Mà trong thư phòng đám người Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục để lại Xuân Hoa và Hạ Hà trông chừng phòng khách cũng đang đứng ngồi không yên, luôn luôn để ý đến tình huống trong phòng khách, vì vậy lúc nghe thấy tiếng kêu của Tử La, Hạ Hà chỉ mới chạy được vài bước đã nhìn thấy Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục chạy ra.
“Thân Đại thiếu gia, người trước hãy buông Tam tiểu thư ra, người đang làm tiểu thư đau đó!”
Xuân Hoa thấy Tử La bị Thân Diệc Phàm bắt thấy không thoát được, bị hắn ép liên tục lui về phía sau, không thể nhịn nổi vừa nói vừa sải bước về phía Thân Diệc Phàm.
Xuân Hoa cũng có chút công phu, trong lúc Thân Diệc Phàm không phòng bị cũng bị nàng đẩy sang2một bên. Đúng lúc này, Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục cùng Hạ Hà đi vào, bọn họ vừa vặn nhìn thấy một màn kia. “Thân Đại thiếu gia đây là muốn làm gì?” Tử Hiên nhìn thấy đỉnh đầu muốn bốc khói, vẫn chưa vào đến trong đã lớn tiếng chất vấn. Lúc này ngay cả Thân đại ca hắn cũng chẳng gọi trực tiếp gọi thân phận đại thiếu gia của hắn, có thể thấy là bị giận sôi rồi. Mà Tử Thụ, Tiểu Lục dù không phát tác ra ngay như Tử Hiên nhưng sắc mặt đã tối sầm lại, vẻ mặt của Tử Thụ đã lạnh như băng. “A La, muội không sao chứ?” Tử Thụ sải bước tới bên Tử La, đỡ lấy nàng quan tâm hỏi.
“A La không sao.” Thấy Tự Thụ bọn họ khẩn8trương như vậy, bầu không khí lại vô cùng căng thẳng, nàng sợ sẽ đánh nhau nên vội vàng nói.
“Thật không?” Tử Hiên đứng bên cạnh không tin hỏi.
“Thật, chẳng qua Thân đại ca nắm lấy làm A La sợ hãi thôi.” Tử La sợ Tử Hiên trước giờ tính tình nóng nảy sẽ xông lên đánh Thân Diệc Phàm một trận nên vội vàng giải thích.
Mà lúc này Thân Diệc Phàm cũng phản ứng lại, nét điên cuồng trong mắt đã rút đi, cũng ý thức được vừa rồi mình đã làm gì, thấy thần sắc tối tăm mà bọn Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục bọn họ đang nhìn về phía mình, trong lòng chẩn động, không khỏi hối hận vô cùng.
“Thật xin lỗi, A La, Thân đại ca không làm muội đau chứ?”
Thấy Tử La ở trong vòng6tay của Tử Thụ, nghĩ đến vừa rồi mình làm nàng bị thương, trong lòng vạn phần ảo não, không để ý đến địch ý trong mắt Tử Thụ, gấp gáp hỏi.
“Hừ!” Tử Hiên thấy vậy cười nhạt, “Không cần Thân Đại thiếu gia ở đây giả mù sa mưa quan tâm này nọ, nếu còn nghĩ đến chút tình cảm bao năm qua với chúng ta thì mời người nhanh chóng rời đi, sau này đừng có dây dưa với A La nữa. Bây giờ những lời bôi bác A La đã đủ nhiều rồi. Con bé chỉ là một tiểu cô nương, không chịu nổi mẩy lời bôi nhọ đả kích nữa đâu!” Tử Hiên nói lời này không chút khách khí, dáng vẻ cực kỳ tức giận rồi.
Hẳn chuẩn bị thanh toán nợ mới nợ cũ với Thân3Diệc Phàm rồi. Trong lòng Tử Hiên sớm đã tức điên lên với Thân Diệc Phàm, mấy ngày nay lời chửi rủa Tử La bên ngoài ngày càng kịch liệt, bây giờ Thân Diệc Phàm còn như vậy, sao hắn còn nhịn được nữa chứ!
