Vì thế, Trần thẩm lại làm bộ như hơi đắn đo, một lúc mới nói: “Vậy... ta nói cho các ngươi biết nhưng không ai được nói ra đâu đấy, dù sao thì con gái nhà người ta da mặt mỏng.”
“Tất2nhiên là được rồi.” “Đúng, đúng, chúng ta chắc chắn sẽ không nói lung tung ra ngoài.” “Đúng đó, mẹ Thiết Đản mau nói đi.” Mọi người thấy thế đều sôi nổi phụ hoạ, mong ngóng nhìn về phía Trần thẩm,8hy vọng sẽ nghe được “chuyện kín kinh người.” Trần thẩm nói tới đây, thấy lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị mình kéo lên, hai mắt ngóng trông nhìn bà, vừa lòng cười, sau đó nói ra tất cả6“chuyện kín” rõ ràng cho mọi người biết. “Nói đến thì chuyện này cũng không lớn, chỉ là Thụ ca nhi thấy A La sắp cập kê, nhưng nữ hồng thì không biết, kém hơn hai tỷ tỷ rất nhiều, vì3thế nó mua cho A La rất nhiều đồ thêu.”
“Thế nên, vốn dĩ A La không thích thêu thùa chút nào, trong khoảng thời gian này lại bị Thụ ca nhi ép ngày nào cũng phải tập thêu. Vì thế nàng5trốn lên nhà hai tỷ tỷ ở trấn trên. Nhưng mà, cả bọn Thụ ca nhi lại không biết việc này, lúc này mới... mới có việc hôm qua. Nói ra thì ngày hôm qua lúc mấy người Thụ ca nhi tìm được A La về nhà đã phạt A La viết rất nhiều đại tự rồi.”
*Đại tự: những chữ Hán thông dụng.
“Ồ! Hoá ra là vậy...” Mọi người nghe Trần thẩm nói xong đều ồ lên như đã hiểu.
Nhưng những cái Trần thẩm nói cũng không phải cái gì to tát, mọi người nghe xong cũng không còn tò mò như ban nãy. Bởi việc Tử La không thích thêu thùa, khả năng thêu kém xa hai tỷ tỷ không phải tin gì mới mẻ. Vốn mọi người còn tưởng Trần thẩm sẽ mang đến chuyện gì hay ho thú vị kể cho mình, giờ nghe vậy có hơi cụt hứng. “Việc này ta nói cho các ngươi biết nhưng các ngươi đừng nói cho ai khác đó. Dẫu sao thì nhà Thụ ca nhi cũng yêu thương muội muội nhỏ nhất này nhất mà, nếu nói ra đắc tội bọn họ thì không ổn.” Cuối cùng Trần thẩm còn không quên dặn dò mọi người, âm thầm nhắc nhở họ đừng nói linh tinh về Tử La, nhắc họ nhớ nhà Tử La yêu thương Tử La đến nhường nào. Mọi người nghe vậy đều sôi nổi tỏ vẻ mình sẽ không nói bậy, Trần thẩm còn phải nhắc chắc. Giờ trong thôn họ có rất nhiều người đang làm việc cho nhà Tử La đều nuôi gia đình, đâu dám vì lòng hóng chuyện nhất thời mà đắc tội với huynh muội Tử La. Vì thế, qua chuyện này, phần lớn người trong thôn đều tin lý do thoái thác của huynh muội Tử La. Dù có người hoài nghi trong lòng, nhưng cũng chỉ suy đoán, không dám nói gì ra ngoài. Nhưng vẫn có mấy nhà như Đổng Hoàng thị, nhà Phan Thẩm, mẹ Xuân Sinh có mâu thuẫn với huynh muội Tử La thì truyền ra mấy câu nói nhảm, bọn họ cho rằng lần này Tử La bị người ta bắt đi.
Cũng may, bởi trước giờ nhân phẩm đám Đông Hoàng thị không được tốt nên cũng chẳng có ai tin bọn họ. Kết quả là, tuy vẫn có người suy đoán trong tối xem có phải Tử La bị người xấu bắt đi hay không, nhưng bọn họ không dám xác định. Đa số đều tin lý do mà huynh muội Tử La bịa ra. Huynh muội Tử La sống qua hai ngày, bên ngoài vẫn không có lời đồn về việc Tử La bị bắt cóc, chỉ có vài nhà không ưa huynh muội vẫn nhắc về việc này.
Kết quả này đã vượt xa so với tưởng tượng của huynh muội họ, nên tất cả đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Việc Tử La bị Thân Diệc Phàm bắt đi cuối cùng cũng qua. Nhưng tiếp đó, đám Cảnh Nhất lại mang về một kết quả điều tra có liên quan đến Tử La và Thân Diệc Phàm, khiến bọn Tử Thụ tức mãi không thôi.
