Nhưng Tử Thụ, Tử Hiên còn chưa nói câu nào hoặc lộ ra vẻ không vui, Trần Cao thị nghe thôn trưởng nói vậy đã lên tiếng trước, vừa đi vào phòng vừa2ồn ào nói: “Cha, cha thật là, Thanh ca nhi hôm qua mới từ phủ thành về, TV cả đoạn đường bôn ba mệt nhọc, bây giờ vất vả lắm mới ngủ được8một giấc, lão gia thông cảm cho nó đi.”
Nói xong bà liếc Tử Thụ, Tử Hiên một cái, sau đó lại dùng giọng coi thường, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại:6“Hơn nữa huynh đệ Thụ ca nhi cũng không phải quý nhân gì cả, đâu cần Thanh ca nhi phải tự mình tiếp đón chứ, Thụ ca nhi các cháu nói xem có3đúng hay không?”
Trần thôn trưởng nghe Trần Cao thị nói như vậy, tức đến mức không nói nên lời. Trần Cao thị nói vậy rõ ràng không chỉ khinh miệt Tử Thụ, Tử5Hiên không phải quý nhân, không xứng để Trần Thiếu Thanh phải ra tiếp đón mà còn ám chỉ ông không thương cháu mình, thế nên Trần thôn trưởng tức giận thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Nếu không phải Tử Thụ, Tử Hiên ở đây, nói qua nói lại mất mặt thì Trần thôn trưởng đã giáo huấn Trần Cao thị rồi. Thể là không chờ Tử Thụ, Tử Hiên trả lời, Trần thôn trưởng thổi râu mép trừng mắt quát Trần Cao thị: “Sao nhiều chuyện như vậy chứ, bảo con đi gọi Thanh ca nhi thì mau đi đi.” Trần Cao thị thấy Trần thôn trưởng không vui, trong lòng cũng hơi e ngại, nhưng bà ta thực sự không muốn phải cúi đầu trước mặt mấy người Tử Thụ, Tử Hiên, còn đang định nói gì đó. Nhưng bà ta còn chưa kịp nói ra thì Trần Thiếu Thanh từ ngoài đi vào. “Thanh ca nhi đến rồi à, mau, mau vào.” Trần thôn trưởng thấy cháu trai yêu quý đi vào thì tạm thời gác lại bất mãn với con dâu, vội vàng bảo Trần Thiện Thanh đi vào, chờ Trần Thiện Thanh chào hỏi mọi người xong thì Trần thôn trưởng để Trần Thiệu Thanh cùng Tử Thụ, Tử Hiên bàn luận chuyện học hành. Trần Thiếu Thanh cũng yêu thích khí phách của huynh muội Tử La, hơn nữa hắn cũng tán thưởng sự thông minh và bản lĩnh của mấy huynh đệ Tử thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, cho nên nhiệt tình nói chuyện với mấy người Tử Thụ, Tử Hiển. Thế là cả mấy người liên hào hứng thảo luận chuyện học hành.
Trần thôn trưởng mặc dù nghe không hiểu lắm chuyện ba người Tử Thụ, Tử Hiên cùng Trần Thiện Thanh đang nói, nhưng cũng chăm chú say sưa nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu. Trong mắt ông, các vãn bối có tiền đổ như vậy, ông vui mừng vô cùng. Mà Trần Cao thị đứng một bên mặc dù không thích Từ Thụ, Tử Hiên, nhưng trước mặt cha chồng và con trai bà cũng không dám hành động lỗ mãng, chỉ ngồi nghe bên cạnh. Nghe đến đoạn Tử Thụ, Tử Hiên thỉnh giáo Trần Thiếu Thanh bài tập thì sắc mặt càng không vui. Bà ta ngắt lời: “Ôi chao, trời không còn sớm nữa, Thụ ca nhi, Hiện ca nhi chắc các cháu phải về nhà ăn tối rồi nhỉ?”.
Tử Thụ, Tử Hiên cùng Trần Thiện Thanh nghe vậy đều dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Trần Cao thị.
Trần thôn trưởng thấy con dâu lại nói ra lời như vậy, ông tức không tả nổi, có điều cũng không tiện lớn tiếng, một lúc mới nguội cơn giận, ông nói với Trần Cao thị: “Mẹ Thanh ca nhi, mau xuống giúp mẹ con nấu cơm đi, để một mình bà già nấu cơm cũng không được.”
Nói xong ông lại quay sang cười nói với Tử thụ, Tử Hiên cùng Trần Thiệu Thanh: “Ai, Thanh ca nhi, cháu và Thụ ca nhi, Hiên ca nhi lâu lắm mới gặp nhau một lần, các cháu cứ ở lại trò chuyện, ta đi bảo bà lão nấu thêm mấy món nữa. Hôm nay Thụ ca nhi, Hiến ca nhi ở lại đây ăn cơm nhé.”
