“Tam cữu cữu nghe chuyện Đổng Tử La được chia một nửa lợi nhuận của tửu điểm Cẩm Tú từ đâu? Cậu xác định chuyện này là thật sao?” Tô Sở Nguyệt hỏi lại Thân Tam lão gia. “Đương nhiên là thật rồi, đây không phải là chuyện gì bí mật, phàm ai có lòng muốn dò la đều có thể hỏi thăm được, nếu cháu không tin cháu có thể cho người đến tửu điếm Cẩm Tú hỏi thử xem, chuyện này dễ biết lắm mà“. Thân Tam lão gia nói như đinh đóng cột.
Đúng vậy, Tử La hợp tác với Thân Diệc Phàm xây tửu điếm Cẩm Tú có rất nhiều người biết, hôm khai trương tửu điếm Tử La2còn tham dự, hơn nữa người làm ở đây ai cũng biết họ có hai người chủ. Cho nên Thân Tam lão gia đúng là không lừa Tô Sở Nguyệt. Nghe ông khẳng định như thế, Tô Sở Nguyệt cũng biết chuyện này là thật rồi, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái. Lẽ nào vì số đồ cưới đó mà phải để Thân Diệc Phàm cưới Tử La hay sao?
Tô Sở Nguyệt càng nghĩ càng thấy không cam lòng, nếu như người này là ai khác mà không phải Tử La, có lẽ nàng đã không bài xích đến vậy, nhưng vì Tử La là người Thân Diệc Phàm thích, nàng không thể không lo. Hơn nữa tận sâu đáy8lòng Tô Sở Nguyệt đã nung nấu ý định ganh đua cao thấp với Tử La. Cho nên nàng mới lên kế hoạch để Thân Diệc Phàm nạp năng làm thiếp.
“Tam cữu cữu, Đổng Tử La có đồ cưới nhiều thật, nhưng cũng không thể vì vậy mà bảo biểu ca nạp năng làm thiếp được. Dù sao hai nhà chúng ta không phải không có bạc, cần gì phải ham chút đồ cưới đó đây?” Tô Sở Nguyệt chưa từ bỏ ý định.
“Nguyệt tỷ nhi nói vậy là không đúng rồi, lợi nhuận hiện tại của tửu điểm Cẩm Tú chiếm gần một nửa số tiền thu về của Thân phủ chúng ta, chính xác mà nói đây là chuyện làm6ăn thu lời nhiều nhất của Thân phủ lúc này, nếu không có nó số tiền thu về sẽ ít hơn một nữa. Mà trên tay Đổng Tử La có một nửa lợi nhuận của tửu điếm, nghĩa là bằng ba phần mười số lợi nhuận của Thân phủ mình rồi, không phải là một số ít đâu“.
“Huống chi ngoài lợi nhuận từ tửu điểm ra, Tử La còn có phần trong Thái Y các, mặc dù Thải Y các không kiếm được nhiều tiền như tửu điếm Cẩm Tú, nhưng chắc chắn con số không hề ít. Rất nhiều quý phu nhân tiểu thư thích mua đồ ở đây, món nào món nấy đều đắt đỏ. Cho nên đây là một3số bạc lớn đó. Chưa nói đến những món đồ cưới khác mà huynh muội Tử La đưa cho làm của hồi môn, chỉ hai thứ đó thôi cũng đáng để nạp năng làm thiếp rồi“. Sợ Thân lão bà và mẹ con Tô Sở Nguyệt không đồng ý chuyện này, bạc sắp sửa đến tay còn chạy mất, Thân Tam lão gia còn cường điệu chuyện làm ăn của tửu điếm Cẩm Tú và Thái Y các rực rỡ đến mức nào, đồ cưới của nàng sẽ phong phú ra sao.
Thân Tam lão gia cảm thấy hiểm khi mình nghĩ ra được một cách kiếm tiền hiệu quả, nhưng thấy Tô Sở Nguyệt có vẻ không đồng tình, thể là Thân5Tam lão gia cũng không vui. Ông bèn dạy dỗ Tô Sở Nguyệt: “Nguyệt Nhi tỷ à, cháu không muốn Phàm ca nhi nạp Đổng Tử La làm thiếp sao?”
