hiếp.
Thế là, có người đang định lên khuyên bảo Hạ Hà thấy vậy liền sợ hãi đứng sững một chỗ. Lâm ma ma thấy mọi người dễ bị Hạ Hà dọa như thế thì không khỏi trách mọi người nhát gan sợ phiền phức.
Thấy cưỡng ép không được, Lâm ma ma chơi chiêu dụ dỗ, tháo một chiếc trâm cài trên đầu xuống, vừa né Hạ Hà vừa kêu: “Ai ngăn con điểm này lại thì cây chấm này sẽ là của người đó, cái này ít nhất cũng phải một trăm lượng bạc đấy.”
Lúc nhìn thấy đống trâm cài trên đầu Lâm mà ma, mọi người đã ngưỡng mộ rồi, giờ nghe bà ta nói vậy thì xôn xao cả lên, nhất là mấy phụ nhân tham chút lợi nhỏ trong thôn thì đều lộ ra vẻ mặt tham lam. Có điều, bọn họ cũng ngại mất mặt. Ở đây có nhiều người như vậy, nếu hôm nay nhận cái trâm cài này thì chẳng phải sẽ bị người trong thôn dùng nước bọt dìm chết sao. Vậy nên, nhất thời vẫn chẳng có ai dám lên giúp Lâm ma ma. Có điều, cái gì cũng có ngoại lệ, vẫn có những người đã tham lại còn không biết xấu hổ.
“Ôi, Lâm ma ma khách khí quá! Yên tâm, ta sẽ đánh con tiện nhân này giúp bà, cho ta cái trâm này đi.” Lúc này, mẹ Xuân Sinh vốn đang trốn ở một bên liền chạy tới, nói xong liền giằng lấy cái trầm trong tay Lâm ma ma rồi mắng Hạ Hà: “Cái đồ tiện nô kia, còn không mau dùng tay, nếu đánh khiến quý nhân bị làm sao, chủ tử nhà ngươi cũng không chạy...”
Thấy mẹ Xuân Sinh không biết xấu hổ như thế, Hạ Hà đang đánh Lâm ma ma liền chuyển hướng sang mẹ Xuân Sinh, đánh bà ta liên tục kêu gào. “Ối giời ơi, đánh chết người rồi! Thụ ca nhi, các ngươi còn không mau ra cản ác nô này lại. Các ngươi muốn để nổ tài mặc sức hành hung phải không?” Mẹ Xuân Sinh bị Hạ Hà đánh cho không trốn được đi đâu, liền quay về phía nhà Tử La gào lên, âm thanh kinh thiên động địa. Có điều, mẹ Xuân Sinh uy hiếp xong, mấy huynh muội Tử La ở trong không có động tĩnh gì, Hạ Hà lại bỏ qua Lâm ma ma mà đánh đuổi bà ta, khiến bà ta sợ tè ra quần, không đoái hoài đến cái gì nữa. “Giết người! Giết người rồi...”mẹ Xuân Sinh hét lên rồi chạy biển đi như một làn khói.
Đổng Hoàng thị và Phan thẩm ở một bên xem chiến còn đang suy nghĩ xem có nên vào giúp Lâm ma ma khống, tiện thể đòi thêm mấy cái trâm cài thì thấy mẹ Xuân Sinh bị đánh cực kỳ chật vật, mọi người xung quanh cười nhạo dè bỉu bà ta, hơn nữa dáng vẻ hung ác của Hạ Hà cũng cực kỳ kinh khủng. Nghĩ đến chuyện bị Hạ Hà nện chổi vào người, bà ta đều dừng suy nghĩ lại, sững người nhìn mẹ Xuân Sinh chạy chổi chết.
Lâm ma ma thấy mẹ Xuân Sinh không ăn thua, mới dọa mấy lần đã chạy chổi chết còn cầm trâm cài của bà ta đi thì tức muốn nổ phổi.