Xem ra họ nên cho Mạc Vân Thiên một cơ hội thật, đó cũng là cho Tử La một cơ hội.
Qua những lời vừa nãy Xuân Hoa kể, họ biết vì an toàn của2Tử La, Mạc Vân Thiên đã sắp xếp Xuân Hoa và Hạ Hà bên cạnh để bảo vệ, không chỉ thế, còn có Dung Ngũ thúc, Dung Nam rất lâu trước đó họ đã8từng quen biết. Thậm chí Dung Phong cũng là do Mạc Vân Thiên sắp xếp đến bảo vệ Tử La.
Bao nhiêu quà cáp, quà sinh nhật mà Dung Phong đưa cho Tử La từ6trước đến nay, những kỳ trân dị bảo, thậm chí là hai con chó Đại Bạch và Tiểu Bạch mà Dung Ngũ thúc cho cũng là Mạc Vân Thiên bảo họ đưa đến.
Còn nữa,3vì sao Lương tri phủ của phủ Bạch Nhạc lại hòa ái với họ như vậy, bởi vì Lương tri phủ là người của Mạc Vân Thiên.
Những chuyện gần đây, như Tử La hôn5mê lại may mắn gặp được Trương thái y, mà Trương thái y không nói hai lời đã đồng ý cứu Tử La, còn không tiếc dùng Bách Thảo Hoàn có giá trị liên thành, đây không phải là do họ may mắn là đều một tay Mạc Vân Thiên sắp xếp. Còn nữa, họ có thể nhanh chóng và dễ dàng điều tra được những chuyện Thân Diệc Phàm đã làm với Tử La cũng không thể thiếu sự âm thầm giúp đỡ của Dung Ngũ thúc và Dung Nam do Mạc Vân Thiên phái tới bảo vệ nàng. Tử Thụ không hề nghi ngờ tính chân thực trong câu chuyện của Xuân Hoa và Hạ Hà, bởi vì những gì họ nói với những điều mà huynh đệ Tử Thụ nghi vấn từ trước đến nay chính là lời giải thích hợp lý nhất. Những năm qua Mạc Vân Thiên đã lặng lẽ làm nhiều chuyện cho Tử La như vậy, bảo bọn họ không cảm động cũng khó. Mạc Vân Thiên vẫn luôn giấu xuất thân của mình cũng là vì hắn không muốn để cho mấy huynh muội họ rơi vào vòng nước xoáy kia, nguyên nhân của hắn đầy thiện ý. Họ không có lý do gì để trách hắn cả.
Thể là suy nghĩ một lúc lâu, sau một hồi trầm mặc, rốt cuộc Tử Thụ cũng quyết định: “Tử Hiên nói đúng, Mạc đại ca có thể tốt với A La như vậy đúng là hiếm thấy, chúng ta nên cho huynh ấy một cơ hội, không nên vì thân phận của huynh ấy mà từ chối. Nhưng mà chuyện tương lai thế nào, chúng ta cần phải quan sát Mạc đại ca để hiểu rõ huynh ấy là người ra sao.”
Tối hôm sau, Mạc Vân Thiên đúng giờ xuất hiện, Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục đã chờ ở thư phòng từ sớm.
Mạc Vân Thiên thấy ba huynh đệ ngồi một bên nhìn mình, bỗng dưng trong lòng lại thấy lo lo.
Người đã từng đối mặt với thiên quân vạn mã, đối mặt với hàng ngàn quân địch, có những kẻ địch vô cùng hung ác, có những tình huống hết sức nguy hiểm, nhưng hắn chưa từng thấp thỏm như bây giờ.
Mạc Vân Thiên cũng biết tại sao mình căng thẳng, cho dù hắn không muốn đi chăng nữa, hắn cũng phải thừa nhận rằng, hôm nay là ngày quyết định, biểu hiện của hắn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ấn tượng của huynh đệ Tử Thụ với mình. Họ có cảm thấy hắn xứng với Tử La hay không, có thể làm phu quân tương lai của nàng không, và cả quyết định có cho hắn cơ hội hay không, có đưa cây trâm mà hắn tự tay làm cho Tử La nữa hay không.
Trong lòng Mạc Vân Thiên trăm mối tơ vò, hắn chuẩn bị sắp xếp lại câu từ rồi giải thích cho huynh đệ Tử Thụ lý do mình đến đây. Bởi vì lúc trước hắn đã nghe Xuân Hoa và Hạ Hà nói chuyện của Tử La và hắn cho huynh đệ Tử Thụ vào hôm qua rồi, cho nên hắn biết mình chỉ cần bổ sung thêm để họ hiểu rõ ý của hắn mà thôi.
Thế là Mạc Vấn Thiên cố gắng để bản thân tự nhiên nhất có thể, biểu đạt tâm ý của mình: “Chuyện giữa ta và A La chắc các đệ đã nghe Xuân Hoa kể. Thật ra chính ta cũng không biết A La đã đi vào lòng ta từ lúc nào, khiến ta luôn vướng bận. Ta đã từng nghĩ rằng, ta sinh ra mang trên mình trách nhiệm, ta sống vì gánh vác thù nước hận nhà, nhưng từ khi A La xuất hiện trong cuộc đời ta, cuộc sống của ta mới có thêm những màu sắc khác.”
“Vì thế ta rất cảm ơn A La đã xuất hiện trong cuộc đời ta, ta chỉ hy vọng nàng ấy sẽ mãi tự do tự tại, sống một đời vui vẻ. Đương nhiên, ta cũng mong sẽ có một ngày được ở cạnh A La, làm những điều này cho nàng ấy, bảo vệ nàng ấy vui vẻ suốt một đời. Ta biết với thân phận của mình ta khó có thể cho nàng ấy những điều đó, không thể ở bên nàng, nhưng ta hy vọng ta có thể tạo nên một đất nước để nàng ấy có thể sống yên vui, vì thế ta sẽ không để cho Đại Tể loạn lạc.”
“Có lẽ thế cục hiện tại ta không thể đảm bảo ta có thể giành được chiến thắng trong cuộc chiến trong triều, cũng khó có thể xác định được tương lai của bản thân, có đủ điều kiện và tư cách để trở thành phu quân của Tử La hay không, nhưng dù là như vậy, ta cũng không muốn từ bỏ...”
Mạc Vân Thiên hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ ngồi nói nhiều như vậy, nhưng hắn thật lòng mong muốn huynh đệ Tử Thụ sẽ có ấn tượng tốt với hắn, cho nên hắn mới cố gắng nói hết suy nghĩ của mình ra. Hắn muốn tranh thủ cơ hội này, chỉ lần này thôi.
A La đáng giá để hắn cố gắng như thể.
“Vì vậy nếu như ta có thể bộc lộ tài năng trong cục diện chính trị đó, có đủ năng lực để cho nàng một cuộc sống bình thản, năm tháng an lành, khi đó nếu A La vẫn chưa có phu quân thích hợp, ta hy vọng ta có thể ở cùng với A La. Cho nên ta mong các đệ khoan hãy vội định hồn cho A La mà khiến nàng uất ức. Đợi thêm hai năm nữa thôi, hai năm sau thiên hạ yên ổn rồi.” Câu cuối cùng, rốt cuộc Mạc Vân Thiên cũng nói rõ mục đích của hắn.
Sau khi nói xong, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Tử Thụ dựa trên sự từng trải của mình, mặc dù hắn chưa thể nhìn thấu được lòng người, nhưng rất dễ để nhận ra lần này Mạc Vân Thiên nói thật.
Mà hắn cũng biết với một người là thiên chi kiêu tử như Mạc Vân Thiên, hơn nữa tính tình vốn trầm mặc ít lời, bây giờ hắn có thể nói những lời chân thành đến vậy, thậm chí trong từng câu chữ còn thấy rõ sự thấp thỏm của hắn, sợ họ bất mãn với hắn, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thấy Mạc Vân Thiên thật lòng thương A La, tình yêu đơn thuần đó khiến cho hắn cảm động.
Năm tháng bình an vui vẻ.
Trong những lời Mạc Vân Thiên vừa nói, lần thứ hai hắn cảm nhận được tâm lý của Mạc Vân Thiên khi viết sáu chữ này trên đèn lồng lúc tặng cho Tử La năm đó. Dường như hắn có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của Mạc Vân Thiên khi đó. Thậm chí hắn còn dám khẳng định, tình cảm của Mạc Vân Thiên dành cho Tử La không kém hơn bọn họ bao nhiêu. Tình yêu của Mạc Vân Thiên dành cho Tử La xuất phát từ nội tâm, yêu đến mức chỉ mong nàng có thể lớn lên bình an, không buồn không khổ, như thể hắn đã thỏa mãn rồi.
Nếu so sánh Thân Diệc Phàm với Mạc Vân Thiên, thì rõ ràng tình yêu của Mạc Vân Thiên đơn thuần hơn của Thần Diệc Phàm rất nhiều lần.
Có thể Thân Diệc Phàm cũng thích Tử La, nhưng tình yêu của hắn lại đi kèm với quá nhiều thứ khác, không giống như Mạc Vân Thiên chỉ hy vọng nàng có thể vô sầu vô ưu. Hắn nhớ lúc Thân Diệc Phàm đến cầu hôn Tử La có nói, hắn cảm thấy Tử La là người sau này có thể sóng vai nỗ lực cùng hắn, phấn đấu trên thương trường. Hắn hy vọng có thể cưới được Tử La, để sau này cùng nàng nỗ lực, phát triển cơ đổ.
Còn tình yêu của Mạc Vân Thiên dành cho Tử La thì khác hẳn, hắn chỉ mong Tử La sẽ đứng sau lưng hắn, để hắn bảo vệ nàng bình an, vui vẻ lớn lên là được rồi. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi cuộc sống của nàng, để nàng thay đổi, hắn chỉ cần Tử La có thể sống tự do tự tại, cứ như cuộc sống hiện tại của nàng là được, hắn sẽ lặng lẽ đứng trước mặt nàng, vì nàng mà che mưa cản gió. Trong lòng Tử Thụ trăm mối tơ vò, một lúc lâu hắn mới lên tiếng: “Bọn đề tin Mạc đại ca thật lòng yêu A La. A La có thể gặp được Mạc đại ca là may mắn của muội ấy.”
Lúc Mạc Vân Thiên đang thấp thỏm, nghe Tử Thụ nói vậy rốt cuộc hẳn mới thả lỏng được phân nửa.
Tiếp sau đó Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục cũng nói rõ ràng là đồng ý cho hắn một cơ hội, họ sẽ không vội tìm vị hôn phu cho Tử La nữa, thấy vậy Mạc Vân Thiên mới yên lòng.
Để huynh đệ Tử Thụ không xảy ra chuyện gì giữa thời buổi triều đình loạn lạc, hắn cũng nói sơ về tình hình trong triều cho họ nghe, còn dặn Tử Thụ tạm thời khoan có suy nghĩ ra làm quan, cũng không nên thi thố, nếu như họ có hoài bão thì hãy chờ khi thiên hạ bình ổn đã.
Cuối cùng, để huynh đệ Tử Thụ không quá lo lắng, hắn còn nói thêm về khả năng chiến thắng của mình trong cuộc chiến chính trị này.
Thấy không còn sớm, Mạc Vân Thiên do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lấy cây trâm mà hắn luôn mang bên người ra.
“Ta hy vọng lúc cập kê A La có thể mang nó.” Nói xong thì đưa cây trâm này đến trước mặt huynh đệ Tử Thụ.
Mạc Vân Thiên để cây trâm lại không nói được mấy câu thì đi. Sau khi hắn rời khỏi, ba huynh đệ Tử Thụ vẫn chưa bình tĩnh lại, họ vẫn thấy quá sức chấn động vì những gì Mạc Vân Thiên nói hôm nay. “Đại ca, tình cảm của Mạc đại ca đối với A La còn sâu nặng hơn chúng ta đoán.” Tử Hiên là người đầu tiên cảm thán. “Ừ.” Tử Thụ gật đầu đồng ý, sau đó hắn hỏi Tử Hiên và Tiểu Lục: “Hai đệ có nhớ chiếc đèn lồng năm đó Mạc đại ca đưa cho A La không?” “Đại ca nói lúc A La mười tuổi, Mạc đại ca tặng cho A La cái đèn lồng có khắc sáu chữ năm tháng bình an vui vẻ” sao?” Tử Hiên hỏi lại. Thấy Tử Thụ gật đầu, Tử Hiên và Tiểu Lục cũng biết hắn đang nghĩ gì. Không riêng Tử Thụ, giờ nhắc đến chuyện này, họ không khó để hiểu được sự trân trọng của Mạc Vân Thiên dành cho Tử La năm đó.
“Ôi, không ngờ Mạc đại ca lại thâm tình đến vậy.” Qua một lúc, Tử Hiên cảm khái.
“Đại ca, độ tin Mạc đại ca sẽ không phụ Tam tỷ tỷ. Hơn nữa yêu cầu của Mạc đại ca cũng không nhiều, hơn nữa giờ chúng ta cũng chưa tìm ra vị hôn phu lý tưởng cho Tam tỷ tỷ, không bằng cứ nghe theo Mạc đại ca đi.” Tiểu Lục bèn nói.
Có thể vì gần tuổi, Tiểu Lục còn hiểu Tử La hơn Tử Thụ và Tử Hiên, có lẽ chính Tử La còn chưa nhận ra, nhưng thực ra những năm qua, Tử La đối xử với Mạc Vân Thiên không giống trước. Vì thế cậu mới đề nghị vậy.