Điền Viên Cẩm Tú



Tô phu nhân hiểu tại sao Tô Sở Nguyệt lại lo, nhưng nghĩ thêm một chút bà lại thấy đó chẳng phải là chuyện lớn gì, “Nguyệt Nhi, con lo như vậy cũng bình thường, nhưng mẹ cảm thấy dù Phàm ca nhi có thích nàng đi nữa nàng cũng không đấu lại con được“.

“Con nghĩ thử xem, huynh muội Đổng Tử La chỉ là cô nhi không nơi nương tựa, dù huynh đệ có xuất sắc đi nữa cũng không thể thay đổi gia thế của nàng được. Một nữ tử không có nhà mẹ đẻ hùng hậu chống lưng, dù Phàm ca nhi có thích nàng đi nữa nàng cũng chỉ là tiểu thiếp, đến lúc đó chúng ta, bà ngoại con, cậu con cùng nhau đuối Đổng Tử La ra khỏi cửa, chẳng phải là dễ dàng lắm2sao. Còn nữa, Nguyệt Nhi cũng biết giờ cha con phụ tá người kia ở kinh thành đang cần rất nhiều bạc để chuẩn bị, lót đường, nếu chúng ta không có bạc cho cha con lo liệu, đến lúc đó cha con không thăng quan được thì sao, chỉ cần cho con đến kinh thành làm quan, con còn sợ Phàm ca nhi không coi trọng con à, con muốn xử lý một Đổng Tử La không có căn cơ là chuyện dễ như trở bàn tay. Con cũng thấy bà ngoại con đó, trước kia bà chỉ có nhà mẹ ở gần quan thôi đó mà đã uy phong ở Thân phủ nhiều năm như vậy. Vì thế con nên nghĩ thoáng hơn, chuyện nhỏ mà không nhận được thì đại mưu ắt loạn“.

Tô Sở Nguyệt nghe bà nói8mấy câu, càng nghe càng tán thành, tại sao nàng lại không nghĩ tới những chuyện này kia chứ. Không sai, nàng không thể rơi vào thảm cảnh đó được. “Mẹ, vừa rồi là tại con ích kỷ, mẹ nói không sai, giờ con tạm thời nhịn Đổng Tử La, đợi đến khi thời cơ chín mùi, nhất định con sẽ bắt nàng trả lại cả vốn lẫn lãi“. Tô Sở Nguyệt kiên định nói với Tô phu nhân.

Tổ phu nhân thấy nàng ra vẻ quyết tâm như thế thì biết nàng đã hiểu chuyện rồi, trong lòng rất đỗi vui mừng. Bà muốn con mình phải thông minh, lấy đại cục làm trọng như vậy. Trên mặt bà lộ rõ ý cười.

“Mẹ biết Nguyệt Nhi rất hiểu chuyện và thông minh. Mẹ và cha sẽ nhớ chuyện này, con yên6tâm, đến khi thời cơ chín mùi, mẹ và bà ngoại sẽ giúp con đuổi Đổng Tử La này đi, con cứ nhịn chút đã“. “Vâng ạ, Nguyệt Nhi nghe lời mẹ“. Sau một hồi cân nhắc, Tô Sở Nguyệt quyết định sẽ kìm nén những chuyện không vui này. Nàng cười ngọt với Tô phu nhân, nàng muốn bà phải nhớ thật kỹ những gì mà nàng trả giá.


Quả nhiên, Tô phu nhân thấy Tô Sở Nguyệt ngoan ngoãn như vậy thì càng cảm thấy nữ nhi của mình đã phải chịu uất ức, ánh mắt nhìn nàng càng thêm dịu dàng. “Được, mẹ biết Nguyệt Nhi ngoan nhất. Nếu được mẹ cũng không muốn Phàm ca nhi cưới bình thế gì cả, nhưng mà giờ chúng ta đang cần tiền, trước mắt con không thể không chịu thiệt chút3được“. Nói tới đây Tổ phu nhân thở dài một hơi.

“Không sao đâu mẹ, chỉ cần có thể giúp được cha, con chịu thiệt một chút có sao đâu“. Tô Sở Nguyệt tiếp tục tỏ vẻ.

“Nguyệt Nhi đúng là con gái ngoan của cha mẹ. Con yên tâm, mẹ sẽ nói với cha con“. Quả nhiên, Tô phu nhân nghe được thì cực kỳ xúc động, bà bảo đảm với Tô Sở Nguyệt sẽ nói với trượng phu chuyện này.

Tô Sở Nguyệt cảm thấy mọi chuyện ổn rồi nên không tiếp tục giả vờ nữa, nếu không để Tổ phu nhân nhận ra thì không tốt. Đột nhiên Tổ Sở Nguyệt nhớ ra chuyện gì, nàng bỗng nghĩ ra một biện pháp cực hay, hai mắt sáng rực. “Mẹ ơi, tự dưng con lại nghĩ ra một cách rất hay, vừa5có thể lấy được số đồ cưới phong phú của Đổng Tử La vừa không cần biểu ca cưới nàng làm bình thế. Mẹ có muốn nghe thử không?” Tô Sở Nguyệt hưng phấn nói với Tổ phu nhân.

“Thật sao? Nguyệt Nhi nhanh nói mẹ nghe thử“.


Tổ phu nhân đang cảm thấy Tổ Sở Nguyệt chịu thiệt, giờ nghe nàng nói vậy cũng thấy rất vui mừng, vội vàng hỏi Tô Sở Nguyệt là biện pháp gì. Thể là nàng trình bày suy nghĩ của mình cho bà nghe.

“Mẹ ơi, mẹ nghĩ cách này có được không?” Sau khi nói xong Tổ Sở Nguyệt hỏi thử ý kiến của Tổ phu nhân, thật ra vừa nhìn mặt nàng đã biết Tổ phu nhân tán thành với biện pháp này rồi, nhưng mà nàng vẫn hỏi thử xem, nàng muốn Tô phu nhân cảm thấy nàng rất tôn trọng ý kiến của bà. “Được, đương nhiên là được rồi. Nguyệt Nhi thông minh quá“. Tô phu nhân cười vui vẻ, nghe vậy thì đồng ý ngay.

“Vậy lát nữa ăn trưa xong mình đi nói với bà ngoại nhé“. Thấy Tô phu nhân đồng ý, Tô Sở Nguyệt đề nghị tiếp. “Còn chờ gì nữa, chúng ta đi ngay bây giờ đi, phải giải quyết nhanh chóng, mẹ nghe nói hôm nay Phàm ca nhi đã cho người đi giải thích về những lời đồn liên quan đến huynh đệ Đổng Tử La rồi, chỉ sợ Phàm ca nhi sẽ có hành động gì tiếp đó nữa, cho nên trước khi hắn đến nhà Đổng Tử La cầu hôn cưới nàng ta làm vợ, chúng ta phải hành động từ bây giờ, không thì hỏng bét“. Tổ phu nhân nói xong thì muốn kéo ghế đứng dậy. Tổ Sở Nguyệt nghe Tổ phu nhân nói vậy trong lòng cũng hoảng hốt. Nàng tin Thân Diệc Phàm có thể làm vậy lắm, nghĩ tới đây trong lòng nàng cũng thấy không thoải mái, “Vâng, chúng ta đi giờ đi“. Mẹ con Tô Sở Nguyệt nhanh chóng chạy tới viện của nhân lão bà. Nha hoàn ngoài viện thấy mẹ con Tổ Sở Nguyệt vừa rời đi không lâu lại tới nữa, trong lòng họ đều thấy kỳ lạ nhưng lại không dám hỏi, nghe nói hai người muốn gặp Thân lão bà thì vội vào bẩm báo.

Lúc nha hoàn mời mẹ con Tô Sở Nguyệt vào trong, Thân lão bà thấy họ cũng không tỏ vẻ không vui gì cả.


“Ngọc Nhi à, có chuyện gì sao? Con và Nguyệt Nhi đã bàn về đề nghị của Tam ca nhi chưa?” Chờ hai người ngồi xuống xong, Thân lão bà mới hỏi Tô phu nhân.

“Là vậy mẹ à, sau khi con và Nguyệt Nhi bàn bạc, Nguyệt Nhi lại nghĩ ra một biện pháp hay, vừa có thể lấy được đồ cưới của Đổng Tử La, vừa không cần để Phàm ca nhi cưới nàng làm bình thế, bọn con cảm thấy biện pháp này được lắm, cho nên mới vội đến đây nói mẹ nghe thử“. Tô phu nhân trình bày.

“Ồ, con nói đi, nếu được vậy thì tốt quá“. Thân lão bà cũng thấy hứng thú.

“Là thế này....

Tô phu nhân tỉ mỉ kể lại biện pháp mà Tô Sở Nguyệt nghĩ ra cho Thân lão bà nghe.

Bà ta nghe xong cũng cảm thấy có lý, có thể áp dụng được, thế là bà bảo: “Đúng là không tệ, nhưng mà chúng ta nên gọi Tam ca của con đến, chúng ta bàn xong rồi quyết định“. Cách này nghe rõ ràng là có thể làm được, nhưng Thân lão bà vẫn muốn hỏi ý của Thân Tam lão gia, điều đó càng chứng tỏ bà tin tưởng và yêu thương Thân Tam lão gia như thế nào, nghe vậy Tô phu nhân và Tô Sở Nguyệt đều thấy không thoải mái.


“Bà ngoại nói đúng lắm, dù sao chuyện này cũng là Tam cữu cữu nghĩ ra đầu tiên“. Dù trong lòng có bất mãn đi nữa, nhưng trên mặt Tô Sở Nguyệt vẫn không hề biểu hiện. Nàng cười cười đồng ý với đề nghị của Thần lão bà, mà Tô phu nhân thấy vậy cũng gật đầu. Trên mặt hai mẹ con họ không hề có bất cứ biểu cảm nào. Thế là Thân lão bà cho người đi gọi Thân tam lão gia đến. Đoán là mẹ con Tô Sở Nguyệt trả lời, cho nên Thân Tam lão gia đến rất nhanh, chưa tới một khắc đã có mặt. “Tiểu muội, Nguyệt Nhi à, hai người đồng ý rồi sao?” Vừa mới ngồi xuống, Thân Tam lão gia không kịp chờ mà hỏi Tô sở Nguyệt.

“Nguyệt Nhi và mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi, mẹ và Nguyệt Nhi đều cảm thấy đề nghị của Tam cữu cữu rất hay. Nhưng mà Nguyệt nhi và mẹ lại nghĩ ra một biện pháp tốt hơn, vừa có thể lấy được số đồ cưới phong phú của Đổng Tử La, vừa không để biểu ca cưới Đổng Tử La làm bình thế“.

Tổ Sở Nguyệt thấy Thân Tam lão gia như không chờ nổi, trong lòng nàng khẽ cười gằn, đây là ông cậu tốt của nàng đây, chỉ một lòng muốn bạc chứ không hề nghĩ đến cảm nhận của nàng, nhưng nàng biết bây giờ không thể đắc tội với Thân Tam lão gia được, cho nên nàng không thể bộc lộ sự bất mãn của mình, đầu tiên nàng khen đề nghị của Thân Tam lão gia rồi mới nói phương pháp của mình.

“Nguyệt Nhi nói thật sao? Đổng Tử La ở cùng Phàm ca nhi cô nam quả nữ một đêm trong sơn động à?” Thân Tam lão gia nghe biện pháp của Tô Sở Nguyệt xong cũng sáng mắt lên, ông hỏi lại lần nữa.

“Đương nhiên là thật rồi, Nguyệt Nhi nào dám lừa bà ngoại và Tam cữu cữu. Mặc dù hai người họ nhanh chóng được tìm thấy nhưng dù sao cũng ở cùng trong sơn động khá lâu, nghe nói lúc tìm được hai người còn cùng đắp một chiếc áo. Trước kia ở trấn Cổ Thủy có lan truyền tin đồn này nhưng chỉ trong phạm vi rất nhỏ mà thôi, hơn nữa còn nhanh chóng bị dẹp đi. Cho nên nhất định tin đó không phải giả“.

Nói đến đây, trong lòng Tô Sở Nguyệt càng thêm phẫn hận, tin này không phải giả, đây là tin mà người nàng thu mua được ở biệt viện nàng ở tại Thân gia nói cho nàng biết. Nhưng mà chuyện hai người cùng đắp một chiếc áo thì không hề được bàn tán trên trần mà nàng phải bỏ rất nhiều công sức mới nghe được. Nhưng mà nàng biết chuyện này là được rồi. “Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta nắm được nhược điểm này thì không sợ Đổng Tử La chạy đi đâu được nữa“. Thân Tam lão gia nghe Tô Sở Nguyệt đảm bảo thì rất vui, hắn nói tiếp với Thân lão bà: “Mẹ à, mẹ nhanh phái Lương ma ma đi nói chuyện này với nhà Đổng Tử La đi, nếu họ không chịu làm thiếp của Phàm ca nhi thì bảo Lương ma ma lấy chuyện này ra uy hiếp, nói nếu nhưng không đồng ý với yêu cầu của chúng ta thì tất cả mọi người sẽ đều biết chuyện này, con không sợ bọn họ không đồng ý“.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận