Tử Hiên nói ra những hoài nghi và phân tích của mình. Tử La và Tử Thụ, Tiểu Lục nghe Tử Hiên nói vậy lại tiếp tục chìm vào im lặng.
Nếu không có những nghi ngờ của Tử Hiên, các nàng cũng đã thấy chuyện này có rất nhiều điểm không hợp lý rồi. Bây giờ Tử Hiển nói ra, các nàng càng suy nghĩ nhiều hơn. “Tử Hiên nói rất có đạo lý. Chắc chắn Thân lão bà tử đã biết Thân đại ca đến nhà chúng ta cầu hôn A La làm vợ rồi. Bà ta không thích xuất thân của nhà chúng ta nên mới làm ra chuyện này để cắt đứt khả năng kết thân của hai nhà.” Yên lặng một lúc, Tử Thự liền nói ra ý kiến của mình. “Hả? Sao Đại ca lại nói vậy?” Nghe Tử Thụ phân tích như thế,2Tử Hiên nhất thời không hiểu.
“Nhất định là Thân lão bà tử đã nghe nói cô nương nhà chúng ta sẽ không gả đi làm thiếp, cho nên mới cố ý cho người đi bảo muốn nạp A La làm quý thiếp. Bọn họ đã biết trước chúng ta sẽ không đồng ý chuyện này rồi, huống hồ bà tử kia còn biểu hiện chướng mắt nhà chúng ta như vậy, chúng ta càng không có khả năng đáp ứng hơn. Chờ chúng ta từ chối xong, họ sẽ cố ý vặn vẹo nói chúng ta khinh thường Thân gia bọn họ, nói chúng ta muốn trèo cành cao, không biết lượng sức. Từ đó, thanh danh của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là A La.” Nghe Tử Thụ phân tích xong, đám Tử La đều chợt nhận ra là có chuyện gì. “Được8lắm! Thì ra ý muốn nạp quý thiếp là giả, muốn cắt đứt khả năng kết thân của A La và Thân đại ca, rồi hủy hoại thanh danh của A La đây mà. Đúng là độc ác!” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tử Hiên nổi giận. “Khinh người quá đáng!” Tiểu Lục luôn im lặng lúc này cũng nói. Tử La thấy Tử Hiển, Tiểu Lục đều nổi giận, Tử Thụ thì không nói, nhưng nàng cũng nhìn ra được vẻ giận dữ trên mặt hắn lúc này.
Bị người ta tính toán như vậy, mọi người đương nhiên phải tức giận rồi.
Không đành lòng để ba người Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục bực mình vì chuyện này, Tử La liền cười hì hì khuyên bọn họ: “Được rồi, được rồi. Đại ca, Nhị ca, Tiểu Lục đừng giận nữa. Tức giận vì một chuyện như6vậy không đáng đầu, càng không thể vì vậy mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“A La, bọn ta nhất định sẽ giải quyết chuyện này.” Nghe Tử La nói vậy, Tử Thụ liền trịnh trọng nói với nàng. Tử Thụ thấy Tử La không hề đau lòng, lo lắng về thanh danh của mình mà còn an ủi lại bọn họ thì rất cảm động, sau đó thì càng giận cách làm của Thân lão bà tử hơn. Tử Thụ nghĩ Tử La cũng có lo lắng về thanh danh của mình, chỉ là không muốn để lộ thêm âu lo nên mới làm ra vẻ không để ý thổi. Nghĩ tới đây, Tử Thụ lại càng áy náy vì mình không bảo vệ tốt tiểu muội.
“Vâng, A La tin mọi người. Nhưng chuyện này cũng không gấp được, chúng ta cứ yên lặng theo dõi đã. Hơn nữa,3A La tin mọi người sẽ hiểu rõ phải trái, không tin mấy lời đồn đó đâu. Vậy cho nên chúng ta cũng không cần quá lo lắng!” Tử La thấy Tử Thụ như vậy thì cực kỳ cảm động.