“Thôn trưởng gia gia khách khí quá, đúng là giờ không còn sớm nữa, chắc ở nhà cũng nấu xong cơm trưa rồi, cháu và Tử Hiên phải về thôi. Có thời gian huynh đệ chúng cháu lại tới tìm Thiếu Thanh ca bàn luận.” Sao Tử Thụ không nhận ra Trần Cao thị không thích hai huynh đệ bọn họ ở lại đây kia chứ. Họ đứng dậy cáo từ, mặc dù trong lòng hơi khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên, cung kính nói với Trần thôn trưởng.
“Đúng vậy, cha à, chắc người nhà Thụ ca nhi đã nấu cơm xong rồi, chúng ta cũng không thể níu chân Thụ ca nhi được.” Trần Cao thị nghe vậy thì không đợi Trần thôn trưởng nói đã vội cướp lời, tranh nói trước. Thực ra bây giờ mới vừa tới giờ nấu cơm thôi, Trần Cao thị nói chắc ở nhà Tử La đã nấu cơm xong rồi đúng là rất gượng gạo, có điều bà nói không hề ngượng miệng một chút nào. Lúc này không chỉ mình Trần thôn trưởng khó chịu, mà Trần Thiện Thanh cũng cảm thấy mẹ mình hơi quá đáng, hắn khẽ nhíu mày.
“Mẹ Thanh ca nhi! Con nói gì vậy, Thụ ca nhi, Hiên ca nhi hiểm khi tới chơi, sao chúng ta có thể không giữ các mấy đứa lại ăn bữa cơm chứ.”
Lúc này Trần thôn trưởng thật sự bị Trần Cao thị chọc giận, lời nói cũng nghiêm khắc hơn, lại sợ Tử Thụ, Tử Hiên nghe Trần Cao thị nói vậy thì sẽ thấy khó chịu nên ông bèn chuẩn bị đi xuống bếp, “Ta đi bảo bà lão nấu thêm mấy món, hôm nay nhà chúng ta ăn mừng một chút.”
“Thôn trưởng gia gia, ông đợi đã, nhà chúng ta cách mấy bước chân thôi, cháu và Tử Hiên về nhà ăn là được ạ, vả lại A La ở nhà cũng nấu cơm cho chúng cháu rồi.” Tử Thụ thấy Trần thôn trưởng muốn đi bảo Trần nãi nãi nấu thêm đồ ăn thì vội vàng từ chối.
Mặc dù Tử Thụ là người rộng lượng thể nào thì vẫn luôn để ý tới những kẻ từng làm tổn thương Tử La, thế nên ngàn vạn lần hắn không muốn ở lại ăn bữa cơm còn phải nhìn sắc mặt Trần Cao thị như thế. Thật sự bây giờ nhìn thấy mặt của Trần Cao thị thôi hắn cũng thấy ghét rồi.
“Đúng vậy ạ, thôn trưởng gia gia không cần bày vẽ nhiều thứ đâu ạ. Hôm nay A La tự tay xuống bếp nấu cơm cho huynh đệ cháu đấy ạ, cháu và Đại ca mong mãi mới được ăn cơm A La nấu, nếu lát nữa về muộn sợ bị thằng nhóc Tiểu Lục ăn hết mất.”
Tử Hiên thấy vậy cũng cười nói theo Tử Thụ, trong lời nói còn mang theo ý cười, muốn hóa giải lúng túng cho Trần thôn trưởng và Trần Thiếu Thanh. Đương nhiên là vì Tử Hiên nhớ đến ân tình của Trần thôn trưởng đối với huynh muội bọn họ nên mới thế, nếu đổi thành người khác thì hắn đã xử lý theo cách khác rồi. Tử Hiên không thiếu cách xử lý loại người như Trần Cao thị.
Trần Cao thị nghe Tử Thụ, Tử Hiên nói vậy thì lập tức đứng dậy cười nói với Trần thôn trưởng: “Cha xem đó, nếu Thụ ca nhi, Hiên ca nhi đã nói vậy rồi thì chúng ta không nên làm khó dễ mấy đứa nữa.” Nói xong khách khí cười nói với Tử Thụ, Tử Hiên: “Thụ ca nhi, Hiên ca nhi, các cháu xem nhà chúng ta bận quá, không tiện tiễn các cháu được, các cháu đi thong thả nhé.”
“Thẩm khách khí rồi, đều là người nhà thôn trưởng, sao dám để mọi người tiễn ạ.” Tử Thụ nói với Trần Cao thị xong liền xoay người cao từ với Trần thôn trưởng và Trần Thiệu Thanh lần nữa.
Nghe Trần Cao thị nói thế, Trần thôn trưởng và Trần Thiệu Thanh lúc này cũng vô cùng lúng túng, không còn mặt mũi giữ Tử Thụ, Tử Hiên ở lại ăn cơm. Hơn nữa mặc dù Tử Thụ nói không nhiều, nhưng bọn họ cũng thấy vẻ kiên quyết của Tử Thụ, thế nên đành gật đầu với Tử Thụ.
“Nếu vậy thôn trưởng gia gia cũng không giữ Thụ ca nhi các cháu ở lại nữa, có thời gian rảnh rỗi các cháu nhớ đến tìm Thanh ca nhi bản chuyện học hành, hoặc là để Thanh ca nhi đến nhà các cháu.” Trần thôn trưởng thở dài trong lòng, sau đó gượng cười nói với Tử thụ, Tử Hiên.
“Đúng vậy, Tử Thụ, Tử Hiên, ta ở nhà tới ngày hai mươi bốn mới quay lại thư viện, khi nào các đệ rảnh rỗi thì đến đây cũng được, hoặc chờ ta có thời gian lại đến nhà thăm các đệ nhé.” Trần Thiện Thanh thấy vậy cũng đứng dậy khách khí nói với Tử Thụ, Tử Hiên.
Tử Thu thấy Trần thôn trưởng và Trần Thiếu Thanh đáp lời như vậy cũng biết bọn họ muốn hóa giải lúng túng vì câu nói của Trần Cao thị, trong lòng cũng tiếp nhận, nghe vậy hắn liên tục đồng ý.
Thế nên bầu không khí trong phòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Chờ Tử Thụ, Tử Hiên đi rồi, Trần nãi nãi liền trách Trần thôn trưởng nói: “Lão già này thật là, ta nấu thêm cơm rồi, sao ông lại không bảo hai đứa Thụ ca nhi Hiên ca nhi ở lại ăn cơm xong rồi hẵng đi chứ.”
Vừa nãy Tử Thụ, Tử Hiến chào Trần nãi nãi ra về thì bọn họ đã đi ra ngoài sân rồi, Trần nãi nãi không giữ người lại được nữa, liền trách Trần thôn trưởng.
“Hừ! Bà đi mà hỏi...”
Trần thôn trưởng đang định nói Trần nãi nãi đi hỏi Trần Cao thị xem ban nãy làm chuyện tốt gì, nhưng lại thấy cháu trai đứng một bên, ông không nói tiếp nữa, giữ thể diện lại cho Trần Cao thị.
“Ôi dào, nhà Thụ ca nhi ăn ngon hơn nhà chúng ta nhiều, sao cần bữa cơm nhà chúng ta kia chứ. Mẹ, con đi nấu cơm đây.” Trần Cao thì cũng biết hôm nay bà ta chọc giận cha chồng rồi, hiểm khi thông minh một chút, không đợi Trần thôn trưởng nói đã vội đi vào bếp. Thấy Trần Cao thị chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, lời trách mắng của Trần thôn trưởng càng khó nói ra, ông đành thở dài trong lòng, “Không có gì, Thanh ca nhi cháu về phòng ôn bài đi, bà lão đừng bận rộn nấu ăn nữa, để mẹ Thanh ca nhi nâu là được rồi, bà đi cất quà năm mới Thụ ca nhi mang đến đi.”
Mặc dù Trần thôn trưởng không trách mắng Trần Cao thị nữa, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận, không muốn để Trần nãi nãi đi nấu cơm phụ Trần Cao thị, để Trần Cao thị làm hết đi.
Trần Thiện Thanh cũng cảm thấy mẹ mình hôm nay hơi quá đáng, Trần thôn trưởng tức giận là đúng, nghe thể cũng không nói gì, cung kính dạ một tiếng rồi về phòng đọc sách.
Mà Trần nãi nãi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy mọi người không nói gì, nghe Trần thôn trưởng bảo đi cất quà năm mới mà Tử Thụ và Tử Hiên mang đến nên bà cũng đi vào phòng thu dọn đồ.
Trấn Cổ Thủy, biệt viện Thân gia.
“Đây là quà mừng năm mới nhà A La đưa đến?” Thân Diệc Phàm vội vã đi vào hỏi mấy nha hoàn, bà tư, gã sai vặt đang thu dọn quà tặng.
Thư Mặc đi theo sau Thân Diệc Phàm không khỏi thở dài một hơi.
Thân Diệc Phàm vốn đang ở trong phòng tỉnh toán sổ sách, vừa nghe gã sai vặt vào báo là nhà Tử La đưa quà mừng năm mới đến liền vội vàng chạy ra.
Thư Mặc nhìn thấy Thân Diệc Phàm như thế thì trong lòng vô cùng khó chịu.