Rõ ràng trước khi hắn rời trấn Cổ Thuỷ đến phủ Dự Lâm thì mọi thứ vẫn tốt mà, khi đó hắn vẫn mong được cưới Tử La về làm vợ. Khi đó Tử Thụ và Tử Hiên tuy chưa đồng ý lời cầu hôn của hắn, Tử La cũng không phản hồi gì về việc này, nhưng hắn biết hai người Tử Thụ vẫn suy xét đến chuyện để hắn làm muối phu. Lúc hắn đến nhà Tử La cầu hôn Tử La với Tử Thụ, Tử Hiên, thái độ của hai người họ đối với hắn rõ là tương đối vừa lòng, cũng nói sẽ xem xét. Bản thân hắn cũng cho rằng việc này chỉ cần Tử La gật đầu, cuộc hôn nhân giữa hắn và Tử La sẽ thành.
Nhưng tại sao2mọi việc đến hôm nay lại ra nông nỗi này, giờ hắn thậm chí còn không có mặt mũi gặp Tử Thụ, Tử Hiên nữa.
Thân Diệc Phàm nghĩ tới đây thẩm thở dài trong lòng, càng sợ hãi việc hôn nhân giữa hắn và Tử La sẽ vì những chuyện xảy ra trong thời gian này mà hỏng bét. Nhớ tới những lời Tử Thụ, Tử Hiên nói với hắn lần trước khi đến nhà Tử La, lòng hắn càng không biết nên làm sao. Hắn là khi đó Tử Thụ và Tử Hiên cũng đã bất mãn trong lòng với hắn, hắn cảm giác được nếu lúc đấy hắn không đi nhanh, có lẽ lời từ chối họ cũng thốt ra rồi.
Mà giờ lại xảy ra chuyện như này, rõ ràng còn nghiêm trọng8hơn lần trước ngàn vạn lần. Hắn không thể không lo về cuộc hôn nhân giữa hắn và Tử La. Tâm tư Thận Diệc Phàm bách chuyển thiên hồi”, hắn biết mình phải tỏ một thái độ mới được. Nếu không bất mãn của Tử Thụ và Tử Hiên dần tích luỹ, bọn họ càng cảm thấy hắn không xứng là phu quân Tử La.
*Bách chuyển thiên hồi: quá trình diễn biến phức tạp.
“Tử Thụ, Tử Hiên, ta biết việc xảy ra gần đây có lỗi của ta, đều do ta sơ sẩy vô ý, nếu không việc cũng không tới bước này. Việc này ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới khuê dự của A La. Thực xin lỗi, ta có lỗi với các đệ, càng có lỗi với A La, giờ ta không có6mặt mũi nào đi gặp A La. Nhưng các đệ yên tâm, ta chắc chắn sẽ xử lý được việc này, nhất định sẽ cho các đệ một câu trả lời.”
Thân Diệc Phàm xin lỗi một cách thành khẩn, sau đó đưa ra một lời hứa hẹn. Hắn cũng biết sức nặng của lời hứa lúc này chẳng đáng là bao, nhưng hắn cảm thấy mình nên bày tỏ thái độ của mình. Thân Diệc Phàm nói xong không đợi Tử Thụ, Tử Hiên đáp lời đã đi ra ngoài cửa.
“Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thân Diệc Phàm di rồi, Tử Hiên suy nghĩ một hồi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp nào để giải quyết chuyện trước mắt, đành quay sang hỏi Tử Thụ đứng bên đang suy3nghĩ sâu xa.
Trước tiên cho người đi hỏi thăm tình huống bên ngoài đã, xem bây giờ rốt cuộc ra sao, tiếp đó mới nghĩ đổi sách.” Tử Thụ nói. “Được, nghe theo Đại ca.” Tử Hiên nghe vậy lập tức đồng ý, liền kêu Cảnh Nhất đi gọi Xuyên Tử cùng đi hỏi thăm tình trên trần xem có xuất hiện lời đồn đãi giữa Tử La và Thân Diệc Phàm không, nếu có thì đến mức nào rồi.
Chưa tới ba mươi phút, Cảnh Nhất đã trở lại.
Nhìn sắc mặt Cảnh Nhất không được tốt lắm, Tử Thụ và Tử Hiên cũng đoán đại khái ra kết quả, nhưng hai người vẫn hỏi lại.
“Giờ bên ngoài đang có người nói Tam tiểu thư và Thân đại thiếu gia qua đêm trong sơn động, người5bàn tán không ít, bọn họ còn nói... còn nói.. còn nói...” Cảnh Nhất nói tới đây càng thêm khó xử, đoạn dưới nói thế nào cũng không chịu nói ra, chỉ sợ hai vị thiếu gia trong phòng sẽ tức giận. Cơn tức ấy, tuy hán chưa từng thấy, nhưng vẫn sợ.
