Trước đó Lưu lão đại phu nói Tử La có thể chờ được đến chiều nay, nhưng bây giờ lại ít đi gần cả ngày, sao mà họ có thể xoay xở kịp. Hơn nữa quan trọng nhất là giờ bọn họ chỉ còn không đến hai canh giờ để cứu Tử La mà thôi. Lúc này đây họ chỉ có thể tiếp tục chờ Tử Hiên tìm Bách Thảo hoàn về hoặc đại phu tìm ra một phương pháp nào đó để cứu được Tử La, nhưng như vậy thì lại quá mạo hiểm, cuối cùng họ chỉ còn một phương pháp an toàn nhất là đi tìm Thân Diệc Phàm để lấy Bách Thảo Hoàn trong tay hắn.
“Ta sẽ đi tìm Bách Thảo Hoàn ngay đây.” Tử Thụ nghe vậy thì không đoái hoài2gì thêm nữa, vừa dứt lời hắn đã chạy như bay ra ngoài.
Lúc Tử Thú cưỡi ngựa đến trấn Cổ Thủy, trời bỗng đổ tuyết. Giờ đã gần chạng vạng, trời cũng trở lạnh hơn, trên đường không còn mấy người qua lại, khiến cho không khí càng trở nên quạnh quẽ.
Rốt cuộc Tử Thụ cũng dừng lại trước cửa lớn biệt viện Thân gia, hắn vội xuống ngựa rồi gõ cửa, giữa không gian yên ắng tiếng động đó có thể nói là “đất rung núi chuyển.” “Mở cửa, mở cửa đi, cứu với.” Tử Thụ không ngừng đập cửa, không ngừng la lớn vào trong. Nếu bây giờ có ai thấy được, chắc chắn chẳng ai ngờ người đang đập cửa chẳng khác kẻ điên kia lại là Đổng Đại thiếu gia dù xảy8ra chuyện gì cũng vững vàng như núi. Trong lòng Tử Thụ lúc này chỉ nghĩ đến an nguy của Tử La, không hiểu sao lần này Tử La hôn mê, hắn lại nhớ đến chuyện năm nàng sáu tuổi từng rơi xuống nước, lần này nguy hiểm không kém gì lần đó, hắn lại hận mình mỗi lần gặp hoàn cảnh như vậy, hắn chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi.
Hắn biết, hắn không thể nào chấp nhận nếu Tử La chết đi, mỗi lúc nghĩ đến đó tim hắn như bị dao cắt nát, cho nên giờ đây trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải lấy được Bách Thảo Hoàn trên tay Thân Diệc Phàm.
Bởi vì Thân Diệc Phàm đã dặn trước nên luôn có người trực cửa,6mặc dù hai gã sai vặt trông cửa không ngờ Tử Thụ lại đến nhanh như vậy nhưng cũng nhanh nhảu mở cửa ra.
“Bảo Đại thiếu gia nhà các ngươi nhanh mang Bách Thảo Hoàn đi tới thôn Hòe Hoa cùng ta, bọn ta sẽ chấp nhận điều kiện của hắn.” Thấy có người ra mở cửa, Tử Thụ túm lấy người đó rồi kích động nói.
“Được, Đổng Đại thiếu gia chờ chút.”
Gã sai vặt bên cạnh cũng là người cơ trí, thấy vậy thì nhanh nhảu phản ứng lại, nghĩ đến lợi dặn của Thư Mặc nên không dài dòng nữa, sau khi trả lời Tử Thụ xong thì cũng mặc gió tuyết chạy đi báo cáo với Thân Diệc Phàm. “Thiếu gia ơi, có tin tốt. Đổng Đại thiếu gia đồng ý với điều3kiện của chúng ta rồi.” Thư Mặc nghe gã sai vặt bẩm báo xong thì phấn khởi vô cùng, vội vàng gõ cửa phòng Thân Diệc Phàm để nói ngay tin tốt. “Sao cơ?” Có lẽ tin tốt lành này ập đến quá bất ngờ, đến Thân Diệc Phàm cũng không sao tin nổi. “Đổng Đại thiếu gia nói sẽ đồng ý với điều kiện của chúng ta, hắn đang chờ bên ngoài để đi cùng với thiếu gia đấy.” Thư Mặc cũng đoán được Thân Diệc Phàm lúc này đang vui vẻ đến mức nào nên nói thêm lần nữa.
“Vậy thì tốt quá, giờ ta đi lấy thuốc, người ở đây chờ ta.” Thân Diệc Phàm nhận được lời khẳng định lần nữa thì mới cảm thấy chắc chắn rằng lúc nãy hắn không phải5nghe nhầm, thế là cố gắng kìm nén niềm vui sướng như điên, vội vã đi lấy Bách Thảo Hoàn.
