Tử Thu nhận thấy lời đồn đãi về Tử La và Thân Diệc Phàm bên ngoài càng lúc càng quá đáng, chẳng biết kẻ nào nói gần đây Thân Diệc Phàm thường đưa đồ tặng đến nhà các nàng, vì thế lời đồn càng lúc càng nghiêm trọng. Vì thế, Tử Thụ liền bóng gió với gã sai vặt được Thân Diệc Phàm phái đến, nói không muốn Thân Diệc Phàm tặng đồ gì đến nhà nữa. Thân Diệc Phàm nghe gã sai vặt báo cáo xong thì mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi!” Sau khi phất tay ra hiệu cho gã sai vặt lui xuống, Thân Diệc Phàm bắt đầu trầm tư.
Từ sau khi hắn đồng ý cưới Tô Sở2Nguyệt thì người Tô gia không còn làm khó hắn nữa, không có kẻ làm khó, việc làm ăn của hắn ở Lâm phủ dĩ nhiên cũng không sao, thậm chí còn tốt hơn, mà Nghiêm chưởng quỹ sáng sớm hôm qua cũng đã về lo liệu việc làm ăn bên Lâm phủ rồi.
Có thể nói trên phương diện làm ăn vấn đề của hắn đã được giải quyết hoàn toàn, đám mây mù trên đầu hắn đã không còn nữa, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại chẳng vui vẻ nổi. Mỗi lần nghĩ tới mình phải trả giá đắt như vậy, hắn lại hoài nghi rốt cuộc hắn làm vậy có đúng hay không. Bây giờ nghe thấy ngay cả quà hắn tặng mà Tử La các nàng cũng không cần,8hắn lại nóng lòng.
Thư Mặc giúp Thân Diệc Phàm sửa sang sổ sách thấy dáng vẻ khổ não của hắn, không nhịn được đưa ra đề nghị: “Thiếu gia, thật ra thì ngài có thể đi phân tích cho Đống Đại thiếu gia bọn họ thấy sự bất lợi của lời đồn bên ngoài với Đống Tam tiểu thư như thế nào, nếu bọn họ ý thức được trừ việc gả cho ngài thì khó mà tìm được một nhà tốt thì bọn họ nhất định sẽ cân nhắc lại. Lúc đó thái độ của bọn họ sẽ khá hơn, ngài đến nhà cầu hôn không chừng bọn họ sẽ đổi ý.”
Thân Diệc Phàm nghe Thư Mặc phân tích như vậy thì ngẫm nghĩ thấy cũng có đạo lý.
Hắn nghĩ, với danh tiếng bây6giờ của Tử La thì không thể tìm được người tốt hơn hẳn, vậy chẳng phải hắn là sự lựa chọn tốt nhất rồi sao. Đến lúc đó hắn chỉ cần biểu hiện thành khẩn một chút, Tử Thụ bọn họ sẽ vì tốt cho Tử La mà thay đổi chủ ý. Hơn nữa hắn tự tin sau này mình sẽ đối xử tốt với Tử La.
Vì vậy, nghĩ tới đây, Thân Diệc Phàm cảm thấy đã thông suốt, bây giờ hắn còn hy vọng lời đồn bên ngoài càng nghiêm trọng hơn chút nữa, bởi vì danh tiếng càng kém thì càng khó tìm được nhà tốt hơn, thể thì hy vọng của hắn sẽ lớn hơn!
Mặc dù nghĩ như vậy hắn cũng thấy áy náy với Tử La, nhưng nghĩ đến sau3khi lấy nàng thì hắn sẽ đối xử với nàng càng tốt hơn thì chút áy náy trong lòng liền biến mất. Cho nên ma xui quỷ khiến, hắn nghe thấy Thư Mặc nói vậy chẳng những không bắt Thư Mặc im lặng mà còn hỏi: “Vậy ngươi nói bây giờ ta nên làm gì mới khiến cho bọn họ ý thức được chuyện của ta và A La?”
Thư Mặc nghe vậy liền biết Thân Diệc Phàm nghe lời của hắn, bèn nói ý nghĩ của hắn cho Thân Diệc Phàm nghe. Theo Thư Mặc, bây giờ chẳng những Thân Diệc Phàm không nên suy nghĩ làm sao dẹp bỏ lời đồn bên ngoài mà còn phải thêm dầu vào lửa, lúc đó những lời bịa đặt càng nghiêm trọng thì không sợ bọn5Tử Thụ không hoảng hốt. Khi đó Thân Diệc Phàm đến cầu hôn không sợ bọn họ không theo.
*****
Vết thương trên tay Tử La còn chưa lành thì lời đồn càng quá đáng, thậm chí bên ngoài còn truyền nhau nàng và Thân Diệc Phàm đã không minh bạch từ sớm, làm cho mọi người càng lúc càng nghĩ theo hướng xấu xa. Mà Tử Thụ bọn họ nghe thấy những lời này tức muốn nổ phổi, Tử Hiên ngày ngày chửi mắng, bọn họ tận lực để tin tức mở thêm vài cửa hàng ở Thanh Dương trấn làm đề tài mới cũng chẳng thể dời lực chú ý của mọi người. Lời đồn về hai người huyên náo ầm ĩ bên ngoài, cũng bắt đầu truyền đến Thanh Dương trần. Nhất thời, Tử La cảm thấy nhà các nàng bị mây đen giăng đầy. Trong thời gian này, Thân Diệc Phàm lại đến nhà cầu hôn Tử La, nhưng thái độ của hắn làm cho các nàng chẳng thích nổi. Lời của hắn ám chỉ rằng mọi chuyện đã bị truyền thành như vậy, trừ hắn ra sẽ chẳng có người tốt nào nguyện ý cưới Tử La. Cho nên trước mắt lựa chọn tốt nhất là hắn, khuyến bọn họ cân nhắc kỹ.
Mà Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục nghe xong tức chết, đặc biệt là Tử Hiên, Tiểu Lục còn chưa thu liễm được tính tình, nếu không có Tử Thụ căn ngăn thì bọn họ đã dùng lời thủ tục để mắng Thân Diệc Phàm. Cho dù sau đó Thân Diệc Phàm nói nhất định sẽ đối xử tốt với Tử La bao nhiêu thì cũng không thể tiêu trừ cơn giận của ba người bọn họ.
Cuối cùng, lần cầu hôn này của Thân Diệc Phàm cũng chấm dứt trong sự thất bại!
Sau khi trở về biệt viện Thân gia, Thân Diệc Phàm nổi nóng với Thư Mặc.
“Chẳng phải ngươi nói cách kia rất hiệu nghiệm sao, bây giờ ta thấy bọn họ càng không ưa ta hả?” Thư Mặc vừa nghe lập tức rầu rĩ “Tiểu nhân cũng không ngờ Đổng Đại thiếu gia bọn họ sẽ cố chấp như vậy!” Nói đến đây Thư Mặc cũng cảm thấy bọn họ như đá vào thiết bản, hắn không ngờ Tử La các nàng lại ngoan cố đến như vậy, có thể nói thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngôi lành. Dù sao ý của bọn họ là mặc cho vì chuyện này mà không ai đến hỏi cưới Tử La thì bọn họ vẫn không vì thế mà thỏa hiệp.
