Tử Thụ, Tử Hiên nghe Chung Vạn Niên nhắc tới Tử La thì không khỏi sững sờ, đầu tiên Tử Thụ phản ứng lại trước, hắn cười nói: “A La vẫn khỏe,2à chẳng mấy chốc là đến ngày cập kê của muội ấy rồi, đệ và Tử Hiên đến phủ thành lần này là để mời Lương phu nhân nhà Lương tri phủ8đến làm chính khách cho lễ cập kê của A La đó.”
Tử Thụ không định kể những chuyện lằng nhằng gần đây vừa xảy ra với A La, dù sao họ cũng6vừa gặp nhau, nói nhiều quá thì lại như đang có mục đích khác. Những chuyện xảy ra với A La cũng không phải là bí mật gì ở huyện Thanh Chương3này rồi, nếu như Chung Vạn Niên có lòng thì không khó mà biết được.”
“Ồ, A La muội muội sắp cập kê rồi sao?” Chung Vạn Niên nghe vậy thì tò mò5hỏi.
“Đúng vậy, tháng sau là A La cập kê rồi.” Tử Thụ đáp.
“Lương phu nhân đã đồng ý làm chính khách cho lễ cập kê của A La muội muội chưa?”
Thấy Tử Thụ xác nhận rồi, Chung Vạn Niên hỏi tiếp. “Lương phu nhân đã đồng ý rồi ạ.” Chung Vạn Niên nghe nói Lương phu nhân đã đồng ý làm chính khách trong lễ cập kê của Tử La thì hắn cũng thấy mừng thay.
Chính khách trong buổi lễ cập kê mà có địa vị cao bao nhiêu, giá trị của Tử La sẽ được nâng lên bấy nhiêu lần, có phu nhân tri phủ đến làm chính khách cho nàng, đây là một chuyện có thể diện lắm. Dù sao không mấy cô nương ở phủ Bạch Nhạc có được vinh hạnh này.
“Đúng là chuyện tốt rồi, được Lương phu nhân làm chính khách trong lễ cập kê của A La muội muội thì có thể diện lắm đấy. Không biết đã chọn ai làm tán giả chưa?”
Chung Vạn Niên bày tỏ vui mừng của mình khi nghe Tử Thụ nói Lương phu nhân đã đồng ý làm chính khách trong lễ cập kê của Tử La, sau đó hắn tiếp tục hỏi vị trí tán giả, bởi vì hắn nghĩ đến tiểu muội trong nhà. Nếu tiểu muội của hắn có thể làm tán giả cho Tử La thì cũng góp phần tăng thể diện cho nàng.
“Đệ còn chưa quyết định.”
Tử Thụ nói thật, họ còn chưa chọn được hai vị trí hữu ti và tán giả, chẳng qua là có được mấy ứng cử viên mà thôi.
“Thể thì tốt quá rồi. Chung đại ca có hai huynh muội, tiểu muội năm nay mười bốn, không biết muội ấy có thể làm tán giả trong lễ cập kê của A La được không?” Chung Vạn Niên nghe Tử Thụ nói vậy thì sáng mắt lên, vội vàng để nghị.
Mà Tử Thụ và Tử Hiên nghe thể cũng hết sức vui mừng, có thể được muội muội của Chung Vạn Niên làm tán giả trong lễ cập kê của A La thì đúng là chuyện tốt, họ còn lo không tìm được người thích hợp, phải chọn một cô nương có thân phận một chút để làm tán giả cho Tử La.
Nếu có Lương phu nhân, tri phủ phu nhân làm chính khách, em gái ruột của Huyện lệnh đại nhân làm tán giả, đây đúng là vinh hạnh cực lớn của Tử La, ở phủ Bạch Nhạc này có mấy cô nương có được vinh dự đó.
Chỉ bằng hai người này thôi, người nào muốn nói lời đàm tiếu, nhục mạ Tử La đều phải cẩn thận cân nhắc lại. “Được muội muội của Chung đại ca làm tán giả cho, đây đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn được nữa, chỉ là chung đại ca có nên bàn bạc với chung đại tiểu thư trước đã không?” Sau khi nghĩ kỹ đầu đuôi mọi chuyện, Tử Thụ phấn khởi nhưng không quên nhắc Chung Vạn Niên bàn bạc với muội muội của mình trước đã, xem muội ấy có đồng ý hay không?
Tử Hiên nghe vậy cũng tán thành.
“Chuyện này thì Tử Thụ, Tử Hiên không cần lo, dạo này muội muội ta rảnh lắm, nàng vừa buồn rầu vì chưa quen với cuộc sống ở huyện Thanh Dương, không có chỗ nào đi được cả, ta tin muội ấy rất muốn có thêm một người bạn tốt là A La muội muội đây.” Chung Vạn Niên nghe vậy thì liên tục đảm bảo.
Thấy Chung Vạn Niên không chỉ chủ động đề nghị muội muội của mình làm tán giả trong lễ cập kê của Tử La mà lại còn nhiệt tình đến vậy, Tử Thụ Tử Hiên cũng thấy rất mừng, nhưng mà họ cũng có chừng mực, cuối cùng vẫn để Chung Vạn Niên về nhà bàn bạc đã. “Được, vậy ta về nói chuyện với Phương Nhi, ta tin muội ấy sẵn lòng mà, muội ấy biết chuyện lúc ta đi thi viện, nhờ có A La muội muội nên mới không bỏ lỡ kỳ thi đó, muội ấy còn cảm kích A La lắm.”
Chung Vạn Niên thấy Tử Thụ, Tử Hiên khách khí như vậy, cũng không đắc ý vênh váo trước sự nhiệt tình của hắn, trong lòng Chung Vạn Niên lại càng có ấn tượng tốt với họ hơn, thể là hắn đồng ý.
Cuối cùng hắn nhớ tới chuyện năm đó cùng Tử La đưa hắn đến trường thì còn có Tử Vi và Tử Đào, thế là cũng hỏi thăm chuyện hai người. Khi biết cả hai đã xuất giá lâu rồi, hơn nữa họ đều có một mối hôn sự tốt, cuộc sống viên mãn, hắn cũng vui thấy cho Tử Vi, Tử Đào.
tôi không ngờ chớp mắt một cái đã nhiều năm như vậy.” Mừng cho hai tỷ muội xong, Chung Vạn Niên thốt lời cảm khái.
“Đúng vậy, thời gian trôi nhanh quá, nháy mắt A La đã cập kê rồi.” Tử Thụ nghe vậy cũng bùi ngùi. “Năm đó tình cờ gặp được A La muội muội muội ấy chỉ mới tám, chín tuổi thôi.” Chung Vạn Niên đồng cảm, sau đó như vừa nghĩ tới điều gì, hắn hỏi Tử Thụ, Tử Hiên: “Ta nghe nói Tử Thụ, Tử Hiên cũng đậu tú tài năm đó, sau đấy thì không thấy kết quả nữa, theo Chung đại ca, các đệ không chỉ có thể thi đậu cử nhân mà thậm chí là cả tiến sĩ nữa, không biết tại sau mấy năm nay hai đệ không thi tiếp.” Cũng không phải tự nhiên Chung Vạn Niên lại hỏi câu hỏi này, năm đó lúc hắn ngồi cùng xe ngựa với Tử Thụ, mặc dù thời gian chung đụng ngắn nhưng hắn cũng dễ dàng nhận ra, Tử Thụ và Tử Hiên có khả năng kiến giải và hiểu biết hơn người, đặc biệt là Tử Thụ, hắn có những suy nghĩ mà Chung Vạn Niên còn phải mặc cảm vì mình thua kém. Quả nhiên kết quả không khác nhiều so với dự liệu của hắn, năm đó Tử Thụ đậu thủ khoa phủ Bạch Nhạc, tính ra Tử Thụ còn xuất sắc hơn hẳn nhiều.
Huynh muội Tử La gần đây cũng được xem là người nổi tiếng ở phủ Bạch Nhạc. Mặc dù mấy năm qua hắn vẫn ở kinh thành, nhưng hắn cũng biết đồi chuyện về huynh muội họ, cho nên hắn cũng biết Tử Thụ và Tử Hiên không thi tiếp nữa. Chung Vạn Niên cảm thấy mấy huynh muội họ đều là người đáng để kết giao nên bây giờ mới hỏi. “Chuyện này sao, sau đó đệ và Tử Hiên được một danh sự chỉ điểm, ông bảo bọn đệ nên chuyên tâm học thêm mấy năm nữa, giờ bọn đệ còn nhỏ, thành danh quá sớm chưa chắc là chuyện tốt. Ông sợ bọn đệ không đủ trưởng thành, khi đó thì thời cơ vừa đến, bọn đệ cũng cảm thấy vài năm nữa rồi hẵng thi tiếp, cho nên mấy năm qua mới không tiếp tục thi. Hơn nữa gần đây bọn đệ bận bịu làm ăn nên chưa suy nghĩ nhiều.”
Tử Thụ thấy Chung Vạn Niên chân thành, hơn nữa chuyện này cũng không có gì không thể nói, cho nên hắn kể hết nguyên nhân tại sao mình không thể tiếp cho Chung Vạn Niên nghe.
“Hóa ra là vậy, Tử Thụ, Tử Hiên lo lắng cũng có lý, chuyện này nếu có thể tích lũy lâu dài, thi một lần cho đáng là chuyện tốt. Chung đại ca rất tán thưởng tính trầm ổn của các đệ, người bình thường ai cũng bận tâm hơn thua, mấy ai giữ được bình tĩnh như vậy.” Chung Vạn Niên cảm khái.
Nói đến đây, Chung Vạn Niên cũng từng nghe được một số lời ra tiếng vào về Tử Thụ, Tử Hiên, hai người họ năm đó quả thực quá xuất sắc, không chỉ hai huynh đệ cùng thi đậu tú tài, mà Tử Thụ lại còn là thủ khoa, đương nhiên sẽ có nhiều người chú ý đến.
Vì lẽ đó sau lần ấy không thấy kết quả của hai huynh đệ, có rất nhiều người bàn tán, cười cợt, họ nói Tử Thụ, Tử Hiên có gì hơn người đâu, đậu tú tài chẳng qua là chó ngáp phải ruồi, hai người họ biết tự lượng sức, không thi nữa cho bớt xấu hổ.
Chung Vạn Niên rất khinh thường những lời như vậy, nào có ai may mắn thi đấu thủ khoa, có ai thi được số điểm hai mươi người cao nhất chứ?
Chẳng qua là vì họ đố kỵ với Tử Thụ, Tử Hiên mà thôi. Chung Vạn Niên không tin Tư Thụ, Tử Hiên chưa từng nghe thấy những lời đàm tiểu đó, nhưng họ vẫn bình tĩnh như vậy thì sao hắn không bội phục được đây. “Chung đại ca đề cao bọn đệ quá, mấy năm qua bọn đệ không đi thi còn vì lý do sợ thi không đậu nữa đó.” Tử Hiên nghe Chung Vạn Niên nói vậy thì khiêm tốn đáp, còn có ý trêu đùa, bảo họ không đi thi là vì sợ không thi đấu. “Ha ha ha... Tử Hiên lão đệ khiêm tốn quá.” Ba người họ nói chuyện rất vui vẻ, bữa cơm này ăn suốt nửa canh giờ mới kết thúc.
Càng nói càng hợp ý, cuối cùng lại càng khó chia tay. Lúc phải đi, Chung Vạn Niên nói nhất định hắn sẽ về bàn với muội muội về chuyện làm tán giả cho Tử La, sau đó trả lời gấp cho họ.
Quả nhiên, hôm sau Tử Thụ, Tử Hiên về đến thôn Hòe Hoa, họ đã nhận được tin Chung Vạn Niên nhờ người chuyển tới, muội muội hắn, Chung Phương đã đồng ý làm tán giả trong lễ cập kê của Tử La. Mấy ngày tới Chung Vạn Niên xử lý chuyện nha môn xong sẽ dẫn Chung Phương đến gặp.
Có tri phủ phu nhân và muội muội của huyện lệnh đại nhân làm chính khách và tán giả trong lễ cập kê của Tử La, phải nói đây là một chuyện rất có thể diện, khiến cho Tử La nở mặt nở mày. Vì thế Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục bàn bạc xong thì quyết định sẽ vô tình hữu ý công bố chuyện này ra ngoài.
Quả nhiên mọi người nghe chuyện tri phủ phu nhân sẽ làm chính khách và em gái huyện lệnh làm tán giả trong lễ cập kê của Tử La xong, ai cũng kinh ngạc và đố kỵ: Nhưng huynh đệ Tử Thụ lại muốn như vậy, cho dù người xung quanh có nói gì đi nữa, đánh giá về lễ cập kê của Tử La ra sao đi nữa, bọn họ đã bắt đầu kiêng kỵ khi nhắc đến Tử La, cũng không dám nói xấu nàng như trước.