Nhưng nàng cũng biết tính tính bọn họ trời sinh lương thiện, tin rằng bọn họ làm việc sẽ có chừng mực. Lại có thêm nàng3để ý, họ nhất định sẽ không sai đường. “Vậy Đại ca, huynh bảo chúng ta nên làm như thế nào?” Dưới ánh mắt của Tử Thụ, Tử Hiên không thể không ngồi xuống lại. Tiểu Lục thấy vậy cũng không dám lỗ mãng, cũng5ngồi xuống. “Việc này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn! Nhưng mà, phải khẳng định rằng, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục giữ mối giao tình với Thân Diệc Phàm nữa.”
Tử Hiên nghe Tử Thụ nói, sự bực bội trong lòng mới hơi tiêu tan chút ít, “Vậy đại ca huynh nói chúng ta nên làm sao?” “Đây là lúc chúng ta cần ngả bài với Thân Diệc Phàm. Chúng ta không thể lại để Thân Diệc Phàm có lý do tới gần A La. Hơn nữa, nhà chúng ta sau này cũng không hoan nghênh Thân Diệc Phàm tới, giao tình giữa hai nhà xem như đã cạn.”
“Đại ca huynh nói phải, nên như vậy!” Nghe Tử Thụ nói, Tử Hiên lập tức tỏ vẻ tán thành. Tiểu Lục cũng gật đầu.
Tử Thụ khẽ thở dài, nói tiếp: “Về phần tìm hắn để tính toán chuyện lần này, bởi vì có liên quan đến thanh danh của A La, cho nên chúng ta tạm thời cũng chỉ có thể lên tính sổ với Thân Diệc Phàm, mà không thể để việc này lộ ra bên ngoài.”
Nghe Tử Thụ nói tới đây, Tử Hiện lại như muốn nói cái gì, nhưng mà lúc hắn sắp đem lời nói ra khỏi miệng, thì lại nuốt xuống.
“Còn nữa, hiện tại chúng ta cần làm nhất là dùng mọi cách giấu giếm chuyện A La bị bắt cóc, đừng để nhiều người biết chuyện này. Hiện giờ người bên ngoài tuy rằng cũng đã phỏng đoán rằng hôm qua A La có lẽ đã xảy ra chuyện, nhưng bọn họ cũng không thể chắc chắn được chuyện A La bị mất tích. Bởi vì những người chúng ta nhờ đi tìm A La ngày hôm qua đều đáng tin cậy. Tuy rằng có hỏi qua vài thôn dân có gặp A La không, nhưng bọn họ cũng không biết sự tình cụ thể, cho nên chỉ cần chúng ta một mực phủ nhận, mọi người cùng lắm là bàn tán hoài nghi một chút, không có bằng chứng bọn họ cũng không dám nói quá mức.”
“Lát nữa ăn cơm xong, chúng ta sẽ đưa A La lên trần trên, để mọi người thấy A La cùng chúng ta ra cửa. Mới từ hôm qua cho tới hôm nay, thời gian ngắn như vậy A La đã xuất hiện cùng chúng ta, chỉ cần như vậy cũng có thể giết chết ý tưởng của rất nhiều người. Nếu còn có người hỏi hôm qua sao chúng ta tìm A La, chúng ta phải trả lời là hôm qua A La cãi nhau với người trong nhà, sau đó tự mình chạy lên trấn trên tìm Đại tỷ. Như vậy dù vẫn còn người có tâm nghi ngờ, nhưng cũng không dám công khai nói cái gì. Mấy đứa thấy như vậy có được không?”
Tử Thụ nói xong phương pháp xử lý của mình, thì hỏi ý kiến mọi người.
Bọn Tử La nghe xong lời nói của Tử Thụ đều cảm thấy Tử Thụ nói rất có đạo lý, vì thế Tử La cùng Tiểu Lục nghĩ nghĩ không khỏi đều gật đầu. Đây đã là cách để giảm thiểu ảnh hưởng của việc này xuống thấp nhất rồi.
Mà Tử Hiên tuy rằng cảm thấy buông tha Thân Diệc Phàm như vậy có chút không phục, nhưng hắn cũng biết lo lắng của Tử Thụ rất có đạo lý, im lặng một hồi cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Đại ca nói có lý, vậy cứ theo cách Đại ca nói mà làm.” Nói tới đây, Tử Hiên vẫn có chút không hết giận, hừ một tiếng nói tiếp: “Như thể cũng quá tiện nghi cho tên khốn Thân Diệc Phàm.”
