Tử La nói, quân tử tuyệt giao, không dùng ác ngữ.
Đó cũng là Tử La muốn cách xa hắn mà thôi... Thân Diệc Phàm càng nghĩ càng khó dứt nỗi lòng.
Rốt cuộc cũng là hắn nợ Tử La, nhưng thà rằng Tử La đánh2hắn, mắng hắn, hắn cũng không muốn nàng tuyệt giao với hắn.
Nghĩ tới đây, Thân Diệc Phàm càng thêm mờ mịt. Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến mức đau lòng.
Đi mãi, đi mãi, hắn nhận ra nơi hắn đang đứng8chính là khu phố năm đó hắn và nàng gặp gỡ lần đầu tiên, khi đó hẳn mua cho cô bé Tử La đang gào khóc rất nhiều kẹo hồ lô. Nhớ lại cảnh tượng đó mới thấy tuyệt biết bao. Đến bây giờ6hắn vẫn còn nhớ rõ đối mặt trong suốt như nhìn thấy đáy của Tử La.
Trong lúc hoảng hốt, tất cả những chuyện đó như mới chỉ hôm qua...
Hắn và Tử La quen nhau khi còn trẻ, dường như hắn đã chứng kiến cô3bé đó trưởng thành, lớn lên thành một cô nương duyên dáng yêu kiều. Cũng vì hợp tác với nàng, hắn đã có thể nắm giữ chuyện làm ăn gia tộc, cho hắn một chỗ đứng vững chắc ở đại gia tộc này, được5người người tán thưởng. Lúc hắn bị tổ mẫu ruột, phụ thân ruột của mình vứt bỏ, đuổi ra khỏi nhà, nhờ có cửa hàng đồ chơi mà hắn và Tử La hợp tác, lúc đó hắn không đến nỗi là không còn gì cả, không đến mức bị người ta mỉa mai chê cười hay chà đạp. Nó giúp hắn giữ lại chút tôn nghiêm, bởi vì cửa hàng đó do một tay hắn lập nên, là đại diện cho tuổi trẻ tài cao của hắn.
Về sau chuỗi tửu điểm Cẩm Tú giúp hắn nổi danh là một thương gia tuổi trẻ tài ba khắp Đại Tề, mọi người nhắc tới đại thiếu gia Thân gia đều phải tấm tắc tán dương, quả là kỳ tài buôn bán. Không còn một ai dám coi thường hắn nữa.
Có thể nói, trên suốt đoạn đường này, Tử La đã giúp hắn có được thành tựu, địa vị và vinh quang của hôm nay. Không có Tử La, hắn không thể gây dựng cửa hàng đồ chơi Như Ý nổi danh cả Đại Tề, không thể có chuỗi tửu điểm Cẩm Tú được tôn vinh là đệ nhất lâu của Bạch Nhạc phủ, thậm chí là đệ nhất lâu của Mạc Bắc tam phủ. Có thể nói, Tử La là thành tựu của hắn hôm nay.
Duyên phận giữa hắn và Tử La không thể nói là không sâu, nhưng mà điều khiển người ta đau khổ nhất, day dứt nhất đời này lại chính là hữu duyên vô phận.
Hữu duyên là hắn là quen Tử La ở những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, cùng nàng hợp tác, cùng trưởng thành. Nhưng hôm nay hắn cũng mất đi cơ hội ở bên nàng, làm trượng phu của nàng, nắm tay nàng sóng vai đời đời kiếp kiếp.
Thân Diệc Phàm đau lòng khôn xiết, đau đến mức thiểu chút nữa hắn không thể hít thở nổi, lảo đảo suýt ngã ngửa giữa đường.
“Thiếu gia...“. Thư Mặc nhìn thấy dáng vẻ Thân Diệc Phàm như vậy thì cũng hoảng hồn hoảng vía, vội bước lên đỡ hắn, giọng nói nghẹn ngào.
“Thiếu gia phải trân trọng bản thân chứ.” Thự Mặc đỡ Thận Diệc Phàm, vừa lau nước mắt vừa nức nở khuyên.
“Đừng chạm vào ta, đây đều do ta tự làm tự chịu...” Thân Diệc Phàm hất tay Thư Mặc ra, giãy giụa tiếp tục đi về phía trước, hoa tuyết rơi trên người hắn, nhưng hắn vẫn không hề có chút cảm giác nào.
Rốt cuộc tại sao hắn và Tử La lại đi đến bước ngày hôm nay?
Tất cả đều là do hắn quá ích kỷ, do lòng tham của hắn mà ra cả.
