Điền Viên Cẩm Tú



Thể là ba huynh đệ đều ở lại trông chừng Tử La.

Lúc gã sai vặt phía sau đánh xe ngựa đuổi tới, Thân Diệc Phàm và Thư Mặc đã đi được một đoạn đường dài.

Đợi lúc nhóm người đó đi tới nhà Tử La, Thư Mặc bước lên gõ cửa, người mở cửa cho họ chính là Đồng Tiễn. Đồng Tiễn là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm Cảnh Nhất, Cảnh Nhị, Kim Tiễn, thậm chí nhỏ hơn cả Xuân Hoa, Hạ Hà, hơn nữa trước đây hắn sống quá khổ cực, sau khi đến nhà Tử La được mọi người đối xử rất tốt, khiến hắn cảm nhận được cảm giác ấm áp của một mái nhà, cho nên từ lâu về trước hắn đã xem họ như người thân của mình.

Hơn nữa tuổi còn nhỏ nên hắn không bình tĩnh được như Cảnh Nhất, thấy người tới là2Thần Diệc Phàm, hắn lập tức xụ mặt, sau khi nghe Thư Mặc nói xong thì lập tức trào phúng đáp: “Thân Đại thiếu gia thân phận quý báu, chỗ chúng ta chỉ là nơi thôn dã, sao sánh được với người, cho nên mời Thân Đại thiếu gia đi về đi, Đổng gia nhà chúng ta đơn sơ, đừng để làm bẩn chần của người.”

Từ lúc Thân lão bà cho người đến nhà họ nói muốn nạp Tử La làm quý thiếp gì đó, nhưng Thân Diệc Phàm lại không hề làm gì hữu ích để bảo vệ Tử La, từ khi đó Đồng Tiễn đã thấy bất mãn với Thân Diệc Phàm, hành động tiếp sau đó của Thân Diệc Phàm càng khiến hắn tức giận hơn, cho nên giờ hắn mới nói chuyện không khách sáo chút nào như vậy, có thể nói câu nào cũng đâm8thẳng vào chỗ đau của Thân Diệc Phàm.


“Đồng Tiễn, có thật A La đã uống Bách Thảo Hoàn rồi không? Nàng không sao rồi hả? Ta có mang Bách Thảo Hoàn đến đây.”

Thận Diệc Phàm cũng biết việc mình làm không tử tế, nghe Đồng Tiền trào phúng như vậy cũng không hề tức giận, hắn chỉ muốn xác nhận xem có phải Tử La đã không sao thật rồi không. Trong lòng hắn còn có một hy vọng mong manh, đó là gã giữ cửa nghe nhầm rồi, Tử Thụ chưa tìm được Bách Thảo Hoàn, mặc dù hắn biết khả năng này không lớn.

“Không cần Thân Đại thiếu gia nhọc lòng, tiểu thư nhà bọn ta gặp được quý nhân, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, vì thế người cứ giữ lấy Bách Thảo Hoàn đó đi, bọn ta không cần, cũng cầm không nổi.”

Câu nói kế6tiếp của Đồng Tiền hiển nhiên trào phúng chuyện Thân Diệc Phàm từng lấy chuyện Bách Thảo Hoàn để uy hiếp họ.

“Vậy có thể thông báo với Tử Thụ giúp ta một tiếng được không, nói ta đến rồi, ngươi yên tâm, ta không có ác ý, ta chỉ muốn nhìn thấy A La bình an vô sự mà thôi.” Bị Đồng Tiền mỉa mai là vậy, Thân Diệc Phàm cũng không tức giận, thậm chí hắn còn nói năng khép nép thỉnh cầu Đồng Tiến đi vào thông báo cho hắn. “Nếu Thân Đại thiếu gia quan tâm, thương cho Tam tiểu thư nhà chúng ta thật thì đã không cần chờ Đại thiếu gia nhà ta tới cửa cầu xin, nghe được tin ngài đã phải mang Bách Thảo Hoàn tới trước rồi. Nhưng mà Thân đại thiếu gia ngài lại không làm như vậy. Ngài lại muốn3lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, giờ mới nói như thế ngài không thấy giả dối lắm sao?”