Bàn bạc xong việc phải xử lý chuyên Tử La bị mất tích như thế nào, Tử Hiện nhịn không được lên tiếng an ủi Tử La: “A La yên tâm, sau này không bao giờ... để muội bị tổn thương nữa, cũng sẽ không có ai dám tùy ý sỉ nhục muội. Sau này Nhị ca chắc chắn sẽ bảo vệ A La thật tốt.”Tử Hiên nói xong thầm hạ quyết tâm. Tử Hiên biết chỉ có bọn họ càng ngày càng trở lên lớn mạnh, kẻ khác mới không dám tùy ý sỉ nhục ức hiếp mấy huynh muội bọn họ, tùy ý nói xấu bọn họ. Như chính lúc này, nếu gia đình bọn họ lớn mạnh hơn chút, hiển hách hơn chút, Thân Diệc Phàm cũng không dám tùy ý cướp Tử La đi như vậy. Cho nên, lúc này hắn vô cùng mong muốn mấy huynh muội bọn họ ngày càng trở nên lớn mạnh hơn, cũng thầm hạ quyết tâm muốn mình cũng phải trở nên mạnh hơn.”
“Dạ, A La tin tưởng Nhị ca! Nhưng mà sau này A La cũng sẽ học cách tự bảo vệ bản thân. Lần này là A La quá sơ suất, quá tin tưởng Thân... Thân Diệc Phàm, mới có thể xảy ra chuyện như vậy.” Tử La biết tấm lòng của Tử Hiên, vì thế cũng thuận theo ý của Tử Hiên, cười nói. Nàng vốn quen gọi Thân Diệc Phàm “Thân đại ca”, nhưng nghĩ tới Tử Hiên ghét bỏ và phẫn nộ với Thân Diệc Phàm như vậy, vì thể bên nhanh chóng đổi giọng gọi “Thân Diệc Phàm.”
Nói xong, Tử La thấy cơn giận Tử Hiên vẫn chưa tiêu, bèn nghĩ cách nhanh chóng chuyển đề tài. Lúc nàng vừa mới trở về, Tử Thụ có dặn dò Kim Tiền đi thông báo cho bọn Lưu Hoành chuyện nàng đã trở về, vì thế bèn quan tâm hỏi: “Đúng rồi, việc A La mất tích có phải cũng làm cho mấy người Đại tỷ lo lắng không?”
“Hôm qua khi bọn Đại ca không tìm thấy A La tất nhiên rất lo lắng, sợ qua càng lâu A La càng dễ gặp chuyện không may. Cho nên chúng ta không chỉ tự mình đi tìm, còn thông báo mấy hộ quan hệ thân thiết trong thôn giúp đỡ, cũng báo cho bọn Tiểu Nhị cùng Đại tỷ phu.”
“Tối hôm qua, chúng ta nhận được thư Tần đại ca phái người đưa tới nói đã tìm được A La, Tần đại ca đã đi cứu A La, phỏng chừng hôm nay A La có thể bình an trở về. Chúng ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng vẫn để cho người dưới tiếp tục việc tìm kiếm A La.”
“Vốn tối qua sau khi nhận được thư của Tẩn đại ca, mấy người Đại tỷ cũng định tới đây cùng chờ A La trở về. Nhưng nghĩ tới trong nhà đột nhiên có nhiều người như vậy sẽ làm người ngoài nghi ngờ, nên mấy người Đại tỷ mới chịu đựng mà không tới. Nhưng bọn họ vẫn dặn dò nếu A La trở về nhất định phải báo tin ngay.” Tử Thụ nghe Tử La hỏi bèn kể lại sự tình hôm qua. “Là A La không tốt, làm cho mọi người lo lắng.” Tử La nghe xong Tử Thụ nói một phen không khỏi có chút tự trách nói.”
Tuy rằng Tử Thụ nói về chuyện mọi người tìm kiếm nàng ngày hôm qua rất đơn giản, chỉ có dăm ba câu, nhưng nàng đã có thể tưởng tượng ra, hôm qua vì tìm nàng, mọi người chắc chắn là mất sức chín trâu hai hổ! “Nha đầu ngốc, chuyện này có là gì, chỉ cần A La muội có thể bình an trở về, việc này được coi là cái gì.” Thấy vẻ mặt hổ thẹn của Tử La, Tử Thu nhịn không được sờ sờ đầu Tử La an ủi nói. “Đúng vậy, đúng vậy! A La nói ngốc cái gì vậy! Việc này đâu phải lỗi của A La, muốn trách thì trách Thận Diệc Phàm. Hắn thế nhưng không quan tâm đến giao tình giữa hai nhà mà làm ra loại chuyện này. Ai nghĩ tới hắn lại là loại người vô liêm sỉ làm ra loại chuyện này, còn...” Tử Hiên cũng nói theo, nói xong lại đỏ mắt, nghĩ đến chuyện hôm qua Thân Diệc Phàm muốn cưỡng bức Tử La, đối với một cô gái như Tử La chắc chắn là chuyện vô cùng tổn thương. Vì không muốn Tử La lại nghĩ tới loại chuyện không chịu nổi này, cho nên hắn bèn nuốt câu nói kế tiếp xuống, ở dưới đáy lòng không khỏi chửi mắng Thân Diệc Phàm một phen. Cũng may, lúc này Xuân Hoa cùng Hạ Hà đến thông báo với đám Tử La cơm nước đã chuẩn bị xong. Nghĩ tới vừa rồi Tử La mới nói đói bụng, hắn lúc này mới không tình nguyện mà dừng lại.
