Điền Viên Cẩm Tú



Hôm nay Tử La muốn lên trấn trên mua chút nguyên liệu làm điểm tâm, tiện qua thăm Tử Vi luôn. Như ngày thường thì đây là một việc hết sức bình thường, nhưng hôm nay, sau khi nàng nói ra việc này, Tử Thụ và Tử Hiên đều tỏ ra rất khẩn trương, sau đó ấp ủng tìm một đống lý do để nàng hôm khác lại đi. Thấy Tử Thụ và Tử Hiên như vậy, Tử La càng nghi ngờ hai người đang giấu nàng chuyện gì đó. “Đại ca, Nhị ca, hai hôm nay các huynh có chuyện gì giấu A La và Tiểu Lục đúng không?” Tử La dứt khoát ngồi xuống hỏi thẳng Tử Thụ và Tử Hiên. Tiểu Lục đứng cạnh thấy vậy cũng nghi ngờ nhìn về phía Tử Thụ, Tử Hiên. Rõ ràng2cậu cũng hoài nghi biểu hiện hai ngày nay của các ca ca. Tử Hiên thấy Tử La hỏi vậy, lại nhìn Tử La và Tiểu Lục đang nhìn cậu và Tử Thụ, lập tức càng chột dạ, bối rối quay sang nhìn Tử Thụ. Thấy Tử Thụ cũng đang cau mày suy nghĩ, không nói gì, sắc mặt Tử Hiên càng mất tự nhiên, đành giả ngơ nói: “Không có... không có, làm gì có chuyện gì đâu, hai đứa nghĩ nhiều rồi.”

Điệu bộ này của Tử Thụ, Tử Hiên rõ ràng là có chuyện, đương nhiên Tử La sẽ không tin lời Tử Hiên nói.

“Nếu Đại ca và Nhị ca không có việc gì để nói thì A La đi đây, còn không đi thì không kịp về ăn cơm đâu.” Tử La thấy Tử Thụ, Tử Hiên vẫn8im lặng, bèn làm bộ muốn đi ra ngoài.

“A La, muội quay lại!” Tử Hiên thấy thể vội vàng từ trên ghế đứng bật dậy.


“Đại ca, Nhị ca, có chuyện gì các huynh nói cho A La và Tiểu Lục biết đi, vì sao không cho A La lên trấn trên? Có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không? Có liên quan gì đến việc Lương ma ma ngày đó tới nhà chúng ta không? Có chuyện gì thì mấy huynh muội chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết được mà.” Tử La nghe vậy không đi ra ngoài nữa, quay lại ngồi xuống, chân thành hỏi Tử Thụ, Tử Hiên.

“Kìa... Đại ca?” Tử Hiên thấy vậy quay sang nhìn Tử Thụ cầu cứu. “Nói đi.” Thấy Tử Hiên hỏi mình, Tử Thụ ngẫm nghĩ rồi trả lời.6Cậu biết với tính của Tử La, hôm nay nàng phải tìm ra đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện. Mà giờ bên ngoài lời đồn cũng bị truyền đi rất rộng rồi, dù bọn họ có lừa được Tử La hôm nay, sớm hay muộn nàng cũng biết thôi. Để nàng nghe được lời đồn từ miệng người ngoài, chẳng thà bọn họ cứ nói thẳng còn hơn, như thể bọn họ còn lựa lời quan tâm đến cảm xúc của Tử La sau khi nghe nữa.

Thấy Tử Thụ đồng ý, Tử Hiên liền kể lại mục đích Lượng ma ma đến nhà, rồi những việc đã xảy ra và lời đồn, nhất nhất đều kể hết cho Tử La nghe. Vừa nói vừa để ý cảm xúc của Tử La, Tử Thụ ngồi cạnh cũng nhìn Tử La đầy quan3tâm.

