Nếu Mạc Vân Thiên có ở đây lúc này, nghe Tiểu Lục tin tưởng mình như vậy, chắc chắn hẳn sẽ cảm kích vạn phần, năm đó hắn làm nhiều đồ chơi cho em vợ tương lai như vậy đúng là không uổng phí.
“Còn cây trâm này?” Tử Hiên nhìn cây trâm trước mặt mà Mạc Vân Thiên để lại. Huynh đệ Tử Thụ không2hiểu về ngọc lắm, nhưng họ cũng biết cây trâm này được khắc ra từ dương chi bạch ngọc hiếm có khó tìm, vừa nhìn đã biết giá trị phi phàm. Tuy nhiên chạm trổ trên đó thì họ quả thật không dám khen, thậm chí có thể nói là thô kệch, khiến cho người ta phải tiếc nuối vì miếng ngọc cực phẩm như8vậy lại không được đối xử tốt,
Chạm trổ vụng về như vậy chắc chắn không phải là sư phụ điêu khắc, cho nên lúc Mạc Vân Thiên lấy cây trâm này ra, trong lòng mấy huynh đệ Tử Thụ bỗng nảy ra một ý nghĩ to gan, không lẽ là do Mạc Vân Thiên tự khắc? Huynh đệ Tử Thụ cũng mong là họ đoán6nhầm rồi, nhưng mà sau khi lấy cây trâm này ra, Mạc Vân Thiên lại có vẻ lúng túng ra mặt, không cần hỏi họ cũng xác định được phỏng đoán trong lòng. Mặc dù những lời Mạc Vân Thiên nói với họ hôm nay còn nhiều hơn từ xưa giờ cộng lại, hắn còn đặt mình vào vai vế thấp, trong khi địa vị3của hắn lại quá cao, còn là người trầm mặc kiệm lời, bao nhiêu năm như vậy cho nên uy nghiêm ẩn hiện trên người hắn không thể vì thế mà biến mất. Cho nên huynh đệ Tử Thụ mới không dám hỏi chuyện này.
“Lúc A La cập kê thì mang đến cho muội ấy đi.” Tử Thụ quyết định, nói đến đây hắn dùng5một chút rồi cảm khái: “Dù tương lai ra sao đi nữa, xem như chúng ta tác thành cho tâm ý của Mạc đại ca với A La hôm nay đi.” Tử Hiên, Tiểu Lục nghe vậy đều gật đầu tán thành, tình cảm của Mạc Vân Thiên đối với Tử La, họ không thể không đồng ý.
Họ cũng hiểu ý của Tử Thụ, dù tương lai Mạc Vân Thiên không có đường lùi, dù hắn vô duyên với Tử La, hay trước khi đó Tử La gặp được một người thích hợp với nàng hơn Mạc Vân Thiên, hay cuối cùng họ sẽ ở bên nhau, dù kết quả có thể nào đi nữa, hôm nay họ sẽ đưa cây trâm này cho Tử La. Bất kể kết quả có thể nào, họ không có lý do gì để từ chối yêu cầu nho nhỏ này của hắn, sau bao nhiêu chuyện hắn trả giá hôm nay. Đây cũng tính là sự tác thành cho Mạc Vân Thiên và Tử La.
“ôi, không biết Mạc đại ca có thể giành chiến thắng không, nếu không thì...” Mọi người lại trầm ngâm một hồi, Tử Hiên đột nhiên nói xong thì trong đầu đều ngập tràn lo lắng. Tử Thụ nghe vậy cũng nhíu mày. “Đại ca, Nhị ca, thật ra chúng ta không cần lo lắng quá, không phải Mạc đại ca đã nói rồi sao, lần này dù phần thắng của huynh ấy không đến mười phần nhưng cũng được bảy, tám phần. Hơn nữa để thấy Mạc đại ca không phải là một người mạnh miệng. Huynh ấy nói như vậy chứng tỏ trong lòng có niềm tin tuyệt đối, cho nên đệ nghĩ lần này Mạc đại ca cực kỳ chắc chắn rồi. Đại ca, Nhị ca nên tin Mạc đại ca mới đúng.” Ngược lại, lần này Tiểu Lục lại là người bình tĩnh và lý trí nhất, chỉ dăm ba câu đã phân tích tình huống rõ ràng. “Ừ, Tiểu Lục nói đúng, Mạc đại ca là người trầm ổn.” Tử Thụ nghe vậy thì rất tán thành.
Thế là sau một phen phân tích, tuy rằng họ vẫn lo cho tương lai của Mạc Vân Thiên, nhưng rốt cuộc cũng yên tâm hơn không ít. Hơn nữa giờ kết quả ra sao ai mà đoán được, họ có lo lắng cũng chẳng được tích sự gì, cho nên dần dần cũng hiểu ra.
“Vậy sang năm chúng ta có tham gia thi Hương không?” Sau khi bàn bạc chuyến Mạc Vân Thiên xong, Tử Hiên tiếp tục hỏi chuyện liên quan đến việc thi Hương của họ sang năm.
Ở Đại Tề mỗi năm đều tổ chức thi Tú tài, thi Hương và thi Hội thì ba năm một lần, vốn sang năm không phải đợt thi Hương, nhưng vì bệ hạ mở ẩn khoa nên sang năm sẽ có thêm kỳ thi Hương thi Hội. Dựa trên tin tức Mạc Vân Thiên đưa đến, sở dĩ Vinh Thịnh để mở ẩn khoa năm nay là để chấn chỉnh lại triều đình, xây dựng một triều đình thanh minh cho vị hoàng đế kế nhiệm, cho nên quan viên trong triều năm nay có nhiều biến động, hơn nữa Vinh Thịnh để mở ẩn khoa còn để bồi dưỡng tâm phúc của mình, vì thế mới có kỳ thi đó.
Vốn Tử Thụ và Tử Hiên định tham gia kỳ thi Hương kể tiếp, giờ có mở nên họ định thi luôn. Nói đến đây, sau khi Tử thụ và Tử Hiên đậu tú tài đến giờ cũng đã mấy năm rồi, họ đã đủ năng lực để thi Hương, cho nên thi Hương sớm lần này có ảnh hưởng không nhỏ đến Tử Hiên, Tử Thụ. Vì thế sau khi nghe tin họ cũng muốn thử một lần. Sở dĩ Tử Thụ, Tử Hiên muốn tham gia kỳ thi Hương lần này không chỉ là để xác nhận thực lực của mình đã đến mức nước chảy thành sông chưa. Mấy năm qua họ còn hiểu rõ sâu sắc tầm quan trọng của vấn đề thân phận, đặc biệt là những chuyện xảy ra liên quan đến Tử La gần đây càng kích thích Tử Hiển và Tử Thụ, khiến họ kiên định muốn thi Hương lần này.
Giống như trong chuyện của Tử La, nếu không phải vì vai vế của họ còn thấp, không có chỗ dựa, thì dù Thân lão bà và Thân Diệc Phàm có ý đồ xấu với Tử La, họ cũng không dám thực hiện không kiêng dè chút nào như vậy. Họ dám thương tổn đến Tử La là vì họ cảm thấy mấy huynh muội không có nơi nương tựa, yếu đuối nên dễ bị bắt nạt.
Huynh đệ Tử Thu nhớ lúc Thân lão bà tới nói muốn nạp Tử La làm thiếp, bà ta vênh váo tự đắc đến mức nào, một câu thì bảo họ là đồ chân đất, Tử La là thôn nữ, Tử La có thể làm quý thiếp cho Đại thiếu gia Thân gia đã được hời lắm rồi. Mặc dù huynh đệ Tử Thụ không nói chuyện này cho Tử La biết, nhưng họ vẫn ghi hận trong lòng.
Còn cả những lời đồn đại ngoài kia, nếu không phải vì nhà các nàng không có căn cơ gì, không nơi nương tựa, họ cũng không dám vu khống bậy bạ không kiêng kỵ chút nào như thế, bôi nhọ danh tiếng của Tử La. Còn nữa, mấy môn hộ tự nhận là “người trong sạch” tới cầu hôn Tử La, sở dĩ bị Thận Diệc Phàm xúi giục đến quấy phá nhà họ, không phải là vì cảm thấy nhà họ chẳng có gì đáng sợ đó sao?
Vì thể qua những chuyện đó, huynh đệ Tử Thụ đều cảm nhận sâu sắc rằng, như vậy là không đủ, họ phải phấn đấu hơn, phải có thân phận khiến người ta kiêng nể, người ngoài mới không dám ra tay với họ. Mà khoa cử sẽ là con đường chứng minh năng lực của họ trực tiếp nhất. Sĩ nông công thương, họ muốn nâng cao địa vị của mình thì thi thể là phương pháp hữu hiệu nhất. Có lúc thậm chí Tử Thụ và Tử Hiện còn nghĩ, nếu họ sớm thi đậu cử nhân thì có lẽ đã tránh được những bất hạnh xảy ra trên người Tử La như thế.
Vì lẽ đó Tử Thụ, Tử Hiên, Tử La, Tiểu Lục, còn cả Tử Vi, Tử Đào, sau khi cả nhà bàn bạc thì quyết định đồng ý để Tử Thụ và Tử Hiên tham gia kỳ thi Hương lần này. Đương nhiên, Tử La không hề biết họ muốn thi lần này như vậy là vì để tạo chỗ dựa cho nàng. Nàng chỉ nghĩ Tử Thụ, Tử Hiên chờ lâu như vậy, giờ thời cơ bộc lộ tài năng đã đến.
Vốn Tiểu Lục cũng muốn tham gia thi Hương lần này với hai huynh, nhưng sau khi họ gửi thư hỏi Dư Hoa, Dư Hoa lại đề nghị Tiểu Lục chờ thêm hai năm nữa, sau đó thi Hương sẽ chắc chắn hơn. Hơn nữa tuổi cậu còn quá nhỏ, dù thông minh hơn người nhưng không đủ từng trải, vì thế sau khi cân nhắc ông đề nghị Tiểu Lục nên chờ đã. Dư Hoa đã nói vậy rồi, đương nhiên huynh muội Tử La cũng đồng ý với quan điểm của ông, thế là mọi người nhất trí để Tiểu Lục thi lần sau. Vốn Tiểu Lục có phần không muốn, vì không chỉ hai huynh muốn thi đậu công danh, tạo chỗ dựa cho Tử La, để người bên ngoài phải kiêng kỵ nhà họ mà chính Tiểu Lục cũng có suy nghĩ đó. Cậu cũng muốn góp một phần sức lực vì gia đình.
Lúc đó thái độ của Tiểu Lục rất kiên quyết, cuối cùng sau khi Tử Thụ biết suy nghĩ của cậu, hai huynh phải khuyên bảo một phen, nói lần này trong nhà có hai người thi là đủ rồi, chờ lần sau Tiểu Lục thi, như thể trong nhà sẽ có người đầu thị Hương hai lần liền, sức ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn, khi đó Tiểu Lục mới bị thuyết phục, tạm thời không thi Hương lần này.
Giờ nghe Mạc Vân Thiên nói không lâu nữa trong triều sẽ có biến, cho nên lúc này Tử Hiến mới hỏi vậy.
Mà Tử Thụ nghe xong, suy nghĩ không bao lâu thì quyết định: “Tham gia chứ không phải Mạc đại ca cũng nói sao, trong thời gian ngắn triều đình sẽ không có biển loạn, chúng ta thi Hương theo kế hoạch này thì chưa chịu biển động đâu. Hơn nữa Mạc đại ca cũng nói, không nên ra làm quan, không đi thi Tiến sĩ thì chuyện tranh đấu trong triều vẫn không dính đến chúng ta.” Thể là sau khi Tử Thụ nói xong, họ quyết định sẽ làm theo kế hoạch, tham gia kỳ thi Hương sang năm.
***
Mạc Vân Thiên đi chưa được mấy ngày, ngày cập kê của Tử La đã tới. Chính khách và tán giả của Tử La đã xác định trước là tri phủ phu nhân Lương phu nhân và Chung Phương - muội muội của Chung Vạn Niên. Sau một hồi bàn bạc, họ quyết định mời Trương đại tiểu thư Trương Nhu của nhà Trương phú hộ trấn trên làm hữu ti. Tính ra gần đây Trương Nhu khá thân thiết với gia đình Tử La, sau khi quan sát họ thấy đây là người có thể kết thân được. Trương gia là gia đình khá có tiếng tăm ở trấn Cổ Thủy, cho nên sau khi bàn bạc, họ quyết định mời Trương Nhu làm hữu ti trong lễ cập kê của nàng.
Thật ra huynh muội Tử La quen Trương Nhu cũng có nguyên do cả.
Năm đó lúc Tử Vi tham gia giải thêu ở Lệ Thường phường, người thứ tư và người thứ năm thêu được con ngựa y như thật, đó chính là Trương Tâm Nhi và Liễu Huyên. Hai cô nương này đều có biểu hiện tốt trong phần thi trước nhưng cũng không tính là quá xuất sắc, nhưng mà ở vòng thi cuối cùng, họ lại thêu được con ngựa vô cùng sống động, vì thế mới lên được vị trí thứ tư và năm. Sau khi Tử Vi gả cho Lưu Hoành, hai vị cô nương này cũng lần lượt xuất giá, tình cờ cũng gả vào gia đình ở trấn Cổ Thủy nên sau đó họ cũng quen Tử Vi.