Tử La không biết mấy người Dung Ngũ thúc, Mạc Tam đều là người luyện võ, sao không nghe thấy Tử La nói được chứ, chỉ là bọn họ đang giả “chết” mà thôi.
Đến Mạc Tam đã trải qua “dạy bảo” của mấy người Dung Nam tối qua, giờ cũng hiểu được đạo lý “Phi lễ không nghe, phi lễ chớ nhìn” rồi. Sau đó Mạc Vân Thiền bể Tử La lên ngựa.
Bất chợt Tử La nhìn thấy Dung Ngũ thúc và Dung Nam đi đúng hơi kỳ lạ, lúc này mới2nhớ có chuyện cần hỏi Mạc Vân Thiên.
“Ngũ thúc và Nam đại ca là người của Mạc đại ca thật sao?” “Ừ.” Chuyện đến nước này cũng không cần phải giấu giếm nữa, Mạc Vân Thiên thừa nhận. “Vậy à.” Nghe Mạc Vân Thiên trả lời, Tử La cũng không biết nên hỏi gì nữa. Lẽ nào nàng lại đi chất vấn tại sao Dung Ngũ thúc và Dung Nam lại giấu giếm thân phận với huynh muội nàng? Hơn nữa nàng cũng đoán được Dung Ngũ thúc, Dung Nam là do8Mạc Vân Thiền phái tới.
Quả nhiên Mạc Vân Thiên dùng một chút rồi nói tiếp: “Thân phận của ta không tiện để người ngoài biết, khi đó A La là ân nhân cứu mạng của ta, thế nên ta để bọn họ âm thầm bảo vệ A La. Bình thường Xuân Hòa, Hạ Hà cần báo tin gì cho ta cũng thông qua Dung Ngũ thúc và Dung Nam. Dung Ngũ thúc và Dung Nam đều là ám vệ của ta.”
Mạc Vân Thiên nói xong thì có hơi lo lắng, mặc dù6hắn có ý tốt nhưng cũng sợ Tử La tức giận, thế nên hắn giải thích nhiều hơn trước đây. “Thì ra là vậy.” Tử La cũng cảm giác được Mạc Vân Thiên dè chừng, hơn nữa đây cũng là vì hắn muốn tốt cho nàng mà thôi, mặc dù không nên giấu giếm, nhưng khi đó cần thiết phải làm vậy. Thế nên biết được sự thật rồi Tử La cũng không hề tức giận. Không hiểu sao nghĩ đến Mạc Vân Thiên đã bảo vệ mình từ rất lâu về3trước, trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào. Thấy Tử La không có ý tức giận, Mạc Vân Thiên thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Sau này A La có chuyện gì cũng có thể bảo Xuân Hoa, Hạ Hà truyền tin cho Ngũ thúc, Mạc Nam.”
“Họ thật của Dung Ngũ thúc là gì?” Nghe Mạc Vân Thiên gọi Mạc Nam, Tử La ngạc nhiên hỏi. Mạc Vân Thiên nghe Tử La hỏi vậy cũng biết tiểu nha đầu thực sự không thấy khó chịu, hắn càng yên tâm hơn, “Bọn5họ đều theo họ Mạc”
“Ngũ thúc và Nam đại ca sao vậy? Nhìn dáng đi của họ giống như đang bị thương ấy.” Tử La hỏi tiếp. “Ừ, có lẽ hôm qua bị thương khi làm nhiệm vụ, nhưng không đáng lo ngại đầu, tối qua bọn họ đã bôi thuốc rồi.” Đương nhiên Mạc Vân Thiên biết rõ Dung Ngũ thúc và Dung Nam bị phạt quân côn, nhưng hắn không muốn để Tử La biết, sợ nàng nghĩ nhiều.
Mà Mạc Nam ở bên nghe vậy không nhịn được thầm lườm một cái, còn Mạc Ngũ thúc dù sao cũng đạo hạnh cao thâm, vẻ mặt ông vẫn điềm nhiên như thường.
“Vậy Mạc đại ca à, hay chúng ta tìm đại phu đến khám cho Ngũ thúc đi.” Mặc dù nghe Mạc Vân Thiên nói Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam không sao cả, cũng đã bôi thuốc, nhưng Tử La vẫn không yên lòng. Hơn nữa dù sao bọn họ cũng vì nàng nên mới bị thương, trong lòng càng thêm áy náy.
“Được, về rồi chúng ta sẽ tìm đại phu cho bọn họ.”
“A phải rồi, Mạc đại ca... Cái kia... Thân Đại thiếu gia thế nào rồi?” Tử La nghĩ ngợi một lúc lâu mới hỏi, hơn nữa nàng suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định gọi Thân Diệc Phàm là gì. Hôm qua vì quá sợ hãi, hơn nữa nàng biết Mạc Vân Thiên là người biết chừng mực, nàng cũng không lo đám người Thân Diệc Phàm sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng hôm qua chưa kịp hỏi Mạc Vân Thiên chuyện này, giờ nhắc đến nàng vẫn không kìm được hỏi Thận Diệc Phàm ra sao. “Không có gì, bọn họ chỉ ngất đi thôi.” Mạc Vân Thiên cũng biết Tử La là người thiện lương, hỏi thăm Thân Diệc Phàm không phải vì nàng thích Thận Diệc Phàm mà vì quan tâm đến vị đại ca quen biết nhiều năm mà thôi. Thế nên nghe nàng hỏi hắn cũng không hề khó chịu.
“Vâng.” Tử La nghe vậy cuối cùng cũng yên lòng, không nghĩ tới Thân Diệc Phàm nữa.
Tử La cùng Mạc Vân Thiên cưỡi Truy Vân đi hơn một canh giờ mới đến được chỗ đông người. Thấy vậy Tử La không thể không xuống ngồi xe ngựa. Khiến Tử La bất ngờ là nàng lên xe ngựa rồi Mạc Vân Thiên cũng lên theo.
“Mạc đại ca cũng ngồi xe ngựa chung với A La sao?” Tử La thấy vậy vui vẻ hỏi. “Ừm, A La không thích hả?” Nhìn vẻ mặt Tử La, Mạc Vân Thiên cũng biết Tử La thích ngồi xe ngựa chung với hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được chọc nàng.
“Ha ha, A La đâu dám chứ, Mạc đại ca thích cưỡi ngựa hay ngồi xe thì A La đều không dám nói gì. Dù sao xe và ngựa đều là của Mạc đại ca mà.” Tử La nghịch ngợm lè lưỡi nói, nàng không thèm thừa nhận hay phủ nhận việc nàng thích ngồi chung xe ngựa với Mạc Vân Thiên đâu.
“Nha đầu ngốc!” Mạc Vân Thiên thấy Tử La đáp vậy thì nói, ngoài chút dở khóc dở cười ra thì nếu cẩn thận cảm nhận còn thấy vẻ cưng chiều từ tận đáy lòng nữa.
“A La không ngốc!” Tử La nói. “Ừ, A La không ngốc.” Mạc Vân Thiên hùa theo, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không che giấu nổi. “Hừ!” Sao Tử La không biết ý của Mạc Vân Thiên được chứ, thấy Mạc Vân Thiên trả lời quá qua loa lấy lệ, nàng giận dỗi quay đầu nhìn đường phố bên ngoài. Không hiểu sao ở trước mặt Mạc Vân Thiên, Tử La luôn không thể giữ được bình tĩnh. Hơn nữa nàng biết Mạc Vân Thiên bận rộn quân vụ, mỗi lần đến đều không thể ở lại lâu, nàng cũng không nỡ lãng phí thời gian giận dỗi hắn.
Thể là không được một lát Tử La lại chủ động nói chuyện với Mạc Vân Thiên. Tới trưa thì đoàn người Tử La cũng trở về thôn Hòe Hoa.
Lần này đi cùng Tử La chỉ có Mạc Vân Thiên cùng Mạc Tam, Mạc Tứ. Còn Dung Ngũ thúc, Dung Nam và đám người mặc áo đen đã tách ra từ lâu. Ngay cả khi nào mấy người Dung Ngũ thúc đi khỏi Tử La cũng không biết.
Bọn họ đến trước nhà Tử La, sau đó Mạc Tam đi gõ cửa.
Kim Tiền không quen Mạc Tam, hắn mở cửa ra nghi hoặc hỏi: “Huynh là...”
“Chúng ta đưa Tam tiểu thư về.” Mạc Tam mới nói xong thì trong nhà đã vang lên tiếng Tử Hiền hỏi: “Kim Tiền, có phải A La về không?”
Lúc này Kim Tiền cũng thấy Tử La bước xuống xe ngựa, hắn vui mừng quay đầu lại báo với Tử Hiên, “Là Tam tiểu thư.” Kim Tiền vui vẻ hô lên. Sau đó trong nhà vang lên tiếng bước chân dồn dập, Tử La và Mạc Vân Thiên còn chưa đi tới cửa đã thấy ba người Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục chạy ra, phía sau còn có Xuân Hoa, Hạ Hà nữa.
Đúng vậy, mấy người Tử Thụ chạy ra, cho dù người trầm ổn như Tử Thụ lần này còn phải chạy.
“Tam tỷ tỷ...” Tiểu Lục hổ lên đầu tiên.
Hai năm qua Tiểu Lục trầm ổn hơn nhiều, huống chi cậu vốn thông minh từ nhỏ, so với đám bạn cùng trang lứa thì cậu hiểu chuyện hơn nhiều. Nhưng có lẽ vì đi theo Tử La nghịch ngợm nhiều năm, các ca ca tỷ tỷ lại cưng chiều mình, nên dù cậu thông minh hiểu chuyện thì vẫn mang theo mấy phần hoạt bát trẻ con.
Hai năm nay cậu đi theo Tử Thụ và Tử Hiên học bài, lại có danh sự Dư Hoa chỉ điểm, thế nên ngày càng trầm ổn. Có điều bây giờ xảy ra chuyện Tử La bị bắt cóc như vậy, cậu lại thân với Tử La nhất nên khó có thể bình tĩnh nổi.
Vừa nhìn thấy Tử La cậu đã chạy lên trước, vành mắt đỏ hoe, sau đó nhào vào lòng Tử La. “Ha ha, tiểu án thủ nhà chúng ta vẫn khóc nhè kìa, để người ta nhìn thấy thì ngại lắm đấy!” Tử La thấy Tiểu Lục như vậy cảm động vô cùng, nhưng không muốn để bầu không khí quá nặng nề, nàng xoa đầu Tiểu Lục, cố tình chọc cậu.
“A La, muội không sao chứ?” Lúc này Tử Hiên cũng chạy tới, sau đó kéo tay Tử La kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, thấy Tiểu Lục còn ôm Tử La mãi không chịu buông, hắn lườm cậu một cái, Tiểu Lục mới thức thời tránh ra.
“Ui da!”
Tử Hiên không cẩn thận đụng phải vết thương trên cổ tay Tử La, nàng không nhịn được kêu thành tiếng.
“A La bị thương ở đâu? Có nặng lắm không? Tử Thụ đứng sau Tử Hiên, thấy Tử Hiên và Tiểu Lục kích động như vậy, hơn nữa bên cạnh Tử La có ba người Mạc Vân Thiên, Tử Hiên, Tiểu Lục nên hắn cũng không chen vào được, đành sốt ruột đứng bên nhìn. Giờ thấy Tử La kêu đau như thế, hắn vội vã hỏi.
Mà Tử Hiên và Tiểu Lục cũng sốt sắng nhìn Tử La, Tử Hiên không dám động đậy nữa, sợ đụng phải vết thương trên người nàng, Thấy mọi người nghiêm trọng như gặp phải kẻ địch, mấy người Kim Tiền, Xuân Hoa, Hạ Hà phía sau cũng sốt ruột không kém, Tử La thấy cảm động vô cùng, nàng vội vàng nói: “Mọi người đừng lo lắng, A La không có chuyện gì, tay chỉ xước da một tí thôi, chỉ là vết thương ngoài da.”
“Thật sao?” Tử Hiên vẫn không tin.
“Đương nhiên là thật ạ, A La đâu dám lừa Nhị ca anh minh thần võ chứ! Hơn nữa vết thương cũng không thể che giấu được mà. Tần đại ca cũng ở đây, các huynh không tin thì cứ hỏi Tần đại ca đi.”
Tử La nói xong còn kéo Mạc Vân Thiên làm chứng.
Tử Thụ giờ cũng bình tĩnh lại. Vốn hắn luôn điềm tĩnh trầm ổn, lúc này cũng chắc chắn Tử La không bị thương nặng gì, hắn mới yên tâm hẳn. Thấy mọi người không để ý đến Mạc Vân Thiên, vả lại đứng đây lâu sẽ bị thôn dân chú ý, Tử Thụ nói: “Chúng ta vào nhà trước đi, ngoài cửa không phải chỗ nói chuyện.” Nói xong thì vội mời mấy người Mạc Vân Thiên vào.
Vào phòng khách rồi, đầu tiên Tử Thụ sai Kim Tiền đi báo tin cho Lưu Hoành, Chu Viễn rằng Tử La đã bình an trở về.
Chờ Kim Tiền đi rồi, Tử Thụ lập tức đứng dậy thi lễ với Mạc Vân Thiên, cảm kích nói: “Lần này A La có thể bình an trở về, Tử Thụ thay mặt mọi người cảm ơn Tần đại ca. Đại ân của Tần đại ca sau này nếu có cơ hội chúng ta nhất định sẽ báo đáp.”