“Thiếu gia, ý của Đổng Đại thiếu gia bọn họ quá kiên quyết, thậm chí không có đường mà thương lượng, bọn họ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngôi lành. Cho nên... cho nên tiểu nhân thấy chuyện này thật sự rất khó giải quyết. Nếu thiếu gia muốn thay đổi tình thế, vậy thì càng phải hạ thủ ngoan độc hơn, nếu không...” “Vậy ngươi nói ta phải làm sao?” Nghe Thư Mặc nói vậy, Thân Diệc Phàm càng không thể bình tĩnh, không đợi hắn nói xong liền không nhịn được hỏi. “Cái này còn phải xem thiếu gia có nỡ hạ thủ hay không.” Thư Mặc nghe vậy dò xét nói. “Ngươi nói đi.” Thân Diệc Phàm nghe vậy suy nghĩ một hồi cũng nói ra lời này, vì hắn biết lúc này hắn không thể lùi bước, nếu không hẳn và Tử La vĩnh viễn không còn khả năng, hắn không chấp nhận nỗi kết quả này. Cho nên hắn không thể không tiếp tục hỏi, mặc dù hắn biết chuyện sắp làm có thể khiến hắn không thể quay đầu lại được.
Thân Diệc Phàm đã hỏi tới, vì vậy Thư Mặc bèn nói ra kể sách.
***
“Ức hiếp người quá đáng! Đúng là ức hiếp người quá đáng mà!” một lần nữa Tử Hiên lại đuổi bà mối ra ngoài, trở về phòng tức giận bừng bừng không ngừng lặp lại câu nói ấy, Tử Thụ bên cạnh sắc mặt cũng không tốt.
“Đây đều là bọn chó mèo nào mà dám đòi cưới A La, ta khinh, còn là lấy làm thiếp nữa chứ, nghĩ chúng ta là bùn loãng sao, chọc giận gia, gia đánh đến cửa nhà bọn họ!” Tử Hiên chưa thể nguôi giận mắng to một trận.
“Kẻ nào chọc giận Nhị ca vậy? Nhị ca đừng nóng, giận dữ vì mấy kẻ đó không đáng.” Tử La đi từ cửa vào nói. Đương nhiên Tử La biết tại sao Tử Hiên lại giận dữ như vậy, nhưng mà lúc này nàng không muốn thêm dầu vào lửa, điều nàng muốn là dời sự chú ý của mọi người.
“A La đến rồi à, đều là bạn không có mắt, Nhị ca không đánh đến cửa nhà bọn chúng là tiện nghi cho bọn chúng rồi, gia mắng đôi câu là còn nhẹ đấy. A La muội cũng đừng để trong lòng, chỉ là mấy con chó sủa loạn, đến một tên xử lý một tên là được.”
Tử Hiên thấy Tử La đi tới, cũng hiểu nàng đã biết mọi chuyện xảy ra rồi, dù sao động tĩnh không nhỏ, cũng chẳng phải ngày đầu tiên, vì vậy trong lòng hắn càng thương tiếc Tử La, vội vàng an ủi nàng.
“Tử Hiên nói đúng, chúng ta không cần để ý đến lời của những kẻ này, chúng ta không cần vì bọn chúng mà tức giận, cứ coi bọn hắn như chó sủa bậy là được!” Tử Thụ cũng phụ hoạ lời Tử Hiên. Tử La vốn là cũng bị mấy chuyện này ảnh hưởng, mặc dù nói là không để ý, nhưng tâm tình vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ, bây giờ lại nghe người luôn cao lãnh như Tử Thụ nói bọn họ là chó, không khỏi cười vui vẻ. “Ôi chao, mà mối này cũng có tài đấy, có thể khiến cho Đại ca thâm tàng bất lộ như vậy bị chọc giận, nhất định có chỗ hơn người!” Tử La cười hì hì trêu Tử Thụ. “Nha đầu này còn dám giễu cợt Đại ca.” mặc dù Tử Thụ nói vậy nhưng bên trong lại hoàn toàn không có ý trách cứ, chỉ có đau lòng.
“Thật ra Đại ca, Nhị ca, Tiểu Lục mọi người không cần lo lắng, A La không ngại những lời đó, cũng không lo lắng chuyện lập gia đình, cho nên mọi người đừng vì chuyện đó mà giận như vậy.” Tử La cũng hiểu sự yêu thương của bạn họ dành cho mình, không khỏi chân thành lần nữa khuyên giải an ủi bọn họ.