Nói ra thì mấy huynh muội Tử La cũng có chút giao tình với vị Lưu lão đại phu này. Bởi vì Tế Sinh Đường là nơi nổi danh nhất trấn Cổ Thủy, thuốc thang đầy đủ, giá cả lại phải chăng nên mỗi lúc huynh đệ nàng muốn mua thuốc đều đến Tế Sinh Đường. Không những thế, Lưu lão đại phu từng cho Tử La hạt giống dược liệu, các nàng qua lại với Lưu lão đại phu thường xuyên nên cũng có giao tình. Lưu lão đại phu còn từng khen Tử La thông minh, có năng khiếu học y nữa kia mà.
Chỉ là hai năm gần đây Lưu lão đại phu rời khỏi Tổ Sinh Đường, huynh muội Tử La mới ít qua lại với ông ấy.
Nghe nói Lưu lão đại phu2có thể cứu Tử La, Tử Thụ hỏi cặn kẽ địa chỉ nhà ông rồi cùng Tử Hiên đi mời ông ấy tới. Nhà Lưu lão đại phu cách trần trên khá xa, nhưng may là lúc huynh đệ Tử Thụ đến, Lưu lão đại phu có ở nhà.
“Lưu lão đại phu, xin ngài hãy xem bệnh cho Tam tỷ tỷ của ta đi, tình trạng của tỷ ấy hình như càng ngày càng xấu rồi.” Tiểu Lục thấy cuối cùng Lưu lão đại phu cũng tới thì nhanh chóng mở đường để ông ấy đến bắt mạch cho Tử La.
Lưu lão đại phu thấy sắc mặt Tử La thật sự rất xấu, biết tình huống khẩn cấp nên cũng không nhiều lời, vội đi tới xem bệnh. “Lưu lão đại phu, ngài có chẩn đoán8được bệnh của A La không?” Sau khi Lưu lão đại phu thu tay về, Tử Thụ không nhịn được hỏi. Trong sự mong chờ của mọi người trong phòng, Lưu lão đại phu cũng nói ra những lời khác với các đại phu lúc trước: “Hai mươi năm trước, lúc lão phu hành nghề y đã từng gặp phải căn bệnh kỳ lạ giống như Tam tiểu thư rồi.” Cuối cùng cũng có người từng thấy căn bệnh của Tử La, mọi người trong phòng không khỏi cùng thở phào một hơi. “Thật sao, vậy thì tốt quá, không biết Lưu lão đại phu có thể trị được căn bệnh này không?” Tử Hiên là người đầu tiên hỏi.
“Việc này chỉ sợ có chút khó khăn.” Lưu lão đại phu suy nghĩ một lát rồi6nhíu mày nói.
“Lưu lão đại phu, phải thế nào mới có thể cứu được A La, ngài cứ việc nói, chỉ cần có thể chữa, dù nhà chúng ta có táng gia bại sản cũng không tiếc.” Tử Thụ nghe vậy thì lập tức chắp tay nói với ông.
“Đúng, đúng, đúng vậy! Lưu lão đại phu xin cứ nói! Chỉ cần có thể cứu A La, cho dù phải trả giá thể nào, chúng ta cũng bằng lòng.” Tử Hiến phụ họa theo.
“Đúng vậy, Lưu lão đại phu, ngài cứ nói đi ạ.” Tiểu Lục cũng nói.
Mọi người trong phòng nghe huynh đệ Tử Thụ không chút do dự như thế thì lại thầm cảm thán, xem ra lời đồn Đổng Tam tiểu thư này ở nhà cực kỳ được nuông chiều quả nhiên là thật.