“Thiếu gia, ngoài trời tuyết rơi rồi, ngài mặc nhiều quần áo một chút rồi hẵng đi”, Thư Mặc thấy vậy thì nhắc nhở Thân Diệc Phàm.
“Ngươi chuẩn bị áo quần đi, ta đi lấy Bách Thảo Hoàn trước.”
Thận Diệc Phàm vừa đi vừa quay đầu lại dặn dò Thư Mặc, bước chân vội vã không ngừng lại. Hắn muốn nhanh chóng đưa Bách Thảo Hoàn cho Tử La, mặc dù trước ngày mai giải độc không hề muộn, nhưng hắn biết mỗi một khắc qua đi, Tử La lại chịu đựng đau đớn thêm một phần, nếu không phải tình thể bắt buộc, hắn cũng không nỡ khiến nàng phải khổ như thế, cho nên giờ rốt cuộc cũng đợi được huynh đệ Tử Thụ gật đầu, hắn cũng muốn nhanh cho Tử La uống thuốc giải.
Đồng Tiễn vừa tới thì bắt gặp cảnh này.
Trước mắt là tuyết bay tán loạn, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, sắc trời dần dần sẩm tối, lạnh đến mức khiến người ta đông cứng, nhưng Tử Thụ lại quần áo mỏng manh, tóc tai rối bời, hoa tuyết như vô tình rơi trên người hắn, đậu xuống vai hắn mà hắn vẫn không buồn động đậy. Lúc này đây, hắn đang khẩn cầu tên sai vặt giữ cửa vào báo cho Thân Diệc Phàm lần nữa, bảo Thân Diệc Phàm nhanh lên một chút. Mà gã sai vặt kia chỉ nói là đã cho người đi báo rồi, hắn gắng đợi thêm một chút là được. Nhìn thấy Tử Thụ như vậy, Đồng Tiễn không khỏi hoảng hốt, hắn xoay người xuống ngựa vội vàng báo tin cho Tử Thụ. “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia tìm được Bách Thảo Hoàn rồi, còn dẫn theo Trương thái y về nữa. Giờ mấy người Nhị thiếu gia đã tới thôn Hòe Hoa, bảo tiểu nhân đến báo tin cho Đại thiếu gia, ngài không cần xin họ nữa, chúng ta về đi thôi.”
“Thật sao?”
Tin tức đó khiến người ta quá đỗi vui mừng, Tử Thụ phản ứng một lúc lâu mới xác định được là mình không nghe nhầm, hắn nói liên tục mấy lần “tốt quá rồi” mới xoay người lên ngựa chạy về nhà.
“Đại thiếu gia, chờ tiểu nhân với.”
Đồng Tiền thấy tên sai vặt giữ cửa tỏ ra khá giật mình, không còn vẻ dửng dưng như trước thì cũng thấy hả giận trong lòng. Hắn không cho tên sai vặt kia cơ hội hỏi chuyện mình mà giả vờ như không nhìn thấy, vội đuổi theo Tử Thụ.
Tử Thụ và Đồng Tiền đi một lúc đoàn người kia mới vội vã bước ra khỏi biệt viện Thân gia.
Người đi đầu là một nam tử cực kỳ tuấn tú và nho nhã, trên người hắn lúc này mặc đồ cực kỳ dày dặn, còn khoác cả một chiếc áo choàng dày, nhưng điều đó cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của hắn. Dưới ánh hoàng hôn càng khiến hình ảnh đó trở nên kinh diễm, phía sau hắn là một người trông như sai vặt đang tận tụy che dù, sau lưng còn thêm vài tên sai vặt khác.
Đây không phải ai khác mà chính là Thân Diệc Phàm. Lúc Thân Diệc Phàm đi ra thì thấy chỉ còn mỗi một tên sai vặt đang đứng ngây ngốc trước cửa, nhìn gió tuyết bên ngoài mà chẳng thấy Tử Thụ đâu, hắn cau mày hỏi: “Đổng Đại thiếu gia đâu?”
Gã sai vặt kia nhìn thấy Thận Diệc Phàm đi tới thì cũng bắt đầu kinh hồn bạt vía, nghe hắn hỏi mặt trở nên nhăn nhó, mấp máy miệng mấy lần mà không nói nên lời.