Tử Thọ nói không sai, nếu hắn thật sự thương Tử La, tình yêu đó sẽ vượt qua tất cả, hắn cũng sẽ không làm ra những chuyện cực đoan đó, cuối cùng lại không tiếc tổn thương Tử La để đạt được mục đích của mình. Không sai, hắn chỉ nghĩ mình không thể không có Tử La được, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến suy nghĩ của nàng. Có lẽ, nếu hắn có thể khiến Tử La từ từ yêu hắn chứ không phải bằng những thủ đoạn ác độc kia, hắn và Tử la cũng không đến nỗi đi đến bước đường này.
Hắn biết hắn thương Tử La, nhưng tình yêu của hắn lại vô cùng ích kỷ, hắn hiểu rõ mình có thể thoát khỏi Tô Sở Nguyệt, nhưng hắn lại không nỡ bỏ tài sản mình kinh doanh nhiều năm nên lại lựa chọn thỏa hiệp với Tô gia.
Nghĩ lại, hóa ra Tử Thụ không sai, tình yêu của hắn chỉ đến đó mà thôi, cho nên hôm nay hắn mới đau đớn mất đi người mình thích. Bây giờ tất cả những chuyện này cũng do hắn mà thôi. Nhớ lại những ngày đầu mới quen, hắn đã từng thật lòng kết bạn với họ, rốt cuộc là từ khi nào hắn lại vì mục đích của mình mà không chứa thủ đoạn như thế. Có lẽ là từ khi bị đuổi ra khỏi Thân phủ, khi hắn không còn gì cả, bị vô số người cười nhạo, giẫm đạp, hổ xuống đồng bằng không bằng chó. Từ khi chào đời hắn đã là thiếu gia duy nhất của Thân phủ, mặc dù Thân phủ suy tàn nhưng vẫn có địa vị khá cao ở phủ Bạch Nhạc. Sở dĩ là thiếu gia duy nhất của Thân phủ, từ khi ra đời hắn đã được vô số người nịnh hót, vậy đỡ, mà hắn cũng được xem là tuổi trẻ tài cao, từ khi còn nhỏ hắn đã quán xuyến chuyện làm ăn gia tộc, có thể nói, cho đến nay hắn đều trải qua một cuộc đời thuận buồm xuôi gió. Vậy mà đột nhiên, hắn lại bị Thân phủ, tổ mẫu, cha ruột mình vứt bỏ, đột nhiên lại nhận vô số lời trào phúng. Có thể chính điều đó đã khiến tính cách hắn thay đổi, hắn bắt đầu trở nên thèm khát danh lợi, trở nên nóng vội hơn, bởi vì hắn sợ mình sẽ trắng tay một lần nữa, bị người ta khinh rẻ thêm lần nữa. Lúc thuận buồm xuôi gió, cho dù một vài lời châm chọc đối với hắn vẫn có lực sát thương nhất định.
Có thể, hắn trở thành một người luôn lấy mình làm trung tâm, càng ngày càng khát cầu danh lợi.
Đến bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu rõ câu nói của Tử La, Thân đại ca càng lúc càng trở thành một người xa lạ quá. Nhưng mà có lẽ bây giờ đã muộn rồi. Hắn đã gây cho nàng quá nhiều thương tổn. Cuối cùng Thân Diệc Phàm trở lại biệt viện Thân gia như thế nào, hắn cũng không biết nữa...
Sau đó là đến lễ cập kê của Tử La, vì đây vốn là một ngày trọng đại, cho nên huynh đệ Tử Thụ đã chuẩn bị từ sớm, lễ cập kê của nàng có rất nhiều mục khoản cần chuẩn bị, huynh đệ Tử Thụ đã bắt tay từ trước, chẳng hạn như họ đã đặt một bộ lễ phục ngũ sắc còn quý giá hơn so với lễ phục của Tử Đào năm đó, họ còn mua thêm một cây trâm đính kim cương lớn nhất mà mình tìm thấy được.
Mà bây giờ, bởi vì thời gian trước có nhiều chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của Tử La, huynh đệ Tử Thụ quyết định càng phải tổ chức buổi lễ này long trọng hơn nữa.
Bọn họ muốn nâng cao giá trị của Tử La qua lễ cập kê hoành tráng này, cho mọi người biết rằng, đây chính là tiểu muội quý giá nhất của Đổng gia nhà họ, để không ai dám khinh thường nàng nữa. Huynh đệ Tử Thụ suy đi tính lại rồi quyết định mời Lương phu nhân, phu nhân tri phủ, là người lớn nhất Bạch Nhạc phủ tới dự. Mặc dù chính họ cũng không biết một người cao quý như Lương phu nhân có thể đồng ý ngồi xe ngựa hơn một ngày đường để đến làm chính khách cho lễ cập kê của Tử La hay không, họ vẫn muốn thử một lần.