Căn cứ theo những gì Cảnh Nhất điều tra mới nhất, hiện giờ bọn họ đã xác định hai lần Tử La gặp sơn tặc trong năm nay đều do Thân Diệc Phàm sắp xếp. Hơn nữa lúc xử lý hai việc này, huynh muội họ xác định được những lời đồn ban đầu ở trấn Cổ Thuy về việc Tử La và Thân Diệc Phàm qua đêm trong sơn động cũng do Thân Diệc Phàm phái người truyền ra đầu tiên. Trừ ba việc này ra, còn cả cái gọi là “người trong sạch” huynh muội nàng cũng xác định được đều do Thân Diệc Phàm sắp xếp tới cửa. Người sau đây đẩy tay cho lời đồn tăng lên cũng là Thân Diệc Phàm. Huynh muội Tử La vô cùng chấn động khi biết việc Tử La hôn mê không ngờ cũng là bút tích của Thần Diệc Phàm.
Nghe được tin cuối cùng, mất bao lâu huynh muội Tử La vẫn chưa tiếp thu được sự thật này.
Những kết quả điều tra mà bọn Cảnh Nhất mang về đều có chứng cớ xác thực. Vì để không hàm oan Thận Diệc Phàm, Tử Thu thậm chí còn đi chứng thực rất lâu, nhưng kết quả cuối cùng lại giống kết quả mà bọn Cảnh Nhất điều tra ra y như đúc.
Nhất thời huynh muội Tử La đều bị đả kích nặng nề, đồng thời cũng cảm thấy lạnh lòng với Thận Diệc Phàm lần thứ hai.
***
Thư Mặc cà nhắc cà nhắc đuổi theo phía sau Thân Diệc Phàm, rồi khi cách Thân Diệc Phàm vài bước lại dừng lại.
Tuy lúc này hắn vẫn chưa biết huynh đệ Tử Thụ và Thân Diệc Phàm nói gì với nhau, nhưng việc này xảy ra sau khi Tử La bị bắt mấy ngày. Lại nhìn lúc trước Thân Diệc Phàm cũng chưa bao giờ thất hồn lạc phách như thế, bước trên đường cái, liền biết những lời lần này Thận Diệc Phàm nói với bọn Tử Thụ cực kỳ nghiêm trọng.
Mà cơn đau trên người truyền đến làm Thư Mặc lại nghĩ đến việc xảy ra mấy ngày trước đây. Buổi sáng sau hôm Tử La được cứu đi, trên đường Thư Mặc và Thân Diệc Phàm vội quay lại trấn Cổ Thủy, bọn họ bị mấy người mặc áo đen trùm bao tải đánh cho một trận.
Mà những người mặc áo đen kia đánh rất có kỹ thuật, chỉ chọn chỗ đau mà đánh. Vết thương của bọn họ không có vấn đề gì, nhưng mà rất đau. Mấy tên mặc áo đen kia thì đến vô tung đi vô ảnh, bọn họ chẳng hiểu sao bị đánh mà chẳng biết người đánh là ai, muốn báo quan cũng chẳng được. Mà Thân Diệc Phàm lại hổ thẹn trong lòng, hắn nghỉ việc này hẳn là có liên quan tới việc hắn bắt Tử La đi. Tuy không biết do ai đánh, nhưng hắn đoán những người này làm thế là để trút giận cho Tử La, nên cũng ngăn không cho báo quan.
Ở một mặt nào đó Thận Diệc Phàm bắt Tử La đi là do nhất thời xúc động mới hành xử thiếu suy nghĩ, đặc biệt là lúc hắn muốn bá vương ngạnh thượng cùng với A La, tất cả đều do nhất thời xúc động. Nên khi xong việc bình tĩnh lại, Thân Diệc Phàm áy náy trong lòng mãi. *Bá vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”, từ “cường tiễn” hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian.” Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ “cưỡng gian.”
Thế nên sau khi hắn trở về, chưa đợi vết thương khá hơn đã vội vội vàng vàng vàng lựa ngày hẹn huynh muội Tử La. Hắn nghĩ mọi việc vẫn còn đường cứu vãn, mà huynh đệ Tử Thụ cũng đồng ý gặp hắn ở Lưu Hương Lẩu. Nhưng giờ xem ra, kết quả lại...
Thư Mặc nghĩ đến đây thở dài một hơi thật sâu. Lúc này Thân Diệc Phàm cảm thấy thế giới của hắn không còn ánh mặt trời nữa. Từng bông tuyết đập lên người hắn, hắn vẫn không hề có cảm giác.
