“A La, để Đại ca đi cùng muội, muội đi một mình chúng ta không yên tâm.” Chờ Tử La thay xong quần áo bước từ trong phòng ra, Tử Thụ bước tới nói. “Đúng đấy, A La cho Nhị ca đi cùng đi.” Tử Hiên thấy vậy cũng chủ động muốn đi cùng Tử La. “Ừ... không cần đâu, có Xuân Hoa và Hạ Hà mà, tí kêu thêm Kim Tiền, Đồng Tiền nữa là được. Đại ca, Nhị ca không cần đi theo đâu.” Tử La ngẫm nghĩ rồi nói. Tử La thấy Tô Sở Nguyệt hẳn không dám công khai làm trò gì với nàng, mang nhiều người đi thì có vẻ như nàng sợ nàng ta.
“A La, lòng phòng người không thể thiểu, để Đại ca đi cùng muội đi, dù sao hôm nay Đại ca cũng rảnh.” Tử Thụ vẫn kiên2trì. “Nếu thế thì... được rồi, nhưng chỉ Đại ca đi cùng A La là đủ rồi, Nhị ca với Tiểu Lục cứ ở nhà đi.” Tử La biết mấy huynh đệ Tử Thụ không yên lòng vì nàng, mà cẩn thận một chút vẫn hơn, vì vậy nàng đồng ý để Tử Thụ đi cùng.
Nghệ Tử La nói như vậy Tử Thu cũng đồng ý rồi. Tứ Hiến không tiện nói thêm gì nữa. Có Tử Thu đi cùng là cậu yên tâm rồi. Hơn nữa cậu thấy cả cậu và Tử Thụ đều đi cùng Tử La thì hơi quá, vì vậy đành đồng ý không đi nữa. Nhưng cậu vẫn không quên dặn dò Tử La và Tử Thụ: “Hai người lúc đi nhớ cẩn thận, mang cả Cảnh Nhất đi nữa, có chuyện gì bảo Cảnh Nhất báo tin về.”
Tử Hiên nói8xong lại quay đầu nói với hai người Xuân Hoa và Hạ Hà: “Hôm nay hai người các ngươi phải theo sát tiểu thư nhà mình, trăm triệu lần không để muội ấy gặp chuyện rõ chưa?”
“Dạ, chúng nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ Tam tiểu thư an toàn.” Xuân Hoa thấy thế nghiêm mặt nói. “Rồi, rồi, Tô Sở Nguyệt này cũng chỉ có vài phần tâm cơ chứ đâu phải mãnh thú hồng hoang đâu. Nàng ta đã quang minh chính đại mời A La tới chắc không dám làm chuyện gì đâu. Hơn nữa còn cả Đại ca đi theo mà, Nhị ca huynh yên tâm đi.” Tử La thây Tử Hiên như gặp đại địch, vội cười an ủi.
Tử La và Tử Thụ được gã sai vặt kia dắt đi chưa đến nửa canh giờ đã tới điền trang của Thân6gia, sau đó gã sai vặt kia nói Tô Sở Nguyệt đang chờ A La ở hậu viện, kêu hai nha hoàn mang A La đi về phía hậu viện. Tử Thụ biết Xuân Hoa và Hạ Hà đều biết chút võ công, nghe vậy cũng không nói gì thêm.
Tử La và Xuân Hoa, Hạ Hà được hai nha hoàn kia dắt đi nhanh chóng tới trước một cửa sân, sau đấy đại nha hoàn Ngọc Chi bên người Tô Sở Nguyệt tươi cười bước ra đón. “Đổng Tam tiểu thư, tiểu thư tới rồi. Tiểu thư nhà chúng ta đã chờ ở bên trong, để nô tỳ đưa tiểu thư vào.”
“Làm phiền rồi.” Tử La khách khí trả lời, tiếp đó đi theo Ngọc Chi vào bên trong. “Đổng Tam tiểu thư khách khí, đây là việc nô tỳ nên làm.” Ngọc Chi vừa dẫn3đường vừa quay đầu lại nói. Thoắt cái, mấy người Tử La đã được Ngọc Chi dắt tới trước cửa phòng Tô Sở Nguyệt.
Tử La đứng ngoài loáng thoáng nghe được những tiếng rên kỳ quái khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh truyền từ trong phòng ra, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, ngạc nhiên quay ra nhìn Ngọc Chi đứng bên cạnh. Đối phương lại làm như không nghe thấy gì, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của nàng, tiếp tục bình tĩnh mở cửa phòng ra, nhanh đến nói Tử La muốn ngăn cũng không kịp.