“A La, có phải chúng ta vô dụng lắm không? Thân lão bà tử hủy hoại danh dự của muội như vậy mà bọn ta chẳng làm được gì cả.” Lúc này Tử Hiên cũng tỏ ra rất áy náy Tử La thấy vậy, lại nhìn ánh mắt của Tử Thụ và Tiểu Lục thì hiểu ý của họ ngay, vội an ủi: “Nhị ca, sao huynh lại nói vậy. Nhị ca của A La cực kỳ có bản lĩnh đấy, sao lại vô dụng được. Chỉ là tạm thời chúng ta không làm gì thôi, không có nghĩa là chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này dễ dàng. Vậy5nên Nhị ca không được nghĩ như vậy nhé!” Tử La không chỉ nói cho Tử Hiên, mà cả Tử Thụ và Tiểu Lục nghe nữa. “Được, chúng ta nhất định sẽ có cách giải quyết chuyện này.” Thấy Tử La an ủi mình, Tử Hiên vô cùng cảm động, không khỏi âm thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ giải quyết chuyện này, không để nó làm ảnh hưởng đến chung thân đại sự của Tử La. Mà tâm trạng của Tử Thụ và Tiểu Lục lúc này cũng giống hệt Tử Hiên, đều thầm hạ quyết tâm giải quyết.
***
Trấn Cổ Thủy, biệt viện Thân gia, trong sân viên của nhân lão bà. Trong phòng, Thân lão bà và mẹ con Tô Sở Nguyệt đều ở đây, bên cạnh bọn họ có một bà tử đang hả hê miêu tả lại những lời đồn ở bên ngoài về mấy huynh muội Tử Thụ, đặc biệt là Tử La. Tổ Sở Nguyệt nghe Lâm ma ma kể lại những lời đồn đãi bên ngoài, biết đã đạt được mục đích thì cực kỳ vui vẻ. “Lâm ma ma làm tốt lắm, sau khi xong việc này chúng ta nhất định sẽ thưởng lớn. Bà đi xuống đi, tiếp tục để ý những lời đồn bên ngoài.” Tô Sở Nguyệt hài lòng vẫy tay bảo Lâm ma ma xuống dưới. Đúng vậy, người kể lại những lời đồn về đám Tử La với Tô Sở Nguyệt chính là Lâm ma ma hôm trước đã để nhà các nàng.
Lâm ma ma ra khỏi sân việc của nhân lão bà xong liền thở phào một hơi, sau đó lại cảm thấy lo âu. Thân lão bà cầm văn tự bán mình của bà ta, bà ta nhất định phải nghe theo mấy người Tô Sở Nguyệt, nhưng Thân Diệc Phàm cũng chẳng phải người dễ chọc. Lâm ma ma nghĩ đến cảnh huynh muội Tử La sẽ tố cáo bà ta trước mặt Thân Diệc Phàm, lại nhớ đến lời cảnh cáo của hắn ngày trước, bà ta càng sợ hãi không thôi. Chỉ mong đến lúc đó đám Tử La không tố cáo bà ta trước mặt Đại thiếu gia thôi.
“Nguyệt Nhi, bây giờ cháu có thể nói với bà chuyện gì xảy ra chưa?” Chờ Lâm ma ma rời khỏi, Thân lão bà cuối cùng cũng không nhịn được hỏi Tổ Sở Nguyệt. Đến bây giờ, mọi chuyện phát triển đến mức này, bà ta vẫn không hiểu tại sao Tô Sở Nguyệt lại làm vậy với Tử La. Bà ta chỉ biết là Tô Sở Nguyệt muốn bà ta bảo Thân Diệc Phàm ra ngoài, còn những chuyện tiếp theo thì không hiểu lắm. Thấy Thần lão bà tới giờ vẫn không hiểu mưu kế của mình, Tô Sở Nguyệt không khỏi cảm thấy bà ngoại mình đúng là người không có đầu óc.
Có điều, những chuyện tiếp theo vẫn phải dựa vào Thân lão bà, nàng ta muốn gả vào Thân gia cũng phải có Thân lão bà làm chỗ dựa, nên Tô Sở Nguyệt không dám lộ ra vẻ không hài lòng hay khinh thường gì với bà ta. Hơn nữa mọi chuyện thuận lợi cũng khiến tâm trạng nàng ta rất vui vẻ. Nàng ta liền kể lại tỉ mỉ kế hoạch của mình với Thần lão bà. “Việc này nói ra thì rất đơn giản...” Thế là Tô Sở Nguyệt nói ra mưu kế của mình, từ lúc để Thân Diệc Phàm ra ngoài cho bà ta.
“Hay, hay! Nguyệt Nhi đúng là thông minh, không ngờ cháu lại nghĩ được một cách không chê vào đâu được như vậy.” Thân lão bà tử nghe Tô Sở Nguyệt phân tích xong thì không nhịn được thật lòng khen ngợi. Bà ta thật sự cảm thấy cách này của Tô Sở Nguyệt hay cực kỳ, vô cùng chặt chẽ.
Không sai, mưu kế của Tổ Sở Nguyệt, mấy huynh muội Tử La phân tích không sai chút nào. Đầu tiên, Tô Sở Nguyệt bảo Thân lão bà cho Thân Diệc Phàm ra ngoài làm việc, sau đó đến nhà Tử La nói muốn nạp Tử La làm quý thiếp. Để đề phòng chuyện mấy người Tử La đồng ý. Nàng ta còn cố ý bảo Lâm ma ma tỏ vẻ khinh thường bọn họ, còn vô cùng vênh váo hống hách, như vậy là để huynh muội Tử La tức giận, không chấp nhận chuyện này.
Tiếp đó, nàng ta còn bảo Lâm ma ma cố ý làm loạn mọi chuyện thật lớn, nói xấu đám Tử La mắt cao hơn đầu, khinh thường Thân phủ nên mới từ chối, làm như vậy là để mọi người nghĩ đám Tử La một lòng muốn trèo cao, không biết lượng sức, bôi nhọ thanh danh của mấy huynh muội họ.
Có điều, chuyện này Lâm ma ma mới làm được một nửa đã bị Tử Thụ uy hiếp chạy về. Nhưng như vậy cũng không sao, Tô Sở Nguyệt biết chuyện liền bảo Lâm ma ma đi xoay chuyển tình hình, không chỉ mua chuộc mấy người Đổng Hoàng thị, Phan thẩm và mẹ Xuân Sinh nói xấu đám Tử La mà còn cho người trong phủ ra ngoài nói xấu bọn họ. Mọi chuyện thuận lợi y hệt như trong dự tính của Tô Sở Nguyệt, bên ngoài bây giờ đều là những lời đồn đại không tốt về Tử La. Nghĩ tới đây, nàng ta càng vui vẻ hơn. “Nhưng mà, bà ngoại, Nguyệt Nhi chỉ sợ biểu ca về sẽ trách chúng ta thôi. Nếu biểu ca về lại trách chúng ta thì sao? Huynh ấy có tìm cháu tính sổ không? Nếu để biểu ca biết chuyện này là do Nguyệt Nhi làm, biểu ca nhất định sẽ trách Nguyệt Nhi, ghét bỏ Nguyệt Nhi, không chịu cưới Nguyệt Nhi đâu. Lúc đó Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi sẽ...”
Tô Sở Nguyệt thấy mọi chuyện gần như đã hoàn thành, bây giờ chỉ lo Thân Diệc Phàm về sẽ tìm nàng ta tính số thôi. Đặc biệt là lúc nghĩ đến chuyện Thân Diệc Phàm biết chuyện này là tác phẩm của nàng ta, nàng ta càng lo lắng, vì vậy liền cố ý thăm dò ý kiến của Thân lão bà, đồng thời nhắc nhở bà ta không được nói nàng ta ra. Không thể không nói, Tô Sở Nguyệt là một người rất biết tính toán, nhất là lúc tính kế Thân lão bà thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả.
Lúc này, quả nhiên Thân lão bà nói: “Nguyệt Nhi yên tâm, bà ngoại nhất định sẽ khiến Phàm ca nhi cưới cháu vào cửa. Đến lúc đó bà ngoại sẽ nói là bà làm, ta không tin Phàm ca nhi dám làm gì bà già này.”