“Đúng3vậy, Lưu lão đại phu, nếu ông biết cách chữa cho Đổng Tam tiểu thư thì cứ nói, mấy người Đổng án thủ nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ ân đức của ông.” Có người thấy vậy thì phụ họa theo lời Tử Thụ. Thấy ba huynh đệ đều lo lắng nhìn Lưu lão đại phu, mấy đại phu khác trong phòng cũng rối rít phụ họa bảo ông ấy cố gắng cứu Tử La. Lưu lão đại phu thấy vậy thì không nhiều lời nữa, nói hết những gì mình biết ra: “Mười mấy năm trước lão phu từng đến một huyện thành của phủ Mạc Bắc, vị đích nữ cực kỳ được yêu chiều của một nhà giàu có trong vùng cũng bị bệnh giống hệt Tam tiểu thư đây. Trong lúc vị5tiểu thư đó hôn mê bất tỉnh, lão gia nhà đó đã mời tất cả đại phu trong trận đến xem bệnh cho con gái ông ấy, cả lão phu cũng được mời đi. Lúc đó tất cả mọi người đều không chẩn ra được nguyên nhân vị tiểu thư đó hôn mê bất tỉnh, bệnh trạng của nàng ấy giống Tam tiểu thư như đúc. Sau đó, chúng ta thương lượng một lượt đã đưa ra một bài thuốc cho vị tiểu thư kia dùng thử, nhưng thuốc này chỉ có thể tạm thời ổn định tình trạng của nàng ấy chứ không thể cứu nàng ấy tỉnh lại được.” “Lúc đó chúng ta đều nghĩ là không cứu được vị tiểu thư đó rồi, làm vậy cũng chỉ tốn thời gian thôi. Chỉ là vị lão gia và phu nhân nhà đó vô cùng yêu thương đích nữ duy nhất của họ, biết chuyện rồi vẫn không hết hy vọng. Nghe nói bọn họ không tiếc vạn kim lấy được một viên Bách Thảo Hoàn từ chỗ Mộ thần y - Mộ Thiên Niên. Vị tiểu thư kia uống xong thì hôm sau tỉnh lại, khỏe mạnh như không có chuyện gì.” “Thật sao? Vậy thì tốt quá! Lưu lão đại phu, chúng ta phải làm thế nào mới tìm được vị Mộ thần y kia?” Tử Hiên nghe xong thì mừng rỡ không thôi, nóng ruột hỏi Lưu lão đại phu.
Nhưng Lưu lão đại phu lại tỏ ra khó xử: “Chỉ sợ rằng các cậu không tìm được vị Mộ thần y đó nữa đâu...” “Tại sao chứ?” Không đợi Lưu lão đại phu nói xong, Tử Hiên và Tiểu Lục đều nóng nảy, hai người đồng thanh hỏi.
“Bởi vì nghe nói hai năm trước Mộ thần y đã cưỡi hạc quy tiên rồi, vậy nên các cậu muốn tìm cũng khó mà tìm được.” Lời của Lưu lão đại phu như một gáo nước lạnh dội lên người huynh đệ Tử Thụ, bầu không khí trong phòng tiếp tục căng thẳng, có điều lời tiếp theo của ông ấy lại dấy lên hy vọng trong lòng họ một lần nữa. “Tuy Mộ thần y đã mất, nhưng nghe nói lúc sinh thời ông ấy có để lại năm viên Bách Thảo Hoàn. Nghe nói Bách Thảo Hoàn có thể trị rất nhiều loại bệnh, còn có thể giải độc nên đã bị mấy nhà có tiền mua mất. Nếu các cậu muốn cứu Tam tiểu thư thì... Có lẽ các cậu nên đi hỏi thăm xem năm viên Bách Thảo Hoàn đó bây giờ còn nhà nào có không, có thể các cậu sẽ tìm được đây.”
Lưu lão đại phu nói đến đây thì dùng một chút, sau đó nói tiếp: “Có điều các cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nằm viện Bách Thảo Hoàn này rất khó tìm được trong thời gian ngắn, dù có tìm được thì giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ. Dược liệu dùng để làm Bách Thảo Hoàn đều vô cùng quý giá, trong đó có một vị thuốc trăm năm mới nở hoa một lần nên cực kỳ khó lấy. Dù bây giờ Mộ thần y còn sống trên đời mà không có dược liệu thì cũng chẳng làm ra được Bách Thảo Hoàn nữa. Không những thế, chẳng ai biết là năm viên Bách Thảo Hoàn đó đã bị dùng hết hay chưa. Chính vì vậy nên có thể sẽ có chút... có chút...” Lưu đại phu nói xong, trong lòng huynh đệ Tử Thụ vẫn không hết hy vọng.
Tử Thụ biết muốn tìm Bách Thảo Hoàn nhất định sẽ tốn rất nhiều thời gian, không biết A La có thể chờ đến lúc đó không. Hắn muốn có một cách an toàn hơn nên hỏi: “Không biết Lưu lão đại phu còn cách gì khác để cứu A La không?”
Thấy mấy người Tử Thụ đều chờ mong nhìn mình, Lưu lão đại phu cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của họ. Không đành lòng để họ thất vọng, ông nói suy nghĩ của mình ra: “Các cậu có thể đến Trương gia y quán ở phủ Bạch Nhạc mới Trương thái y, nghe nói vị Trương thái y này chính là thái y trong cung, y thuật cực cao, có lẽ ông ấy cũng có thể trị được bệnh cho Tam tiểu thư. Chỉ là lão phu cũng không chắc Trương thái y này có thể cứu Tam tiểu thư không, nhưng phải thử mới biết được.”
