Hóa ra, Cảnh Nhất chỉ đến đây sớm hơn Tử Thụ, Tử Hiên một chút. Hắn đã báo mục đích đến với tên thủ vệ, ngặt nỗi tên này không phải là hai tên quen lúc trước. Bọn họ nói gì cũng không để hắn đi vào, còn muốn đuổi người. Vì thể mới có một màn này. Tử Thụ và Tử Hiên nghe vậy đều thấy thật kỳ lạ, bọn họ có thể nói là khách quen của biệt viện Thân gia. Mấy tên thủ vệ hắn cũng biết bọn họ mới đúng, sao lại không thông báo chứ?
Hai người nghi hoặc nhìn về phía hai tên thủ vệ kia, lúc này mới phát hiện ra đã đổi thủ vệ. Hai gã thủ vệ mới bọn họ không quen.
“Chúng ta là huynh đệ nhà2họ Đổng ở thôn Hoè Hoa, hôm nay đến có việc cần tìm Đại thiếu gia nhà các ngươi. Hai vị đi vào thông báo một tiếng được không.” Tử Thụ vừa nghe Cảnh Nhất nói lập tức cảm thấy có gì đó không đơn giản, nhưng cậu vẫn trình bày mục đích đến với hai tên thủ vệ kia.
“Hừ! Thôn Hoè Hoa cái gì, đó là cái quái gì, đi đi đi, Đại thiếu gia nhà chúng ta không quen mấy tên nông dân các ngươi. Mau đi đi, nếu không đi là chúng ta đuổi đấy.” Một trong hai tên thủ vệ nghe vậy lập tức mất kiên nhẫn, khi nói còn làm động tác đuổi người.
“Ô, vậy sao? Các ngươi còn chưa thông báo sao biết Đại thiếu gia nhà các ngươi8không biết chúng ta, không muốn gặp chúng ta. Ta nói cho các ngươi biết, đừng có đứng đây lấy mắt chó nhìn người, tiểu gia đây nhớ rõ mặt mũi các ngươi rồi đấy. Nếu các ngươi còn không chịu thông báo thì ngồi cầu nguyện cho sau này ta không gặp Đại thiếu gia nhà các ngươi đi. Không là kiểu gì tiểu gia cũng phải nói cho Đại thiếu gia nhà các ngươi biết thái độ hôm nay của các ngươi.” Tử Hiên thấy vậy bùng nổ, lập tức uy hiếp hai người này.
Quả nhiên, hai người này nghe Tử Hiên nói đều lộ ra vẻ sợ hãi cùng do dự, nhưng vẫn sống chết không thỏa hiệp.
“Ít đứng đây dọa người đi, chúng ta đều có quen các ngươi, thấy các6ngươi có vẻ như muốn đến gây rồi nên mới đuổi, sai chỗ nào nào.” Tên thủ vệ lại cứng cổ nói, những lời của hắn đã thiếu chút tự tin, không kiêu ngạo như trước.
“Đúng thế, đúng thế. Cút cút cút. Thân phủ nhà chúng ta không phải là nơi các ngươi đến giương oai.” Một tên thủ vệ khác nghe đồng bạn nói vậy cũng thu nét sợ hãi về, lên tiếng phụ họa.
Đúng lúc Tử Thụ và Tử Hiên đứng ở cửa nghĩ cách làm ầm lên để người bên trong biết bọn họ tới, hay đi tới Tụ Phương Trai gần đây tìm Mã chưởng quỹ đưa tin cho Thân Diệc Phàm thì hai người thấy Thân quản gia của biệt viện đi từ ngoài về.
“Đổng Đại thiếu gia, Đồng Nhị3thiếu gia, sao hai người lại ở đây, sao không vào trong?” Thận quản gia khách khí chào hỏi Tử Hiên và Tử Thụ, tiếp đó cảm thấy kỳ lạ khi hai người không vào nhà.
“Thân quản gia, hình như Thân phủ các ngươi không chào đón chúng ta lắm thì phải. Nhìn xem, chúng ta bị người ta ngăn ở ngoài không cho vào này.” Lúc Tử Hiên nóng lên cũng chẳng quan tâm lời của hắn không khách khi đến mức nào, nói thẳng hành động khi nãy của hai tên thủ vệ cho Thần đại quản gia.
Nghe lời Tử Hiên nói rõ ràng là đang tức giận, Thân quản gia không hiểu. Tiếp đó nhìn hai tên thủ vệ đứng trong góc, vẻ mặt chột dạ liền tức khắc đoán ra được5có chuyện gì.
“Cái lũ mắt chó mù dở, ngay cả Đổng Đại thiếu gia, Đông Nhị thiếu gia cũng ngăn lại không thông báo, ta thấy các ngươi không muốn sống nữa rồi. Còn nữa, bọn Trương Đại vẫn làm thủ vệ ở đây đâu? Sao lại đổi thành các ngươi?” Thân quản gia lập tức tiến lên mắt hai tên kia rồi chất vấn. Hai tên thủ vệ nghe vậy, thần sắc trên mặt càng thêm sợ hãi, rõ ràng là không dám trả lời vấn đề của Thân quản gia. Nhưng Thân quản gia vẫn hỏi, còn nhìn bọn hắn chằm chằm. Một người trong đó nơm nớp lo sợ, ấp úng nói: “Bẩm... bẩm Thận quản gia, lão phu nhân nói thấy hai người Trương Đại có vẻ thông minh nên điều qua làm việc cho lão phu nhân rồi, sau đó kêu hai người tiểu nhân sang đây nhận công việc thủ vệ này. Tiểu nhân mới đến, cũng... cũng không biết Đống Đại thiếu gia, nên... nên mới có màn hiểu lầm này...”
Giờ Tử Thụ muốn gặp Thân Diệc Phàm gấp, cũng không có lòng giải quyết chuyện này. Mà giờ rõ ràng là Thân lão bà cố ý làm ra, nên cũng không chờ gã sai vặt kia nói xong, Tử Thụ liền lên tiếng nói với nhân quản gia: “Thân thúc, huynh đệ chúng ta hôm nay có việc gấp cần tìm Thân đại ca. Nếu Thân đại ca có trong nhà thì để chúng ta gặp Thân đại ca trước đi.”
“Có, có, thiếu gia có ở nhà. Đổng Đại thiếu gia, Đổng Nhị thiếu gia mời đi cùng tiểu nhân vào.” Thân quản gia thấy Tử Thụ hỏi, vội thay đổi sắc mặt, cười bồi mời Tử Thụ, Tử Hiên vào trong.
Quả nhiên, Thân Diệc Phàm ở nhà thật. Tử Thụ và Tử Hiên được Thân quản gia dẫn đi nên không có ai dám tiến lên cản Tử Thụ, Tử Hiên nữa. Vì thế, được Thân quản gia dẫn đi, Tử Hiên, Tử Thụ nhanh chóng gặp được Thân Diệc Phàm.
Sau khi gặp Thân Diệc Phàm, Tử Thụ không dông dài, nói thẳng mục đích hôm nay cậu và Tử Hiên đến. “Ta và Tử Hiên chỉ sợ Thân lão phu nhân quyết ý làm, không yên tâm nên đến nói việc này cho Thân đại ca. Mong Thân đại ca có thể nói chuyện với Thân lão phu nhân. Việc này liên quan đến khuê dự của A La hy vọng Thân đại ca giải quyết tốt việc này.” Cuối cùng Tử Thụ nói. “Không ngờ lại có chuyện này.” Hiển nhiên Thân Diệc Phàm không biết việc này, nghe Tử Thụ kể rõ, hắn cũng rất giật mình, tiếp đó là tức giận, nghe Tử Thụ nói xong vội bảo đảm với Tử Thụ, Tử Hiên: “Tử Thụ, Tử Hiên, hai người yên tâm đi, việc này giờ ta sẽ đi tìm tổ mẫu. Yên tâm, ta nhất định sẽ không để tổ mẫu làm được việc này.”
Được Thân Diệc Phàm bảo đảm, Tử Thụ và Tử Hiên tạm thời yên tâm.
“Vậy làm phiền Thân đại ca, cửa hàng Malatang ở trấn trên của chúng ta vẫn còn chút sổ sách chưa xử lý. Lát nữa Thân đại ca thương lượng có kết quả thì qua đó tìm chúng ta, hoặc phái người đến báo cũng được.” Tử Thụ cảm thấy việc này nếu có Thận Diệc Phàm can thiệp, bọn Thân lão bà chắc sẽ không truyền ra. Không muốn lát nữa nhìn thấy Thần lão bà và Thân Diệc Phàm đại chiến, dù sao cũng là việc xấu trong nhà, hai người Tử Thụ lập tức cáo từ. Nhớ cửa hàng Malatang cũng chỉ cách đây mười phút đi đường, bọn họ qua đó chờ Thân Diệc Phàm cũng được.