Đám Tử La ăn cơm trưa xong bèn dựa theo cách Tử Thụ nói lúc trước mà làm, huynh muội mấy người chuẩn bị cùng nhau lên trấn trên. Bọn nàng trước tiên để Trần thẩm đi tới trên đường thôn, nơi có nhiều người qua lại cho các nàng, tiếp đó đám Tử La mới xuất phát lên trấn trên. Lúc đi ngang qua nơi Trần thẩm đang chờ các nàng, các nàng bèn mở màn xe chào hỏi đám người Trần thẩm.
Quả nhiên, người trong thôn thấy đám nhà Tử La cùng Tử Thụ ngồi trên hai cái xe ngựa một trước một sau đi về phía trấn trên đều có vẻ kinh ngạc.
“A, hôm qua không phải Đông Hoàng thị và mẹ Lâm Tử nói Đổng Tam tiểu thư bị kẻ xấu bắt đi sao? Nhưng vừa rồi Đổng Tam tiểu thư lại đi cùng Đổng Đại thiếu gia bọn họ, hơn nữa nhìn dáng vẻ nàng ấy cũng không giống xảy ra chuyện gì nha!” Có người thiếu kiên nhẫn không nhịn được hỏi. “Ai, Trần Lục gia, bà cũng đừng bị người ta mượn làm giáo. Bà cũng không phải không biết mấy người Đông Hoàng thị trước nay bất hòa với cả nhà Đổng Đại thiếu gia. Mấy bà ấy chỉ ước gì cả nhà Đổng Đại thiếu gia gặp chuyện không may. Cho nên chỉ cần nhà Đổng Đại thiếu gia có gió thổi cỏ lay gì, mấy bà ấy còn không phải dùng mọi cách để bôi đen nhà Đổng Đại thiếu gia.” Có bác gái có người trong nhà làm việc ở cửa hàng bọn Tử La nghe vậy bèn bảo vệ Tử La.
“Đúng vậy, đúng vậy! Nhưng mà lần này mấy người Đông Hoàng thì quả thật quá đáng. Thanh danh con gái nhà người ta là quan trọng nhất, các bà ấy làm sao lại có thể bôi nhọ Tam tiểu thư nhà người ta.” Tiếp theo lại có người phúc hậu lên tiếng khiển trách đám người Đồng Hoàng thị.
“Đúng vậy, lui một bước mà nói, Tam tiểu thư mà có xảy ra chuyện bất hạnh gì, thân là bác gái và người trong thôn, giúp đỡ che giấu còn không kịp, sao lại có chuyện không rõ nguồn cơn đã nói Tam tiểu thư bị người xấu bắt đi! Hừ! Xem ra, người như Đống Hoàng thị, chúng ta sau này vẫn nên tránh xa một chút mới phải. Người có nhân phẩm như vậy thật đúng là...” Có người thở dài nói.
Lúc này những người có quan hệ thân thiết với Trần thẩm không nhịn được bát quái hỏi Trần thẩm, “Lại nói mẹ Thiết Đản này, bà thân thiết nhất với nhà Đổng Đại thiếu gia, có biết hôm qua Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì không? Sao mà chúng ta dường như đều nhìn thấy Đống Đại thiếu gia bọn họ đi tìm Tam tiểu thư vậy?”
Đám Tử La đã sớm liệu được sẽ có người hỏi như vậy, vì thế Trần thẩm nghe vậy cũng không bối rối.
Trần thẩm hiểu rõ suy nghĩ của mấy bà trong thôn, biết phải làm thế nào mới có thể kích thích sự quan tâm của các bà ấy nhiều nhất, còn có làm thế nào để các bà ấy tin tưởng lời bà nói là thật.Vậy nên, đầu tiên bà ra vẻ khó xử, “ y... Việc này...”
Quả nhiên, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi, làm bộ như chuyện rất uẩn khúc của Trần thẩm, tâm tình hóng hớt hừng hực của mọi người bị khơi dậy, mọi người đều cố gắng nhích lại gần Trần thẩm. Chỉ chốc lát sau, xung quanh Trần thẩm đã toàn là người,
“Mẹ Thiết Đản, bà nói cho chúng tôi nghe một chút thôi, chúng tôi sẽ không nói ra ngoài.” Thấy Trần thẩm như vậy, có nàng dâu nổi danh hóng hớt không nhịn được giúp mọi người hỏi Trần thẩm
Trần thẩm nghe vậy trong lòng cười thầm. Bà mới không tin cái miệng ton hót của nàng dâu này. Chỉ sợ là bà vừa nói ra, việc này liền truyền đi khắp thôn. Nhưng mà, mục đích của bà cũng là để cho càng nhiều người biết việc này càng tốt.