Thấy vậy, trong lòng Thân Diệc Phàm bỗng xuất hiện một dự cảm rất xấu, trong lòng hắn rất không thoải mái, giọng nói cũng bắt đầu khó chịu, “Ta hỏi người, người đâu?” “Còn không nhanh trả lời, Đại thiếu gia hỏi người đó.” Thư Mặc bên cạnh giả vờ đạp gã sai vặt kia một cái, nhắc nhở. Hắn biết việc này cũng không thể giấu được, thế là thành thật kể lại chuyện vừa mới xảy ra cho Thân Diệc Phàm nghe. Thư Mặc vừa nghe đã biết là không ổn rồi, quả nhiên Thân Diệc Phàm nghe xong cũng đổi sắc, vội vàng bước thẳng ra ngoài cửa, không buồn đoái hoài đến cả trời tuyết bay. “Thiếu gia, chờ tiểu nhân với.” Thư Mặc vội cầm dù đuổi theo Thân Diệc Phàm, cố gắng che trên đầu hắn rồi khuyên nhủ tiếp: “Thiếu gia, tuyết đang rơi dày quá, người không thể đi như thể được, chúng ta ngồi xe ngựa đi đi.” Nói xong hắn không chờ Thân Diệc Phàm đáp lời mà vội quay lại hô to với gã sai vặt: “Nhanh chuẩn bị xe.” Mấy gã sai vặt phía sau cũng biết là có biến, nghe vậy thì chạy vội về chuẩn bị xe ngựa. Thư Mặc cảm thấy dường như Thân Diệc Phàm không nghe thấy những lời hắn nói, bước chân vẫn vội vàng đi về hướng thôn Hòe Hoa, gió lạnh như muốn thổi bay chiếc áo choàng của hắn, nhìn thôi còn thấy rét căm căm. Xưa nay Thư Mặc chưa từng thấy Thân Diệc Phàm thất thổ như vậy, trong lòng càng trở nên hoảng hốt, thế là hắn cũng không đoái hoài đến gió tuyết đầy trời, cũng không kịp chờ chiếc xe ngựa phía sau mà vội vàng đuổi theo. Lúc Tử Thụ về đến nhà, mở cửa cho hắn là Cảnh Nhất, vừa nhìn thấy Tử Thụ, Cảnh Nhất đã tỏ rõ vẻ hưng phấn nói với hắn: “Đại thiếu gia, Tam tiểu thư uống giải được rồi, Trương thái y nói không đến một canh giờ nữa Tam tiểu thư sẽ tỉnh, tỉnh rồi thì không còn chuyện gì nữa.” “Vậy thì tốt quá rồi, tốt quá rồi, tốt quá rồi.” Tử Thụ kích động lặp lại mấy lần quá tốt, đôi mắt hắn nhòe nước thêm lần nữa.
Mặc dù Đồng Tiễn đã đến báo tin rồi, nhưng khi chính tại mình xác nhận chuyện này, hắn vẫn không nén nổi sự kích động trong lòng. Nói xong hắn vội bước vào trong, nhanh nhanh nhìn thấy Tử La bình an vô sự, khi đó hắn mới yên tâm nổi.
Tử Thụ vừa bước vào khuê phòng của Tử La, người trong phòng nhìn thấy Tử Thụ về thì vội vàng nhìn sang, Tử Hiên đi tới báo cho hắn tin bình an lần nữa: “Đại ca, A La không sao rồi.”
“Bao giờ A La có thể tỉnh lại?” Tử Thụ nghe vậy cũng bình tĩnh hơn một chút, vừa hỏi Tử Hiên bao giờ Tử La sẽ tỉnh lại, vừa đi về hướng giường của nàng, xem tình hình ra sao.
Thấy Tử La mặc dù còn chưa tỉnh lại những sắc mặt hồng hào hơn không ít, cũng không còn cau mày nên đau nữa, hắn cũng thấy yên tâm. “Đại ca, đây là Trương thái y.” Lúc này Tử Hiên mới giới thiệu cho Tử Thụ vị Trương thái y vừa nãy đã cho thuốc. “Đa tạ lão tiên sinh đã ra tay giúp đỡ.” Tử Thụ nghe Tử Hiên giới thiệu thì vội làm đại lễ với ông. Trương thái y cũng được người ta nhờ vả mới đến đây để cứu Tử La, sao ông dám nhận lễ của Tử Thụ nên vội vàng tránh đi.
Vừa rồi Tử Hiên và Tiểu Lục đã kích động cảm ơn ông một hồi, ông còn tưởng vị Đại thiếu gia này sẽ bình tĩnh hơn một chút, không ngờ còn chưa nói hai lời đã hành lễ với ông. “Đổng Đại thiếu gia khách sáo rồi, có thể cứu được Đổng Tam tiểu thư cũng là duyên phận”. Sau một hồi khách khí, Tử Thụ mới hỏi vấn đề mà hắn quan tâm: “Sau khi A La tỉnh lại thì có thể gặp vấn đề gì không? Có di chứng gì không ạ?”