Những câu Tử Thụ hỏi vẫn vang vọng bên tai hắn, lúc này hắn mới bừng tỉnh, phát hiện ra những gì hắn làm trong khoảng thời gian này đã gây ra tổn thương cho Tử La lớn đến vậy... “Huynh luôn miệng nói huynh yêu Tử La, nhưng tình yêu của huynh cũng chỉ có thế mà thôi. Nếu huynh thật lòng yêu muội ấy, sao huynh lại không rõ A La không muốn chung chồng cùng người ta, không muốn làm thiếp nhà người, còn dùng hết tất cả thủ đoạn để ép buộc nàng. Nếu đây là tình yêu của huynh, vậy tình yêu huynh dành cho A La cũng chỉ vậy. Thật ra, huynh càng yêu bản thân hơn đúng không. Huynh muốn công thành danh toại, lại muốn A La tự ép mình cầu toàn, hy sinh mình để thành toàn cho huynh. Như vậy mà huynh còn dám nói huynh yêu muội ấy hơn hết thảy?”
“Nếu huynh yêu A La đủ sâu, vậy huynh có nghĩ đến sau khi thả ra những lời đồn ấy, A La sẽ bị chỉ trích như nào không? Huynh có nghĩ tới việc để những người vớ vẩn đó đến nhà cầu hôn thì A La sẽ bị nhục nhã như nào không? Huynh có biết mấy bà mối kia tới nhà măng khó nghe tới mức nào không, A La nghe được sẽ đau lòng đến mức nào?”
“Lúc huynh chẳng nể nang ai bắt A La đi, huynh có nghĩ đến việc danh tiết của muội ấy bị tổn hại, bị người đời chỉ trích không? Còn nữa, huynh làm A La hôn mê bất tỉnh, huynh có nghĩ đến trường hợp A La sẽ chịu tổn thương, tra tấn như nào trong hai ngày đó không? Không có, không một chút nào, tất cả huynh đều không nghĩ đến! Từ đầu tới cuối huynh chưa bao giờ nghĩ tới A La, huynh chỉ nghĩ cho bản thân huynh thôi. Nếu huynh chịu suy nghĩ cho A La dù chỉ một chút, huynh sẽ không chọn phương pháp cực đoan như thế để ép A La!”
Đối mặt với sự ép hỏi của Tử Thụ, đối mặt với những vấn đề Tử Thụ hỏi, hắn phát hiện ra không ngờ hắn lại không trả lời được một câu nào...
Hóa ra, hắn để tiện như thế. Hóa ra, hắn đã làm nhiều việc không thể tha thứ được với Tử La như thế.
Hóa ra, tình yêu của hắn tự cho là đúng lại ích kỷ đến vậy. Nhớ lại buổi tối hắn bắt Tử La đi, khi hắn định cưỡng bức Tử La, những giọt nước mắt của nàng rơi trên tay hắn, lòng hắn đau khôn xiết. Cuối cùng hắn cũng vì tự dục của mình mà tổn thương A La. Hắn hận lúc ấy hắn lại làm ra việc đến cầm thú không bằng như thế. Hắn tự cho rằng hắn yêu Tử La đủ, nhưng cuối cùng tình yêu của hắn lại tổn thương nàng sâu nhất. Nghĩ đến đây Thân Diệc Phàm không khỏi đau lòng khó nén nổi. Cuối cùng, Tử Thụ còn nói, chuỗi khách sạn Cẩm Tú mà hắn và Tử La hợp tác, Tử La đã trả lại hết chỗ cổ phần của nàng cho hắn, tiền hoa hồng từ chuỗi cửa hàng đồ chơi Như Ý nàng cũng bỏ. Hai mối làm ăn hắn và Tử La hợp tác, không ngờ Tử La lại chuyển cả cho hắn. Nếu là quá khứ, có lẽ hắn sẽ vì những thứ Tử La đưa mà kích động, bởi tiền hoa hồng mà Tử La sở hữu từ chuỗi khách điếm Cẩm Tú và chuỗi cửa hàng đồ chơi Như Ý là một món tiền rất rất lớn. Có những thứ này, hắn dám nói là không chỉ vô địch thương giới phủ Bạch Nhạc, mà còn có đủ tiền vốn để kiểu ngạo khắp Mạc Bắc tam phủ. Giờ, hắn chẳng tốn chút sức nào đã có được những thứ đó, nhưng lòng hắn chẳng còn chút hưng phần nào. Bởi hắn biết có được những thứ đó cũng có nghĩa là từ đây hắn không còn chút quan hệ nào với Tử La nữa.
Vì việc lúc trước, huynh đệ Tử Thụ đã cắt đứt việc hợp tác giữa hai nhà, mà giờ những cái hắn và Tử La hợp tác cũng không còn nữa. Nói cách khác, sau này hắn không còn bất kỳ cơ hội nào đi chung với Tử La trên mặt buôn bán nữa.
Tử La nói, những thứ đó coi như nàng thành toàn cho đoạn thời gian bọn họ quen biết, thành toàn cho duyên phận quen biết nhiều năm của bọn họ.