“Không có“. Thầy Thân lão bà và Tô phu nhân tỏ vẻ hoài nghi khi nghe Thân Tạm lão gia nói vậy, Tô Sở Nguyệt vội vàng phủ nhận. Thấy hai người vẫn có vẻ không tin, Tổ Sở Nguyệt vời giải thích: “Nguyệt Nhi chỉ thấy chúng ta nên tìm hiểu kỹ thì tốt hơn, nếu như đồ cưới của nàng không nhiều như mình nghĩ thì để biểu ca nạp năng làm thiếp đúng là thiệt thòi quá“. “Nguyệt Nhi nói cũng không sai, Tam ca, huynh có chắc đồ cưới của nàng nhiều thật không?” Tô phu nhân nghe vậy cũng hỏi.
“Huynh khẳng định, không phải huynh đã nói rõ rồi mà, nếu mọi người không tin thì có thể đi tìm hiểu thử“. Thân Tam lão gia bảo đảm thêm lần nữa, sau đó nghĩ đến chuyện Thân lão bà luôn là người tin tưởng hắn nhất, thương yêu hắn nhất, Thân Tam lão gia bèn ra vẻ nói với bà: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không tin con sao?”
Thân lão bà nghe vậy thì vội vàng an ủi: “Đương nhiên là mẹ tin con rồi“. Tổ Sở Nguyệt biết, giờ nàng nói tiếp thì Thân lão bà chắc chắn sẽ bất mãn với mình. Nghĩ đến chuyện mình muốn gả cho Thân Diệc Phàm không thể thiểu sự trợ giúp của bà, nàng ta bèn im lặng.
Thấy Tô Sở Nguyệt không nói gì nữa, Thân Tam lão gia bèn tiếp tục khuyên bảo Tổ Sở Nguyệt: “Thật ra Nguyệt tỷ nhi không cần phải để ý chuyện Phàm ca nhi cưới Đổng Tử La làm thiếp. Các cháu ấy mà, đàn ông năm thứ bảy thiếp là chuyện bình thường, Phàm ca nhi đấu thể chỉ cưới mình cháu được. Cho nên nếu để phàm ca nhi cưới người khác, chi bằng cưới Đổng Tử La còn có lời hơn sao“.
Nói tới đây thấy Tô phu nhân và Thân lão bà đều đang suy tính, Tô Sở Nguyệt cũng không nhíu mày nữa, ông ta biết mình chỉ cách thành công một bước, ông sắp thuyết phục được họ rồi. Thế là ông vội vàng nói thêm: “Còn nữa, nểu Phàm ca nhi thích Đổng Tam tiểu thư thật, Nguyệt tỷ nhi để nó nạp nàng ta làm thiếp, chắc chắn nó sẽ cảm kích cháu“.
“Hơn nữa, để Đổng Tử La vào chủ nhà mình thì đã sao, Nguyệt tỷ nhi không thích nàng thì có thể tìm một lý do gì đó để ép nàng giao của hồi môn ra, sau đó đuổi nàng đi, nàng không thể uy hiếp địa vị của cháu được. Còn nữa, tiểu muội, Nguyệt tỷ nhi à, không phải em rể nói là hắn cần bạc sao. Nếu chuyện này thành sẽ kiếm được nhiều bạc lắm đấy“. Thân Tam lão gia phân tích phải nói là vô cùng mỹ mãn, Thân lão bà đã đồng ý hoàn toàn, còn Tô phu nhân cũng không hề phản đối. Tô Sở Nguyệt nghe xong, mặc dù nàng biết Thân Tam lão gia nói rất hợp lý nhưng nàng vẫn thấy lo lo. Nàng biết Thân Diệc Phàm thích Tử La, nếu để hắn nạp Tử La làm thiếp nhỡ sau đó khó đuổi nàng ta đi thì sao? Tô Sở Nguyệt nghi ngờ về điều ấy. Nhưng khi nàng nghĩ đến chuyện Tử La từ chối làm quý thiếp của Thân Diệc Phàm thì mắt bỗng sáng lên. Nàng nắm lấy điểm này để thay đổi cục diện: “Nhưng bà ngoại, Tam cữu cữu, mẹ à, Đổng Tử La xem thường quý thiếp đấy, sao nàng ta chịu làm tiểu thiếp của biểu ca đây?”
“Chuyện này đúng là hơi khó, chúng ta không thể để Phàm ca nhi cưới nàng ta làm Vợ được“. Nghe đến đây, rốt cuộc Thân Tam lão gia cũng chần chừ.
“Nàng ta dám chê quý thiếp cho Phàm ca nhi sao? Để mai mẹ tự đi xem thử, khách sáo một chút, mẹ không tin bọn nó không đồng ý“. Thân lão bà nói. “Mẹ à, nếu người ta không chịu, chúng ta cũng không thể ép người ta đồng ý được. Cho nên mình cần bàn kỹ hơn“. Tô phu nhân không chịu nổi vẻ tự cao tự đại của Thân lão bà, nếu đắc tội với huynh muội Tử La thêm lần nữa thì khỏi mơ, cho nên bà mới vội khuyên nhủ Thân lão bà. Tô Sở Nguyệt thấy mọi người đều rơi vào trầm mặc thì cũng thở phào nhẹ nhõm, tiểu thiếp nàng cũng không muốn cho Tử La đấy, còn bao nhiêu người có thể mà. “Mẹ hay là chúng ta cho Đổng Tử La danh phận bình thế đi, con nghĩ thể nào nó cũng đồng ý“. Thân Tam lão gia nói, hắn cảm thấy hôm nay mình đúng là thông minh.
Mà Tô Sở Nguyệt lúc này đây thì hận chết Thân Tam lão gia rồi.
“Nhưng địa vị bình thế thì cao quá, ta sợ sẽ uy hiếp Nguyệt Nhi“. Tô phu nhân hơi do dự.
“Đúng vậy, một con thôn nữ sao xứng làm bình thể của Phàm ca nhi“. Thân lão bà nghe vậy cũng cảm thấy không thể đồng ý được, bà thấy đến tiểu thiếp Tử La còn không xứng nữa là.
“Mẹ, biểu muội à, mọi người suy nghĩ nhiều rồi, bình thể nghe thì êm tại nhưng chẳng lẽ không phải là thiếp sao, chẳng qua là cái tiếng mà thôi. Lúc đó có chúng ta giúp đỡ, chẳng lẽ Nguyệt tỷ nhi còn không xử lý được nàng ta hay sao“. Thân Tam lão gia nghe vậy thì phản đối.
“Con nói cũng có lý, nhưng vậy cũng hơi cho Đổng Tử La quá“. Thân lão bà nghe Thân Tam lão gia nói xuôi tai, cũng đồng tình với suy nghĩ của Thân tam lão gia, nhưng mà bà lại thấy vậy thì chỉ có Tử La được lợi.
Thấy Thân lão bà không phản đối nữa, Tô Sở Nguyệt bèn nhìn về phía Tô phu nhân.
Vừa nhìn vẻ mặt cũng biết bà đã xiêu lòng, sợ Tô phu nhân đồng ý ngay nên nàng vội đáp để hai người về suy nghĩ thêm đã.
Sau khi quay lại biệt viện của mình ở Thân gia, Tô Sở Nguyệt nói ngay với Tô phu nhân: “Mẹ đồng ý để biểu ca cưới Đổng Tử La làm bình thế sao? Là bình thế đó. Con không thích“. Tô Sở Nguyệt cảm thấy nhất định phải nói rõ suy nghĩ của mình. Mặc dù nàng ta cũng biết cưới được Tử La sẽ có nhiều cái lợi, nhưng trong lòng nàng ta lại thấy không thoải mái.