Bởi vì nếu có tri phủ phu nhân làm chính khách, những người chê cười nàng sẽ phải suy nghĩ lại, những lời đồn kia cũng phải cân nhắc đúng sai.
Mà may mắn là, khi ba huynh đệ họ đến nhà Lương tri phủ ở phủ Bạch Nhạc để mời Lương phu nhân, bà nghe xong mục đích của họ thì lại vô cùng sảng khoái, đồng ý không hề do dự.
Điều đó cũng đủ khiến mấy người họ vui sướng vạn phần, mà càng khiến họ vui mừng hơn là lúc ba huynh đệ rời khỏi phủ Bạch Nhạc, trên đường đến huyện Thanh Dương thì lại gặp Chung Vạn Niên năm đó Tử La từng ra tay giúp đỡ, giờ Chung Vạn Niên chính là huyện lệnh mới của huyện Thanh Chương.
Sau khi gặp được Chung Vạn Niên, mấy người họ trò chuyện một lúc mới biết được, năm đó sau khi hắn thi đậu tú tài, năm sau lại thuận lợi đậu cử nhân, sau đó thì không chút áp lực thi đậu cả tiến sĩ, hiện tại hắn được phái đến nhận chức huyện lệnh huyện Thanh Dương. Nói chuyện hàn huyên một lúc, Chung Vạn Niên không khỏi cảm khái: “Ta có hôm nay đều là nhờ Đổng Tam tiểu thư cả, nếu không có nàng năm đó ra tay giúp đỡ, chắc ta đã không được công thành danh toại ngày hôm nay.” Nói tới đây, Chung Vạn Niên uống một hớp rượu ngon trong tay, nói tiếp: “Tử Thụ không biết đó, năm ấy còn chưa phân nhà, bởi vì ông nội căn dặn ta mới học hành được mấy năm. Các đệ không biết chứ, năm đó là cơ hội cuối cùng của ta, nếu ta vẫn không thi đậu công danh, về nhà ta sẽ phải đối mặt với một món nợ lớn, con đường tiếp đó không biết phải đi như thế nào.”
“Bởi vì thúc bà ta nói ta đọc sách nhiều năm, không đóng góp được gì cho gia đình cả, bạc của gia đình đều đổ sông đổ biển, ta lại không thi đấu, không chỉ gia sản không còn mà phòng của mình cũng phải trả cho họ để bù lại số bạc mà ta đã học hành bao năm. Cho nên nếu không có Đổng Tam tiểu thư, ta không biết hôm nay mình sẽ thê thảm thế nào.”
Chung Vạn Niên nói đến đây thì cảm khái vạn phần.
“Chung đại nhân quá lời rồi, năm đó A La chỉ giúp đỡ chút chuyện nhỏ thôi mà.” Tử Thụ vội chắp tay nói.
Tử Hiên thấy vậy cũng phụ họa nói phải.
“Tử Thụ lão đệ, Tử Hiên lão đệ, các đệ khách sáo rồi, nếu các đệ không chế thì có thể gọi ta một tiếng Chung đại ca được không, gọi chung đại nhân nghe khách khí quá.” Chung Vạn Niên thấy họ cứ luôn miệng Chung đại nhân thì không khỏi lần thứ hai lên tiếng.
Thấy Chung Vạn Niên thật lòng như vậy, họ cũng sửa lại xưng hô, nói: “Vậy Tử Thụ xin phép gọi là Chung đại ca.” Rốt cuộc Tử Thụ cũng đồng ý gọi hắn là Chung đại ca, Chung Vạn Niên vui vẻ đáp: “Hay lắm, hay lắm! Ta có ngày hôm nay đều là nhờ Đổng Tam tiểu thư đó.” Nếu bọn đệ đã gọi huynh là Chung đại ca rồi thì Chung đại ca cũng nên gọi là A La đi chứ.” Nghe vậy thì Tử Thụ lại nói.
“Được, vậy ta cũng gọi là “A La muội muội” đi. Chung Vạn Niên nghe theo, cười ha hả: “Tốt lắm, tốt lắm, ta lại có thêm một muội muội rồi.” Hắn thoải mái xem Tử La là muội muội của mình. “Có thể được Chung đại ca gọi A La một tiếng muội muội là vinh hạnh của A La rồi.” Tử Thụ thấy Chung Vạn Niên nói vậy cũng biết là hắn thật lòng cảm tạ và quý mến Tử La nên càng thêm kích động.
“Có thể quen A La muội muội mới là vinh hạnh của Chung đại ca mới đúng.” Chung Vạn Niên nghe vậy thì khoát tay áo một cái, hỏi tiếp: “À đúng rồi, không biết A La muội muội gần đây có khỏe không?”