“Còn nói cái gì?” Tuy cũng đoán được, nhưng chính tai nghe thấy, Tử Hiên vẫn vô cùng tức giận. “Nói... nói...” Cảnh Nhất thấy Tử Hiển tức giận như vậy, dù hắn đi theo Tử Thụ, Tử Hiên nhiều năm như thế vẫn không kinh hãi, càng không nói nên lời. “Nói! Chẳng lẽ ngươi câm rồi à?” Tử Hiên thấy cảnh Nhất ấp úng, biết việc tiếp theo càng khó nghe, nhìn Cảnh Nhất ậm ừ mãi không nên lời lừa giận càng lớn. “Tử Hiên!” Tử Thụ quát bảo Tử Hiên ngưng lại, tiếp tục hỏi Cảnh Nhất: “Cảnh Nhất, người nói thẳng ra đi.”
“Người bên ngoài nói khi đó Tam tiểu thư còn đắp chung áo choàng với Thân đại thiếu gia, còn nói khi phát hiện ra Tam tiểu thư và Thân đại thiếu gia thì cả hai đều áo quần không chỉnh tề, còn nói... còn nói lần đó sơn tặc đánh cướp do chúng ta sắp xếp, vì muốn ăn vạ Thân Đại thiếu gia, muốn Thân Đại thiếu gia vì thế mà cưới Tam tiểu thư...”
“Nói tiếp!” Cảnh Nhất nói đến đây liền nghe Tử Thụ gằn từng chữ trong miệng, hắn biết vị gia trước mặt cũng sắp bùng nổ rồi. Lại liếc nhìn Tử Hiên bên kia, sắc mặt Tử Hiên càng thêm dọa người. Cảnh Nhất sợ hãi, nhưng hắn biết mình phải nói tiếp, đành cố gượng: “Bọn họ còn nói xong việc, chúng ta thấy người nhà họ Thân tới chỉ muốn nạp Tam tiểu thư làm quý thiếp mà không phải chính thệ, thẹn quá thành giận nên đuổi người được phái tới đi.” Cảnh Nhất cúi đầu nói xong, quả nhiên nghe được tiếng choàng của đồ vỡ, xen vào tiếng Tử Hiên tức giận mắng chửi. Nhưng cũng hiểu được, bản thân hắn nghe những lời đồn đại ghê tởm như thế cũng tức giận, thiếu chút là xông lên đánh nhau với những tên nói hươu nói vượn đó rồi, đừng nói đến Tử Thụ, Tử Hiên.
“Đại ca, Thân lão bà quả nhiên không biết xấu hổ là gì. Bà ta truyền đi như thế là muốn hủy hoại A La.” Tử Hiến phát tiết một hồi, bình tĩnh một chút nói với Tử Thụ. Tiếp đó không biết cậu nghĩ tới cái gì mà vội nói với Tử Thụ: “Đại ca, việc này chúng ta không thể để A La biết. Nếu muội ấy biết sẽ tổn thương sâu lắm.”
Tử Thụ không ném đồ như Tử Hiên, nhưng từ đôi bàn tay nắm chặt của cậu cũng có thể nhìn ra cậu cực kỳ tức giận. Nghe Tử Hiên nói vậy, ngẫm một hồi nói tiếp: “Việc này chỉ sợ không giấu được A La.” Tử Thụ nói thế, Tử Hiên thấy cũng đúng, lời đồn này không phải chuyện ngày một ngày hai sẽ biến mất, sớm hay muộn Tử La cũng sẽ biết, sắc mặt Tử Hiên lại đen thêm. “Nhưng nếu giấu được thì chúng ta cứ giấu A La tạm hai ngày đã. Ngày thường A La ít ra cửa, chắc cũng giấu được mấy ngày. Chờ chúng ta nghĩ xem nên ứng đối thế nào rồi nói cho muội ấy. Hai ngày này chúng ta cứ nghĩ biện pháp ép lời đồn này xuống đi.” Tử Thụ nói tiếp.
“Cũng được, tạm thời không để A La biết chuyện phiền lòng cũng tốt.” Tử Hiên thấy thể đồng ý, sau đó sai Cảnh Nhất về trước chú ý không để Tử La nghe được việc bên ngoài.
“Đại ca, đệ cảm thấy quan hệ giữa A La và Thân đại ca không thích hợp.” Cảnh Nhất vừa đi, Tử Hiên lập tức không nhịn được nói với Tử Thụ. “Ừ, huynh cũng thấy thế” Tử Thụ tuy biết những việc gần đây phần nhiều là do Thân lão bà gây ra, không liên quan nhiều lắm đến Thân Diệc Phàm, Thân Diệc Phàm cũng không thích. Nhưng trong lòng cậu vẫn giận Thân Diệc Phàm quản lý nhà họ Thân chẳng ra sao. Thân lão bà làm việc này, ít nhiều đều tại Thân Diệc Phàm xử lý qua loa tắc trách. Giống như hai tên thủ vệ ngày hôm nay, rõ ràng do Thân Diệc Phàm sơ sẩy mà nên. “Không sao, quan hệ giữa A La và Thân đại ca còn chưa xác định rõ ràng, nữ quyến bên nhà họ Thân đã làm ồn ào như thế. Nếu A La gả sang đó còn đáng sợ hơn, A La không phải là đối thủ của những phụ thân chuyến tính kế đó. Đệ thấy A La nên tìm một nhà giàu có, không có nhiều lục đục như Đại tỷ hay Tử Đào mới thích hợp.” Tử Hiên thấy Tử Thụ tán thành lời mình nói, lập tức nói ra cái nhìn bản thân.
“Tử Hiên nói đúng lắm.” Tử Thụ cũng nói. Mà lúc này Thân Diệc Phàm còn chưa biết Tử Thụ và Tử Hiên lại bất mãn với hắn một lần nữa. Một chốc hắn sẽ về biệt việt Thân gia tìm Thân lão bà lý luận, bảo bà ta cho người đi làm sáng tỏ lời đồn đã rải.
Nhưng Thân lão bà đâu chịu, nói bà không nhận người này, còn nói những lời bà ta nói đều là sự thật, dựa vào đâu mà bắt bà ta làm sáng tỏ. Có thể tưởng tượng, lần này chắc chắn Thân Diệc Phàm không công mà về. Sau khi về thư phòng, Thân Diệc Phàm suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm ra biện pháp giải quyết chuyện trước mắt, không khỏi cau mày bực bội.
“Thiếu gia, thật ra tiểu nhân cảm thấy việc này đối với người cũng không hẳn là xấu. Nếu người bên ngoài đều biết chuyện giữa thiếu gia và Đổng Tam tiểu thư, đến nước này thì Đổng Tam tiểu thư chỉ có gả cho thiếu gia mới là lựa chọn tốt nhất. Không bằng thiếu gia cứ sang nhà cầu hôn Đổng Tam tiểu thư đi, chắc Đổng Đại thiếu gia cũng hiểu tình cảnh bây giờ chỉ có gả cho thiếu gia mới là lựa chọn tốt nhất.” Thư Mặc thấy Thận Diệc Phàm phiền não như thể, liền nói ra suy nghĩ của mình. Không thể không nói, Thân Diệc Phàm nghe những lời Thư Mặc nói xong, tuy thấy không nên, nhưng hắn vẫn thấy có chút hưng phấn. Không sai, giờ người bên ngoài đều biết việc giữa hắn và Tử La, vậy hắn đi cầu hôn Tử La hẳn sẽ dễ hơn. Nhưng nghĩ đến Thân lão bà, Thân Diệc Phàm lại nhíu mày: “Nhưng tổ mẫu đầu chịu để ta cưới A La về làm vợ.” Thận Diệc Phàm thở dài. “Tiểu nhận thấy để Đổng Tam tiểu thư làm thiếp vô cùng khó, dẫu sao lúc trước lão phu nhân phải Lương ma ma đi uy hiếp mấy người Đổng Đại thiếu gia như thế mà họ cũng không thỏa hiệp, ắt hẳn bọn họ sẽ không đồng ý để Đổng Tam tiểu thư làm thiếp. Vậy nên nếu thiếu gia thật lòng muốn cưới Đổng Tam tiểu thư, chỉ sợ thiếu gia người nhất định phải thuyết phục lão phu nhân đồng ý cuộc hôn nhân này mới được, nếu không sẽ có chút phiền phức.” Thư Mặc nghe vậy tiếp tục phân tích cho Thân Diệc Phàm nghe.
“Thư Mặc nói không sai. ALa là người ta muốn đi cùng cả đời, ta nhất định phải cưới nàng làm vợ. Vì A La, lúc cần thiết, có lẽ ta phải dùng chút thủ đoạn phi thường mới được.” Thân Diệc Phàm nghe đến đó, đột nhiên ánh mắt kiên định.
Về lời đồn Tử La và Thân Diệc Phàm trai đơn gái chiếc qua đêm trong sơn động, còn cả việc huynh muội Tử La vì gả cho Thân Diệc Phàm mà bày mưu đặt kế. Những lời đồn này sau khi được đám Thân lão bà rải ra nhanh chóng lan truyền ở trấn Cổ Thuỷ.