Tử La và Tiểu Lục càng nghe càng kinh ngạc, hai người không khỏi giận dữ vì cách Thân lão bà dùng để đe dọa nhà bọn họ. Chờ đến khi nghe được những lời đồn đãi đang trôi nổi bên ngoài, Tử La và Tiểu Lục trợn mắt há mồm, sau đó thì cực kỳ tức giận. “Rõ ràng bọn họ khinh người quá thể đáng. Thân lão bà này càng ngày càng không biết xấu hổ!” Tử La còn chưa kịp phát tác, Tiểu Lục đã ném sách trên tay xuống cái bịch, tức giận mắng thành tiếng. “A La, tức giận vì những người này không đáng. Yên tâm đi, Nhị ca chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho muội.” Tử Hiên sợ Tử La giận, kể xong vội an ủi Tử La. Tử Thụ thấy thế5cũng an ủi Tử La: “A La, muội đừng lo, việc này đã có Đại ca, Nhị ca nghĩ cách giải quyết rồi. Mà Thân đại ca chắc cũng đang xử lý việc này.” “Đại ca, Nhị ca, Tiểu Lục, A La không sao đâu. Chút việc nhỏ như vậy A La vẫn chịu được, chẳng qua chỉ là mấy lời đồn đãi vớ vẩn mà thôi. Trong sạch tự mình biết, A La tin chỉ cần chúng ta không làm, dù người bên ngoài có nói chúng ta như thế nào thì nó cũng không thể trở thành sự thật được.” Tử La thấy Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục vẫn nhìn nàng lo lắng. Trong ánh mắt của họ, nàng nhìn thấy sự thương tiếc đối với nàng. Không muốn để các huynh đệ phải lo lắng, dù lòng nàng vẫn lo về lời đồn, nàng vẫn giả vờ như chẳng quan tâm an ủi mọi người. Dù sao nàng cũng không quá lo về việc này, lúc nàng ở hiện đại còn gặp nhiều lời đồn đãi vớ vẩn đáng sợ hơn đây nhiều, vì thế năng lực tiếp thu của nàng mạnh hơn mấy người Tử Thụ, Tử Hiên rất nhiều. Thấy Tử La còn không quên cười an ủi bọn họ, ba người Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục càng cảm thấy hụt hẫng.


“Đều tại Nhị ca vô dụng, nểu Nhị ca lợi hại một chút thì đám Thân lão bà cũng không dám bắt nạt A La như thế.” Tử Hiên tự trách bản thân. Nhìn Tử Thụ, Tiểu Lục cũng có xu thể tự trách bản thân, Tử La không nỡ để họ tự trách mình về việc này, vội mở miệng an ủi: “Đại ca, Nhị ca, Tiểu Lục, lời đồn trước giờ chỉ có tác dụng trong một chốc mà thôi. Chờ khi người ta có để tài mới sẽ dần quên chuyện này ấy mà, mọi người đừng lo lắng quá. Hơn nữa A La không nghĩ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến A La gì đâu.” Tử La nói vậy, tất nhiên Tử Thọ hiểu đắn đo của nàng, vì không để Tử La vừa phải lo lắng về lời đồn bên ngoài, vừa lo cho bọn họ, cậu cười nói: “A La nói cũng đúng, Đại ca lo lắng quá rồi. Mà cái A La vừa nói cũng là một cách, lát nữa Đại ca và Tiểu Lục, Tử Hiên bàn bạc một chút xem có thể tạo ra một đề tài lớn hơn để mọi người dời lực chú ý đi không.”

“Ừ, Đại ca nói cũng có lý, vậy chúng ta bàn một chút xem nên làm thế nào để tạo một đề tài khác lớn hơn, để mọi người dời lực chú ý khỏi việc này.” Lúc này Tử Hiên cũng nói, tuy cậu biết dù nhà họ có tạo một đề tài khác, nhưng những lời đồn về Tử La và Thân Diệc Phàm vẫn tạo thành ảnh hưởng đối với thanh danh của Tử La, nhưng lúc này cậu không được biểu hiện ra ngoài. “Tam tỷ tỷ, mọi việc đều có Tiểu Lục, Đại ca và Nhị ca ở đây rồi, tỷ đừng lo.” Tiểu Lục nói theo. Ở một nơi không ai để ý, Tiểu Lục siết chặt nắm tay mình.

Biệt viện nhà họ Thân, trong thư phòng của Thân Diệc Phàm. “Thiếu gia, việc lớn không tốt rồi.” Thân Diệc Phàm đang ngồi trong thư phòng cau mày suy nghĩ về việc giữa hắn và Tử La, nghĩ xem nên làm thế nào thì Thân lão bà mới đồng ý để hắn cưới Tử La làm vợ. Đột nhiên Thư Mặc gõ cửa thư phòng, sau đó sốt ruột báo cáo.

“Có chuyện gì? Từ từ nói xem nào.” Thân Diệc Phàm thấy Thư Mặc hốt hoảng, biết việc này không nhỏ. “Là biểu tiểu thư... biểu tiểu thư gặp chuyện ở điền trang bên ngoài thị trấn...”


“Nguyệt Nhi xảy ra chuyện?”

“Đúng ạ...”

***

Huynh muội Tử La đang mở cuộc họp bàn bạc xem nên tạo đề tài như nào để dời sự chú ý của mọi người. Chợt Kim Tiền bước vào bẩm báo nói bên ngoài có một gã sai vặt, nói là Tô Sở Nguyệt kêu hắn tới chuyển lời cho Tử La.


“Gã sai vặt kia tiểu nhân nhớ, hắn là gã sai vặt bên người Tô tiểu thư.” Lần trước Kim Tiền có đi cùng huynh muội Tử La Thân Diệc Phàm, Tô Sở Nguyệt từ trần trên đi phủ Bạch Nhạc, thế nên hắn nhận ra gã sai vặt bên người Tô Sở Nguyệt.

“Vậy kêu hắn vào nói chuyện đi.” Tuy Tử La cảm thấy kỳ lạ không hiểu Tổ Sở Nguyệt có chuyện gì mà tìm nàng, nhưng vẫn kêu Kim Tiền mời người kia vào.

“Đại ca, chúng ta có nên gặp gã sai vặt kia cùng A La không.” Tử Thụ nghe thấy là Tô Sở Nguyệt phái tới, lòng chợt hiện lên một tia bất an. Cậu cảm thấy những chuyện xảy ra gần đây có liên quan đến Tổ Sở Nguyệt. Cậu biết Tô Sở Nguyệt thích Thân Diệc Phàm, nên nàng ta có động cơ để làm những việc này. “Nói không sai, chúng ta đi cùng A La ra gặp tên sai vặt đó đi. Tô Sở Nguyệt không phải là người đơn giản.” Tử Hiên cũng biết Tổ Sở Nguyệt thích Thân Diệc Phàm, cậu có chung nỗi lo với Tử Thụ, nghe vậy cũng muốn đi cùng. Tiểu Lục tuy không hiểu việc này lắm, nhưng thấy nét mặt Tử Thụ, Tử Hiên khẩn tưởng, hơn nữa cậu cũng từng nghe mấy tỷ muội Tử La nói Tô Sở Nguyệt là bạch liên hoa, sợ nàng ta có ý xấu với Tử La. Vì vậy cậu cũng muốn đi theo Tử Thụ, Tử Hiên.

“Được, vậy chúng ta cùng đi gặp gã sai vặt này, xem Tô Sở Nguyệt muốn nói gì với A La.” Tử La thấy Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục nhìn mình đẩy quan tâm, ngoan ngoãn nói.

“Không biết Tô đại tiểu thư tìm A La nhà chúng ta có việc gì?” Tử Thụ hỏi gã sai vặt đang đứng cung kính trong phòng khách. “Bẩm Đổng Đại thiếu gia, tiểu thư nhà chúng ta tìm Đổng Tam tiểu thư có việc gấp cần thương lượng, việc này còn vô cùng trọng đại, cần phải đối mặt nói rõ ràng với Đổng Tam tiểu thư. Vì thế tiểu thư nhà chúng ta sai tiểu nhân tới mời Đống Tam tiểu thư tới điền trang nhà họ Thân ở ngoài thị trấn. Tiểu thư chờ Đổng Tam tiểu thư ở đó.” Gã sai vặt kia thấy huynh muội Tử La đều tới, mặt cũng không hoảng loạn, nghe Tử Thụ hỏi còn trả lời rõ ràng. Huynh muội Tử La biết điền trang trong lời của gã sai vặt này. Thật ra Thân Diệc Phàm có vài cái điền trang ở giữa trấn Cổ Thuỷ và thôn Hoè Hoa của các nàng, nhưng huynh muội họ vẫn kinh ngạc vì lời mời của Tô Sở Nguyệt. “Nhưng gần đây A La ta có qua lại gì với tiểu thư nhà các ngươi đâu, tiểu thư nhà các người có chuyện gì quan trọng mà nói với A La chứ?” Tử La thấy thể đem luôn thắc mắc trong lòng ra. “Cái này thì tiểu nhân không biết được, nếu Đổng Tam tiểu thư muốn biết thì tự mình đi hỏi tiểu thư nhà chúng ta đi.” Gã sai vặt kia trả lời đúng mực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận