“Nhưng mà... nhưng mà sau này Nguyệt Nhi dần nhận ra bản thân không rộng lượng như thể, Nguyệt Nhi mơ ước tình cảm của biểu ca đối với A La, Nguyệt Nhi đã hơi ganh tị với A La muội muội, nhưng muối không hề muốn phá hoại hai người. Nguyệt Nhi lần này cũng chỉ vì quá yêu huynh, nhất thời bị ma quỷ ám nên mới làm ra chuyện như thế. Sau đó Nguyệt Nhi hối hận lắm. Nhưng mà, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, Nguyệt Nhi bây giờ không biết phải làm sao mới tốt. Nguyệt Nhi chỉ biết là Nguyệt Nhi không thể sống thiếu biểu ca. Nguyệt Nhi biết mình làm như thế với biểu ca là không đúng, biểu ca đừng trách Nguyệt Nhi nữa có được không?”
Lời nói này của Tô Sở Nguyệt có2thể nói là biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn thâm tình và sự khoan dung độ lượng của nàng ta với Thân Diệc Phàm, cho dù sau đó nói chuyện nàng ta tính kế Thân Diệc Phàm, nhưng cũng chỉ vì quá yêu Thân Diệc Phàm nên mới bị ghen tuông mờ mắt, người nghe khó mà trách cứ nàng ta được. Có thể nói, nàng ta đã âm thầm tẩy trắng lỗi sai của bản thân gần hết rồi.
Quả nhiên Thân Diệc Phàm nghe xong đã bị Tô Sở Nguyệt dắt mũi đi, nghe Tô Sở Nguyệt thâm tình bày tỏ như thế, trong lòng cũng cảm động không thôi, mà giận giữ chán ghét Tô Sở Nguyệt cũng vơi đi không ít. Có điểu Thân Diệc Phàm bất chợt nghĩ đến hôm đó Tử La đột ngột đến, đầu óc hắn lại8tỉnh táo. Nghĩ tới đây, Thân Diệc Phàm bình tĩnh lại, cảm động ban nãy cũng biến mất, tránh khỏi Tô Sở Nguyệt, quay đầu lại nhìn vào mắt nàng ta nghiêm túc nói: “Nguyệt Nhi, hôm đó có phải muội sai người gọi A La đến đúng không?”
Tổ Sở Nguyệt kinh ngạc không hiểu tại sao Thân Diệc Phàm lại trở mặt nhanh đến thế, hơn nữa chỉ một chút nữa thôi là thành công rồi, giờ lại nghe Thân Diệc Phàm hỏi như vậy, mặt thoáng tái nhợt, nửa ngày không nói được một câu, “Biểu... biểu ca, muội, muội...”
Không có cách nào khác, hôm đó rõ ràng nàng ta gọi Tử La tới, mục đích không cần phải nói thì ai cũng đoán được. Thế nên Tô Sở Nguyệt nghe vậy đúng là không có cách nào bao biện cho mình.6Thấy dáng vẻ chột dạ của Tô Sở Nguyệt, Thân Diệc Phàm trong lòng càng lạnh. “Nguyệt Nhi, vừa nãy muội luôn miệng nói yêu ta, còn nói không muốn phá hoại ta và A La nữa, nhưng sao muội lại làm vậy? Tại sao bày trò tính kể ta rồi còn gọi A La tới? Muội có có âm mưu gì hả?”
Nghĩ tới ánh mắt khiếp sợ của Tử La ngày hôm đó, cả bóng lưng quay đi của Tử La nữa, lại nghĩ Tử La có thể vì chuyện này mà oán giận, có thể sẽ từ chối lời cầu hôn của hắn, Thân Diệc Phàm cảm thấy đau lòng không thôi, tức giận Tô Sở Nguyệt đã nâng thêm một bậc, lời nói cũng lạnh lùng hơn. “Biểu ca, muội... muội... Nguyệt Nhi khi đó bị hồ đồ, bị ganh tị3làm mờ mắt nên mới... mới làm ra chuyện như vậy, biểu ca đừng trách Nguyệt Nhi được không?”
Tô Sở Nguyệt biết việc này không thể chối cãi được, không thể làm gì khác là thừa nhận, có điều nàng ta vẫn không quên ra vẻ đáng thương, hy vọng Thân Diệc Phàm có thể mềm lòng bỏ qua cho mình.
Nhưng lần này Tô Sở Nguyệt phải thất vọng rồi, Thân Diệc Phàm nghe xong cũng không hề có biểu hiện mềm lòng, mà vẫn nghiêm khắc nhìn nàng ta. “Nguyệt Nhi, chúng ta thật sự không hợp.” Trầm mặc một lúc, Thân Diệc Phàm từ chối Tô Sở Nguyệt lần nữa, sau đó quay người đi, “Ta còn có chuyện cần xử lý, không nói chuyện với Nguyệt Nhi nữa.” Nói xong liền bước đi.
“Biểu ca... Biểu ca, biểu ca...” Tô Sở Nguyệt5đứng sau gọi theo Thân Diệc Phàm, nhưng Thân Diệc Phàm vẫn không quay đầu lại nữa. Tô Sở Nguyệt nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Thân Diệc Phàm, nhìn hắn dần dần biết mất khỏi tầm mắt mình, tay nắm chặt, trong lòng càng thêm căm hận Tử La. Đổng Tử La, ngươi cướp đi biểu ca của ta, khiến biểu ca lạnh lùng với ta như vậy, ta nhất định sẽ khiến người sống không bằng chết! Chờ đấy, ta tuyệt đối sẽ không để người và biểu ca bên nhau. Tô Sở Nguyệt thầm nói trong lòng. “Tiểu thư? Tiểu thư...”
Ngọc Chi thấy Thân Diệc Phàm đi rồi nên mới bước lại gần. Nhưng nàng ta nhìn thấy gì, nàng ta nhìn thấy Tô Sở Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đầy vẻ thù hằn khiến nàng ta cũng phải rùng mình ớn lạnh.
“Kêu cái gì mà kêu, thấy ta bị từ chối mất mặt như vậy, người vui lắm phải không?” Xung quanh không có ai, Tô Sở Nguyệt cũng không tỏ vẻ hiền lành như nàng ta vẫn thể hiện, thầy Ngọc Chi ở đấy liền trút hết phẫn nộ lên đầu Ngọc Chi.
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!” Ngọc Chi bên cạnh Tô Sở Nguyệt nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tính cách của nàng ta, thấy vậy vội vã quỳ xuống cầu xin, luôn mồm nói: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám...” “Hừ! Được rồi, có cho ngươi cũng không dám! Còn không mau đứng lên, người khác nhìn thấy lại tưởng ta hà khắc, ngược đãi hạ nhân.” Tô Sở Nguyệt cũng biết mình giận cá chém thớt, nhưng nàng ta cũng không thấy mình làm gì sai, chỉ là một hạ nhân thôi mà, có thể được nàng ta trút giận là may mắn của người đó. Nàng ta bảo Ngọc Chi đứng dậy là vì nàng ta không muốn để người khác thấy mình ngược đãi nha hoàn mà thôi.
Ngọc Chi thấy Tô Sở Nguyệt cuối cùng cũng buông tha mình, trong lòng không khỏi vui mừng.
Nàng ta hầu hạ Tô Sở Nguyệt nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng hiểu rõ Tô Sở Nguyệt thế nào, cũng biết bây giờ nên nói gì mới có thể dời đi sự chú ý của Tô Sở Nguyệt, để nàng ta vui vẻ: “Tiểu thư người cũng đừng quá lo lắng, chờ hai ngày nữa lão gia sai Tổ quản gia mang thư của ngài ấy đến, khi đó biểu thiếu gia nhất định sẽ biết hắn phải làm thế nào.”
“Đúng thế, chờ đến lúc đó biểu ca nhìn thấy thư của cha ta, lại có thêm lời của Tổ quản gia nữa, ta không tin biểu ca sẽ không thay đổi suy nghĩ!”
Nghe Ngọc Chi nói như vậy, Tô Sở Nguyệt quả nhiên yên tâm hơn, cũng không trách mắng nàng ta nữa. Tô Sở Nguyệt cảm thấy nàng ta hiểu rõ Thân Diệc Phàm, biết hắn có dã tâm kinh doanh buôn bán, hơn nữa dã tâm không hề nhỏ. Nàng ta biết Thân Diệc Phàm rất coi trọng chuyện kinh doanh của Thân phủ, cho nên nàng ta có tự tin là sau khi Thân Diệc Phàm nhận được thư của cha và bị Tổ quản gia uy hiếp thì chắc chắn sẽ không quyết tuyệt như bây giờ nữa đâu.
Mà Tô Sở Nguyệt đoán không sai, hai hôm sau Tổ quản gia mang theo thư viết tay của Tô tri phủ đến Cổ Thủy trấn.
Thân Diệc Phàm nghe tin trong lòng thấy hơi bất an, cảm giác chuyện với Tổ Sở Nguyệt lần này không dễ dàng giải quyết được. Quả nhiên sự thực cũng nhanh chóng chứng minh suy đoán của hắn là chính xác.
Phong thư dày cộm của Tô tri phủ biểu đạt đầy đủ thương yêu của ông ta với Tô Sở Nguyệt, sau đó nói chuyện này là Tô Sở Nguyệt không đúng, nhưng trong lời nói vẫn có ý là Thân Diệc Phàm nên chịu trách nhiệm với Tô Sở Nguyệt, thậm chí còn có ý lấy chuyện kinh doanh của Thân gia ra uy hiếp Thân Diệc Phàm phải cưới Tô Sở Nguyệt.
Mà Tô phu nhân cũng ở bên nói nếu Thân Diệc Phàm không cưới Tô Sở Nguyệt thì Tô gia bọn họ không còn mặt mũi thể diện nữa, ý rất rõ ràng là nểu Thân Diệc Phàm không chịu trách nhiệm với Tô Sở Nguyệt thì coi như không nể mặt Tô gia bọn họ, không nể mặt Tô tri phủ.
Cuối cùng Tổ quản gia còn ám chỉ rõ ràng, nếu Thân Diệc Phàm không cưới Tô Sở Nguyệt thì chuyện kinh doanh của hắn ở Dự Lâm phủ, thậm chí là ở những chỗ khác đều sẽ gặp phiền phức. Phải biết rằng lần này Thân Diệc Phàm đầu tư không ít bạc đến Dự Lâm phủ, thậm chí vốn bỏ ra chiếm mất hai phần mười toàn bộ gia sản của Than gia. Nếu bên này xảy ra vấn đề, thì sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ chuyện kinh doanh của hắn. Rút dây đồng rừng, không ai hiểu rõ đạo lý này hơn hắn. Huống chi hắn kinh doanh rất nhiều mặt hàng ở Dự Lâm phủ, có thể nói là quy mô kinh doanh ở Dự Lâm phủ không hề thua kém Bạch Nhạc phủ là bao.
Hơn nữa theo ý của Tổ quản gia thì bọn họ có thể khiến chuyện kinh doanh của hắn gặp nhiều rắc rối, cho dù quy mô lớn thể nào thì hắn cũng không dám đắc tội Tô tri phủ như thế. Điều này khiến hắn phải kiêng kỵ. Thế nên sau bao nhiêu lời uy hiếp thì thái độ của nhân Diệc Phàm cũng không còn cương quyết như trước nữa, có điều hắn vẫn không đồng ý cưới Tổ Sở Nguyệt. Bây giờ có thể nói là Thân Diệc Phàm đang phải lựa chọn giữa sự nghiệp và Tử La. “Biểu ca!”
Thân Diệc Phàm vừa đi ra khỏi viện, bị đám người Thân lão bà, Tô phu nhân uy hiếp hắn đã cảm thấy cực kỳ khó chịu, bây giờ thấy Tô Sở Nguyệt đến đây, Thân Diệc Phàm không khỏi tức giận.
Hắn cảm thấy nểu Tô Sở Nguyệt không sống chết đòi gả cho hắn, thì hắn cũng không bị đám người Tổ tri phủ, Tô phu nhân, Thân lão bà chèn ép như thế. Có thể nói bây giờ Thân Diệc Phàm không còn thương tiếc Tô Sở Nguyệt nữa, chỉ còn lại căm ghét mà thôi.
“Không biết Tô Đại tiểu thư tìm ta có chuyện gì?” Thân Diệc Phàm lúc này vô cùng khó chịu, ngay cả Nguyệt Nhi cũng không gọi. Tô Sở Nguyệt thấy Thân Diệc Phàm lạnh lùng gọi mình là Tô Đại tiểu thư, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo vẻ coi thường, nàng ta không khỏi ấm ức, nước mắt rơi lã chã. Trong đây mặc dù có giả vờ, nhưng cũng có phần đau lòng thực sự. “Biểu ca bây giờ thật sự ghét bỏ coi thường Nguyệt Nhi như vậy sao?” Tô Sở Nguyệt càng nói càng khóc, nước mắt như mưa. “Ta nào dám ghét bỏ Tô Đại tiểu thư, Tô Đại tiểu thư hiểu lầm rồi!” Thân Diệc Phàm thấy vậy cũng không động lòng, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ. Không có cách nào, nghĩ đến chuyện Tô Sở Nguyệt muốn phá hoại hắn và Tử La, tức giận trong lòng không thể kìm nén nổi.
Tô Sở Nguyệt thấy Thân Diệc Phàm vô tình như thế, không khỏi tức giận.