Sau khi cửa phòng mở ra, âm thanh kia càng thêm rõ ràng, lúc này nếu Tử La vẫn còn không biết người trong phòng đang làm gì thì sống uổng rồi. Đối mặt với cảnh tượng mờ ám như thế, Xuân Hoa và Hạ5Hà đã đỏ mặt từ lâu, đến bản thân Tử La cũng cảm thấy xấu hổ.
Ngọc Chi lại kinh ngạc, không đợi mấy người Tử La có phản ứng, nàng ta đã nhìn về phía giường hô lên đầy sợ hãi.
“A...”
Tiếp đó thì hai người trên giường như nghe được tiếng Ngọc Chi kêu, theo sau là tiếng kêu thất thổ của Tô Sở Nguyệt.
Mà mấy người Tử La cũng bị cảnh tượng trong phòng làm cho sự ngây người... Nhất thời, các nàng cũng xấu hổ không biết nên ra ngoài, hay cứ ở trong phòng tiếp
“A La...”
Đang lúc Tử La muốn dắt Xuân Hoa và Hạ Hà tránh khỏi trường hợp xấu hổ này thì thấy Thân Diệc Phàm mặc áo trong, tóc tai bù xù bước ra. Trước giờ Tử La chưa bao giờ thấy bộ dạng chật vật như thế của Thân Diệc Phàm, lại nghĩ đến trường hợp vừa rồi, Tử La lại thấy ngượng ngùng xấu hổ không biết nên chào hỏi Thân Diệc Phàm như thế nào. Lúc này chợt nghe tiếng Tổ Sở Nguyệt gọi Thân Diệc Phàm, nàng đành nói một câu: “Thần đại ca, huynh mau đi xem Nguyệt Nhi tỷ tỷ đi.” Nói xong lập tức lôi Xuân Hoa và Hạ Hà chạy mất.
Thân Diệc Phàm nhìn Tử La xoay người rời đi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra, bàn tay đã vươn lại thả xuống, chỉ trơ mắt nhìn Tử La biến mất trước mặt hắn... Nhìn Tử La rời đi hẳn, Thân Diệc Phàm có ảo giác, khoảng cách giữa hắn và Tử La càng ngày càng xa. Trải qua chuyện vừa rồi, hắn biết chuyện giữa hắn và Tử La coi như xong rồi.
Nghĩ đến này khả năng này, lòng Thân Diệc Phàm như bị dao cắt, một lúc lâu vẫn không thốt nên lời
“Biểu thiếu gia?” Ngọc Chi bước ra thì thấy dáng vẻ này của Thân Diệc Phàm, không khỏi cũng lắp bắp kinh hãi, lúc hỏi chuyện cũng dè dặt cẩn thận. Thân Diệc Phàm nghe được tiếng Ngọc Chi, lúc này mới nhớ ra một Tô Sở Nguyệt đang chờ hắn trong phòng
Tiếp đó Thân Diệc Phàm hồi tưởng lại những việc xảy ra trong nửa ngày vừa rồi, lập tức hiểu ra Tô Sở Nguyệt bày bẫy rập, ngay tức khắc mặt hắn đen như mực. Tử Thụ đứng ở phòng khách đợi mấy người Tử La, thấy chưa đến ba
mươi phút bọn họ đã ra nhìn sắc mặt còn không ổn, cậu cũng nóng nảy, vội vàng đứng lên đón. “A La, sao nhanh vậy đã ra rồi? Có chuyện gì xảy ra sao, sắc mặt mấy đứa cứ như là...”
“Đại ca, trước đừng hỏi, đúng là có chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng A La không sao. Chúng ta chờ ở đây một lúc đi, chắc thêm một lúc là chúng ta về được rồi.” Tử La nghe vậy cũng không biết nên nói với Tử Thụ như thế nào, đành mơ hồ cho qua chuyện. “Được thôi.” Tử Thụ thấy thể hiểu ngay mấy người Tử La có việc khó nói, nhưng thấy các nàng không có việc gì, cậu cũng không cần biết đã có việc gì xảy ra gấp. Vì vậy nghe Tử La nói xong cũng không dị nghị.
Quả nhiên, Tử La và Tử Thụ vừa ngồi xuống chưa lâu đã có nha hoàn tới nói việc hôm nay không khéo, Tô Sở Nguyệt không thể chiêu đãi các nàng được, mời các nàng về trước. Khi huynh muội Tử La về đến nhà, ngồi xuống xong thì Tử Thụ hỏi ra thắc mắc trong lòng cậu nãy giờ: “A La, vừa nãy ở điền trang có chuyện gì xảy ra thế?” Từ lúc hai người Tử La vào cửa, Tử Hiên và Tiểu Lục đã tò mò xúm lại rồi, muốn biết Tử La đến điền trang kia có bị Tô Sở Nguyệt ăn hiếp không. Giờ nghe Tử Thụ hỏi thể, hai người đồng thanh: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Ha ha... Ha ha ha...” Tử La thấy cả Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục đều nhìn mình, nàng nhớ lại việc xảy ra ở điền trang, đúng là có hơi xấu hổ. Thật là, không biết nên nói với bọn Tử Thụ như nào nữa. Nàng cảm giác áp lực như núi, cười gượng nói: “À... việc này có hơi phức tạp.” Cuối cùng, dưới ánh mắt khẩn trương của đám Tử Thụ, sắp xếp lại ngôn ngữ mới miễn cưỡng kể lại việc xảy ra ở điền trang hôm nay cho bọn họ rõ. “Hả?” Quả nhiên, cả bọn nghe Tử La nói xong cũng há mồm trợn mắt, nửa ngày không biết nên nói gì mới tốt. “Vậy... A La muội...”Qua một quãng thời gian im lặng, đột nhiên Tử Hiên nhìn về phía Tử La, ấp úng thốt ra một câu. Thấy ánh mắt Tử Hiên mang theo sự lo lắng rõ ràng, Tử La cảm thấy khó hiểu, vì thế liền hỏi: “Nhị ca, huynh muốn nói gì với A La vậy?” Nói xong thấy Tử Thụ, Tiểu Lục cũng nhìn mình đầy quan tâm, Tử La càng chẳng hiểu ra sao. “A La... muội... muội không sao chứ?” Cuối cùng Tử Hiên cũng hỏi thành tiếng. “Gì cơ? A La thì có chuyện gì?” Tử La thấy thế vẫn không hiểu gì. “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Tử Hiên thấy vậy có vẻ yên lòng.
“Rốt cuộc là có việc gì, Nhị ca, vừa rồi huynh muốn nói gì thế?” Tử La không khỏi tò mò, nàng thật sự khó hiểu, vừa nãy vì sao mấy người Tử Thụ nghe chuyện giữa Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt xong lại nhìn nàng đẩy quan tâm như vậy.
“A La, muội không có việc gì là tốt rồi, việc này muội không cần biết đâu.” Tử Hiên cảm thấy nếu Tử La đã không nghĩ tới phương diện này thì bọn họ cũng không nói ra lo lắng của mình làm phiền nàng.
“Rốt cuộc là có việc gì, Nhị ca nói cho A La đi, ai cũng vậy làm muội tò mò quá. Các huynh nói cho A La biết đi mà.” Cuối cùng, không thể từ chối được yêu cầu của Tử La, Tử Hiên nói ra những gì mình lo lắng cho Tử La biết. “Không phải khi trước Thân đại ca tới nhà chúng ta cầu hôn A La sao, giờ hắn lại làm thế với Tổ Sở Nguyệt... Như vậy, muội không tức giận à?” Thấy Tử Hiên hỏi thật cẩn thận, Tử La hiểu ban nãy vì sao Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục lại nhìn nàng đầy lo âu như thế. Hóa ra bọn họ sợ nàng vì Tô Sở Nguyệt và Thân Diệc Phàm mà đau lòng.
Tử La thấy Tử Hiên nói xong, cả Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục đều nhìn nàng lo lắng. Nàng biết bọn họ vẫn lo cho nàng, đánh trả lời: “A La còn tưởng việc gì cơ. Không sao đâu, việc này không liên quan gì tới A La, sao A La lại tức giận, đau lòng vì việc này được chứ. Nói ra thì, chuyện giữa A La và Thân đại ca, chúng ta vẫn chưa trả lời huynh ấy mà, có nghĩa là giữa chúng ta vẫn chưa có quan hệ gì. Thế nên A La không quan tâm đến việc này đâu. Đại ca, Nhị ca, Tiểu Lục đừng nghĩ nhiều.”
Tử La nói những lời này không phải nói dối, mà là những lời từ đáy lòng nàng. Ban nãy nàng không nghĩ tới phương diện này thật.