“Thân đại ca, lời của Tử Hiên dù có hơi nặng nhưng Tử Hiên đều nói thật. Bây giờ bên ngoài lời đồn đãi về A La đã truyền khắp thành rồi, nếu ngươi còn quan tâm đến A La thì mong người hãy giữ khoảng cách đi.” Lời của Tử Thụ đã khách khí hơn nhiều so với Tử Hiên, nhưng sự kiên quyết thì một chút cũng không kém. “Tử Thụ, thật xin lỗi, ta không phải cố ý, A La không sao chứ?”
Thân Diệc Phàm bị Tử Thụ, Tử Hiên nói không biết phải5chống chế thể nào, liền vội vàng xin lỗi, không quan quan tâm đến Tử La.
Tử La cũng không muốn vì nàng mà làm lớn chuyện. Nàng biết Tử Thụ bọn họ quan tâm quá thì sẽ bị loạn, nàng cũng không muốn vì nàng mà làm xấu đi giao tình của hai nhà. Dẫu sao các nàng và Thân Diệc Phàm quen biết nhiều năm, hơn nữa có không ít mối làm ăn lui tới, nếu vì chuyện này mà ầm ĩ thì cũng chẳng có cách nào duy trì tiếp.
Vì vậy, Tử La chỉnh trang lại rồi chen lời trấn an: “A La không sao, Đại ca, Nhị ca, Thân đại ca lúc nãy cũng không phải cố ý, A La cũng vì quá kinh sợ nên phản ứng hơi lớn, các huynh đừng quá lo. Còn Thân đại ca, hôm nay bọn họ quá quan tâm ta nên mới thất thổ, huynh cũng đừng để trong lòng, chuyện hôm nay đến đây thôi, ta mệt rồi.” Thân Diệc Phàm thấy A La còn chịu vì hắn nói chuyện thì cảm thấy ấm áp, đối với hành động vừa rồi của mình lại càng không có cách nào tha thứ. Nhưng hắn nghĩ, nếu Tử La còn chịu vì hắn mà nói chuyện, có phải hay không trong lòng vẫn quan tâm hắn, có phải vẫn còn có khả năng? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi dấy lên hy vọng. “Á La, chuyện hôm nay thật sự là do Thần đại ca không đúng.” Thân Diệc Phàm thành khẩn xin lỗi Tử La, sau đó hướng về phía Tử Thụ nói: “Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này là ta có lỗi với mọi người, càng có lỗi với A La, không dám mong các ngươi có thể lập tức tha thứ cho ta, nhưng cũng đừng vì vậy mà tuyệt giao với ta có được hay không? Ta vì tất cả hành động hôm nay xin lỗi các ngươi.” Thân Diệc Phàm nghĩ hôm nay hắn nhất định phải nhận được sự tha thứ của bọn họ, như vậy sau này hắn mới có thể tiếp tục tới cửa, mới có cơ hội khiến cho Tử La thay đổi tâm ý. Cho nên, hiểu rõ điểm này, thái độ của Thân Diệc Phàm càng nhún nhường hơn.
Thấy Thân Diệc Phàm như vậy, dù trong lòng Tử Thụ chưa nguôi giận, nhưng cũng hiểu đạo lý mọi việc đều phải chừa lại một con đường, hơn nữa hắn cũng hiểu ý Tử La, không muốn nàng cảm thấy bởi vì nàng mà mọi người xích mích với nhau.
Vì vậy, Tử Thụ đè xuống cơn tức trong lòng, “Thần đại ca, hôm nay mọi chuyện đã như vậy, nghĩ đến tâm tình mọi người cũng không tốt, chúng ta không tiện để huynh lưu lại, ngày khác có cơ hội chúng ta sẽ đến nhà viếng thăm. Chuyện hôm nay chúng ta coi như chưa có gì xảy ra đi.”
Nghe vậy, Tử Hiên và Tiểu Lục đứng bên cạnh đều muốn ý kiến, nhưng bị ánh mắt của Tử Thụ ngăn lại.
Mà Thân Diệc Phàm nghe Tử Thụ nói vậy, thấy Tử Hiên, Tiểu Lục cũng không nói gì nữa thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết cho dù Tử Thụ bọn họ dù không hoàn toàn tha thứ cho hắn, nhưng cũng không có ý định xé rách da mặt. Từ tận trong lòng, hắn nói: “Cảm ơn các ngươi đã khoan hồng độ lượng, vậy ta xin cáo từ.” “Đi thong thả, không tiền!” Tử Thụ cũng không có ý định giữ hắn lại.
Chờ Thân Diệc Phàm rời đi, Tiểu Lục là người đầu tiên khẩn trương hỏi tới thương thể của Tử La: “Tam tỷ tỷ, tỷ thật sự không có bị thương chứ?” “Không có đâu, Tiểu Lục.” Tử La vừa nói thì thấy Tử Thụ, Tử Hiên cũng nhìn nàng, không muốn để bọn họ lo lắng liền làm ra vẻ không để ý, trêu nói: “Ôi chao, mọi người đừng như vậy, A La thật sự không sao. Vừa rồi chẳng qua bị dáng vẻ của Thần đại ca dọa sợ mà thôi.”
Tử Thụ sớm đã để ý đến lúc nãy Tử La có ôm cánh tay, biết nàng nhất định là rất đau mới làm như vậy, sao có thể dễ dàng bị Tử La lừa, vì thế nghiêm giọng gọi: “A La!”
Nghe giọng điệu nghiêm túc của Tử Thụ liền biết Tử Thụ không tin, không thể gạt được huynh ấy, không muốn huynh ấy giận liền cố ý le lưỡi, “Hi hi, Đại ca, A La thật sự không có bị thương, lúc nãy cánh tay hơi đau chút thôi, một lát để cho Xuân Hoa các nàng xoa thuốc là được rồi.”
Làm sao Tử Thụ không biết ý Tử La, nghe vậy cũng không đành lòng trách cứ, bèn phân phó Xuân Hoà cùng Hạ Hà: “Xuân Hoa, ngươi và Hạ Hà đưa tiểu thư về phòng đi, xem thương thế trên tay nàng, nếu nghiêm trọng thì mời đại phu.” “Vâng, đại thiếu gia.” Xuân Hoa nghe Tử Thụ nói vậy đương nhiên lập tức nghe theo. Trong phòng Tử La, nàng chỉ mặc đồ lót để Xuân Hoa kiểm tra vết thương trên người.
Xuân Hoa và Hạ Hà biết nhiều thứ, gần như toàn năng, Xuân Hoa còn biết y thuật, mặc dù không phải vô cùng xuất sắc, nhưng cũng giỏi hơn nhiều đại phu trấn trên rồi, nên vừa rồi Tử Thụ mới yên tâm để cho Xuân Hoa kiểm tra vết thương của Tứ La.
“Thân đại thiếu gia thật là, còn nói là thích Tam tiểu thư gì chứ, thế mà lại làm tay của tiểu thư bầm tím...” Hạ Hà thẩy vết thương trên tay Tử La, tức giận đối với Thân Diệc Phàm không khỏi tăng lên.
Xuân Hoa đang thoa thuốc cho Tử La, nghe Hạ Hà nói năng không chú ý như vậy vội ngăn cản “Hạ Hà!“.
Hạ Hà nghe vậy cũng biết được mình vừa nói không phải, vội vàng nói: “Tam tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý muốn nói Thân đại thiếu gia.”
“Không sao, Thân đại ca cũng không phải cố ý, huống chi Xuân Hoa tỷ cũng nói không có gì đáng ngại mà.” Dĩ nhiên Tử La cũng biết Xuân Hoa, Hạ Hà sợ nàng nghĩ đến chuyện của Thân Diệc Phàm sẽ khó chịu, nên làm ra vẻ không để ý nói.