Nhưng đang lúc Tử Thụ và Tử Hiên cho rằng việc này sẽ được giải quyết vừa lòng, bọn họ ngồi chờ ở cửa hàng Malatang chưa được ba mươi phút. Thân Diệc Phàm ủ rũ cúp đuôi, vẻ mặt đầy áy náy bước tới.
Tử Thụ, Tử Hiên thấy thể lòng giật thót, vội mời Thân Diệc Phàm sang tòa nhà phía sau, sau đó hỏi kết quả xử lý. Hỏi ra mới biết Thân lão bà đã sai người truyền việc Tử La và Thân Diệc Phàm qua đêm trong sơn động từ lâu.
Hai người nghe nói Thân lão bà đã cho người lan truyền lời đồn đãi ra ngoài, sắc mặt đại biến.
“Tử Thụ, Tử Hiên, các ngươi... các ngươi yên tâm, việc này ta sẽ nỗ lực vãn hồi. Ta đã cho người đi kêu những người tổ mẫu phái ra lại. Còn... còn nữa, ta sẽ phải người cố hết sức áp lời đồn này xuống.” Lúc Thân Diệc Phàm nói những lời này, bản thân hắn cũng không có chút tự tin nào.
Tử Thụ, Tử Hiến nghe vậy cũng không yên lòng, bởi bọn họ đều biết một khi lời đồn này truyền ra ngoài, bất kể sau đó bọn họ có làm gì đi nữa, nó cũng tạo thành ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của Tử La. Huống chi lời đồn này còn liên quan đến khuê dự của một cô nương, càng không ổn. Có thể tượng tượng sau khi lời đồn này truyền ra, Tử La sẽ đối mặt với sự châm chọc như nào. Nghĩ đến đây, sắc mặt Tử Thụ và Tử Hiên khó coi tới cực điểm. Hai người đều lo cho Tử La, nghĩ tới những gì Tử La sắp đối mặt, hai người càng đau lòng vì nàng.
Thấy sắc mặt Tử Thụ, Tử Hiên không tốt, lòng Thân Diệc Phàm cũng không thoải mái. Hắn cũng nghĩ tới sau khi lời đồn này truyền ra sẽ ảnh hưởng như thế nào tới Tử La, càng thêm áy náy, cũng lo lắng vô cùng cho Tử La.
“Việc này nhà họ Thân chúng ta có lỗi với huynh muội Tử Thụ đệ, càng có lỗi với A La. Ta thấy thẹn với A La.” Thận Diệc Phàm áy náy nhận lỗi. “Ha ha... hôm nay chúng ta lại có thêm kiến thức rồi, đường đường là lão phu nhân Thân phủ lại dùng thủ đoạn để tiện như vậy để bức bách một tiểu cô nương. Đúng là thủ đoạn hay, thủ đoạn hay!” Lúc này Tử Hiên cười lạnh, tiếp đó nói với Tử Thụ: “Đại ca, chúng ta tìm Thân lão bà nói chuyện đi.”
“Tử Hiên!” sắc mặt Tử Thụ cũng cực kỳ không ổn, hiển nhiên cậu cũng đang nén giận, dù sao cậu vẫn còn vài phần lý trí, nghe vậy lập tức quát Tử Hiên dừng lại. Cậu biết chuyện đã như bây giờ, không thể thay đổi được gì, bọn họ không cần phải kiểm chuyện cho người ta bàn tán. Dù hôm nay bọn họ có hủy Thân phủ cũng không thay đổi được gì, người lại còn làm trò hề cho người ta coi, khiến việc này càng thêm ầm ĩ. Giờ bọn họ nên nghĩ cách xử lý việc này như thế nào, hạ ảnh hưởng của việc này xuống mức thấp nhất. “Thân đại ca, huynh về xử lý việc này đi. Chúng ta cũng phải ngẫm lại xem nên xử lý việc này như thế nào, hôm nay chúng ta không tiền Thân đại ca được.”
Tuy Tử Thụ không đồng ý việc đánh đến tận nhân phủ, nhưng cậu cũng vẫn giận Thân Diệc Phàm, lời này cũng mang theo tức giận.