“Có điều, tình trạng của Tam tiểu thư bây giờ đã nguy cấp lắm rồi. Trương thái y ở cách chúng ta quá xa, hơn nữa nghe nói vị đó cũng không tùy tiện xem bệnh cho người ta đâu. Ta nói vậy để các cậu tự tính toán. Đương nhiên, trừ vị đó ra, các cậu cũng có thể hỏi thăm xem quanh huyện Thanh Dương có danh y nào không, đặc biệt là những người có nghe nói về chứng bệnh của Tam tiểu thư, như vậy cũng đảm bảo hơn.” Lưu đại phu có chút ấn tượng với Tử La. Ông vẫn thường khen Tử La có thiên phú học y, nếu không phải Tử La là nữ tử thì ông đã nhận Tử La làm đồ đệ rồi. Bây giờ ông thật lòng mong Tử La không sao nên cực kỳ tận tâm, nói hết tất cả các phương pháp hữu dụng cho huynh đệ Tử Thụ.
“Không biết lão tiên sinh có thể bảo đảm A La an toàn trong bao lâu?” Tử Thụ nghe hai cách này xong đều thấy không chắc chắn là bao, nhưng đó là tất cả các cách mà bọn họ biết rồi, dù thế nào cũng phải thử xem. Vì vậy, Tử Thụ bèn hỏi Lưu lão đại phu xem có thể bảo đảm A La an toàn trong bao lâu, xem bọn họ có bao nhiêu thời gian để đi tìm cách chữa bệnh cho nàng.
“Với tình trạng hiện tại, lão phu chỉ có thể đảm bảo Tam tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì trong vòng ba ngày, vậy nên các cậu phải nhanh một chút, đừng bỏ lỡ thời gian này, nếu không dù có thần tiên hạ phàm cũng chẳng cứu được Tam tiểu thư đâu.” Lưu lão đại phu suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói.
Nghe thấy chỉ có ba ngày để họ đi tìm thuốc và đại phu, sắc mặt Tử Thụ cực kỳ tệ. Bời vì khoảng thời gian này quá ngắn! Ba ngày này chẳng đủ thời gian để thực hiện cách nào cả. Không đủ an toàn, Tử Thụ không dám chắc chắn, nhưng chỉ có thể dặn dò Lưu lão đại phu: “Vậy phiền Lưu lão đại phu cố gắng bảo vệ A La, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra cách chữa trị cho A La.” Nói xong, hắn hành đại lễ với ông. Nghe được Lưu lão đại phu hứa sẽ ở lại nhà chú ý tình trạng của Tử La. Tử Thụ lập tức dặn dò Tử Hiên và Tiểu Lục bên cạnh: “Tử Hiên, đệ và Cảnh Nhị tới phủ thành tìm Trương thái y. Tiểu Lục, đệ ở nhà trông A La, có chuyện gì thì đệ xem rồi làm, ta sẽ đi tìm hiểu tin tức về Bách Thảo Hoàn”
Tử Thụ nói xong thì dặn dò Xuân Hoa đang ngồi ở mép giường Tử La: “Xuân Hoa, mấy ngày tới cô và Hạ Hà phải chăm sóc Tam tiểu thư thật tốt đấy.” Không thấy Hạ Hà trong phòng, Tử Thụ cho rằng Hạ Hà ra ngoài làm gì đó nên không để ý, chỉ dặn dò Xuân Hoa. Nói xong hắn nhìn sang Cảnh Nhất đang đứng ở cửa. Cảnh Nhất đã đi theo Tử Thụ nhiều năm, nhìn ánh mắt thôi là biết Tử Thụ gọi mình, không đợi Tử Thụ mở miệng đã đi tới: “Đại thiếu gia có gì dặn dò?”
“Cảnh Nhất, truyền lời ra ngoài, nói nhà chúng ta chi một số tiền lớn tìm kiếm Bách Thảo Hoàn của Mộ thần y. Chỉ cần có người có thể cung cấp tin tức liên quan đến Bách Thảo Hoàn, chúng ta cũng sẽ thưởng lớn. À, bảo Kim Tiễn đến các thị trấn xung quanh mời các đại phu có danh tiếng đến đây, đặc biệt là những người có hiểu biết về bệnh của Tử La.”
Tử Thụ quyết định thật nhanh, sắp xếp mọi chuyện thật rõ ràng. Thấy Tử Hiến đã ra ngoài, hắn lại quay sang nhờ Lưu lão đại phu và các đại phu khác trông nom Tử La thêm lần nữa. Sau khi được các đại phu đảm bảo, Tử Thụ để Tiểu Lục và Xuân Hoa ở lại trong phòng rồi mới ra ngoài tìm Bách Thảo Hoàn.
Vận may của Tử Thụ cũng không tệ. Mới tung tin tức ra được một hôm, họ đã nhận được thông tin của hai viên Bách Thảo Hoàn.