Đồng Tiền không hề bị thuyết phục, hắn vẫn nhất quyết không chịu đi thông báo cho Thân Diệc Phàm, nói xong thì lại muốn giục Thân Diệc Phàm đi đi, sau đó còn ẩm một tiếng đóng cửa lại, Thân Diệc Phàm có gõ cửa thế nào cũng không chịu mở ra. “Thiếu gia, giờ không còn sớm, nếu không... nếu không mình về trước đã, tuyết rơi càng lúc càng nặng...”


Họ gõ cửa một hồi lâu, gọi cả buổi cũng không thấy ai ra mở cửa, hơn nữa bên ngoài trời rét căm căm. Cuối cùng Thư Mặc cũng không nhịn nổi, khuyên nhủ Thân Diệc Phàm.

“Cút.”

Thân Diệc Phàm nghiến răng nhả chữ. Hắn không buồn quan tâm đến Thư Mặc mà vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa lớn5không nhúc nhích. Thư Mặc thở dài, hắn cũng biết Thân Diệc Phàm không nghe lời khuyên của mình, với hiểu biết nhiều năm của hắn về Thân Diệc Phàm, hắn biết Thân Diệc Phàm đang giận đến mức muốn nổi điên. Thể là những lời muốn nói cũng không nói nổi, hắn đành nơm nớp lo sợ tiếp tục lên gọi cửa. Tiếp theo lại tới một gã sai vặt khác, sau đó còn mấy người tùy tùng, họ thấy vậy nên càng không dám lên tiếng, chỉ lui ra sau chờ.

Cũng may, tuyết rơi được một lúc thì ngừng, đoàn người chờ đợi một lúc lâu, cánh cửa kia vẫn không hề động tĩnh, cũng không có ai đi ra mở cửa cho họ vào.

Rốt cuộc Thư Mặc không đứng vững nổi nữa, hắn sợ Thân Diệc Phàm sẽ bị lạnh ảnh hưởng đến sức khỏe, cho nên không thể không khuyên bảo lần hai: “Thiếu gia, đêm càng lúc càng lạnh, chúng ta đi về trước đi. Đợi Tam tiểu thư tỉnh lại, khỏe hơn một chút, chúng ta lại đến thăm tam tiểu thư được không?”

Tuy Thư Mặc biệt nếu bây giờ họ không được vào cửa thì sau này khó mà vào đây được, nhưng giờ sao hắn dám nói như vậy.


Thấy Thân Diệc Phàm vẫn không hề bị lay chuyển như cũ, Thư Mặc càng nóng vội hơn: “Nếu trong lòng thiếu gia không thoải mái thì ngài cứ phạt tiểu nhân cho hả giận, chứ ngài không thể để ảnh hưởng đến sức khỏe được. Giờ Đổng Đại thiếu gia còn bận chăm sóc Đổng Tam tiểu thư, hơn nữa chắc giờ họ còn đang giận lắm, cho nên mới không cho mình vào, vì thế... hay là hôm khác chúng ta quay lại.” Lúc này đây, Thân Diệc Phàm vẫn lẳng lặng nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng hắn phức tạp lạ thường.

Hắn biết, có lẽ Tử La đã uống Bách Thảo Hoàn từ lâu, sau khi uống nó rồi nàng sẽ không còn chuyện gì nữa, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian. Đương nhiên hắn cũng hy vọng Tử La có thể bình yên tỉnh lại, nhưng nếu nàng tỉnh lại rồi đồng nghĩa với việc mục đích của hắn đã tan thành mây khói, đây không phải là điều mà hắn trông mong.

Giờ đây, hắn đã thấy hối hận lắm rồi, hối hận chưa từng có.

Hắn biết, sau chuyện này huynh đệ Tử Thụ có thể sống chung hòa bình với hắn đã là kết quả tốt nhất rồi, còn chuyện hôn sự giữa hắn và Tử La thì không còn khả năng nào nữa, thậm chí hắn còn không dám nghĩ tới.

Nghĩ đến đây, lòng Thận Diệc Phàm đau đớn như bị kim đâm, hối hận gần như nhấn chìm chính hắn...

Hắn cảm thấy chính mình đã tự tay đẩy Tử La càng lúc càng xa...

“Về thôi.”


Một lát sau, lúc Thư Mặc cho rằng Thân Diệc Phàm sẽ không trả lời vấn đề của hắn, đột nhiên Thần Diệc Phàm lại thở dài một hơn, lên tiếng, sau đó không chờ mấy người Thư Mặc phản ứng lại, hắn đã xoay người đi trước. Thư Mặc nhìn theo bước chân nặng nề của Thân Diệc Phàm phía trước, mũi lại thấy cay cay, không hiểu sao hắn lại thấy bóng lưng của Thân Diệc Phàm cô đơn đến lạ. Giờ hắn cũng thấy hối hận vô cùng... Sau khi Tử La tỉnh lại, nàng còn chưa tỉnh táo hoàn toàn đã nghe Tử Thụ, Tử Hiên và Tử Lục vội vã hỏi thăm, nhưng giọng nói ân cần lại giống nhau như đúc. “A La tỉnh rồi à?” Tử Thụ là người hỏi đầu tiên. “A La giờ muội cảm thấy thế nào?” Tiếp đến là giọng của Tử Hiên. “Tam tỷ tỷ, tỷ có thấy khó chịu ở đâu không?” Tiểu Lục cũng hỏi theo, không thua kém hai huynh của mình. Tử La còn chưa kịp trả lời, Tử Thụ lại nói: “Ta đi gọi Trương thái y xem thử.”

Nói xong hắn đứng dậy chạy ra khỏi phòng. Lúc này, Xuân Hoa đang tính đi vào phòng bảo huynh đệ Tử Thụ đi ăn lót dạ, nàng trong Tử La là được rồi, giờ thấy Tử La tỉnh lại nàng cũng vui mừng khôn xiết, thấy Tử Thụ định đi gọi Trương thái y, nàng vội vàng ngăn lại rồi xung phong đi trước. “Đại ca, sao mọi người lại tập trung ở đây vậy?”

Rốt cuộc Tử La cũng tỉnh táo hơn, tiếp sau đó nàng nghi ngờ hỏi. “A La thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?” Tử Thụ tiếp tục ân cần. Tử La chỉ thấy giờ nàng đang rất đói, cũng rất mệt, ngoài ra thì không có gì không thoải mái. Thấy mọi người đều lo lắng nhìn mình, chờ đợi câu trả lời, nàng cũng biết huynh đệ họ rất lo, thể là nàng nói thật cảm giác của mình lúc này cho họ nghe. “Vậy thì tốt rồi, Nhị ca bảo người ta làm gì ngon cho A La ăn.” Thấy Tử La bảo ngoài đói bụng ra thì nàng không mệt cũng không có gì không thoải mái, Tử Hiên vui mừng nói xong thì đi ra ngoài dặn Hạ Hà chuẩn bị đồ ăn cho Tử La.

Tử Hiên vừa đi không lâu, Xuân Hoa và Cảnh Nhất đã dẫn Trương thái y đi vào. Tử Thụ vội vàng đi tới tự mình đỡ Trương thái y đến trước giường Tử La: “Trương thái y, phiền ngài xem thử.” Lúc Trương thái y đi đến bên giường, Tiểu Lục cũng nhanh tránh ra cho ông bắt mạch. “Độc trong người Tam tiểu thư đã được giải hết, giờ Tam tiểu thư chỉ hơi yếu mà thôi, không còn gì đang ngại, Đổng Đại thiếu gia cứ yên tâm.” Sau một hồi bắt mạch, Trương thái y hỏi Tử La một vài vấn đề, rốt cuộc dưới ánh mắt sốt ruột của huynh đệ Tử Thụ, ông cũng nói đáp án khiến họ vui mừng.

“Quá tốt rồi, quá tốt rồi, rốt cuộc Tam tỷ tỷ cũng không sao rồi. Tỷ không biết hai ngày nay Tiểu Lục, Đại ca, Nhị ca, Đại tỷ, Đại tỷ phu rồi Nhị tỷ, Nhị tỷ phu lo cho tỷ thế nào đâu.” Dù sao Tiểu Lục vẫn còn nhỏ, nghe Trương thái y nói Xong đã bật khóc vui mừng.

Thực ra Tử Thụ cũng kích động không kém gì Tiểu Lục, lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng biến mất, hắn liên tục nói cảm ơn Trương thái y.

Tử Hiên cũng vừa vào phòng, thấy vậy thì hỏi: “Trương thái y, giờ A La đã không sao rồi phải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận