Điền Viên Cẩm Tú



“Đúng vậy, Đông Hoàng thị ngươi đừng nói bản thân người tốt bụng, trường nghĩa như thế, lòng dạ ngươi đã đen từ lâu rồi. Vợ chồng các ngươi mỗi thời mỗi khắc chỉ nghĩ xem làm thế nào để tính kế nhà mấy huynh muội Thụ ca nhi mà thôi. Còn nữa, người trong thôn còn bao nhiêu nhà không bị các ngươi gây sự rồi, sao giờ lại nói như thể người chỉ lo lắng cho người trong thôn thể, còn quan tâm đến huynh muội Thụ cá nhi, chúng ta lại cảm thấy vô cùng vô cùng khó tin đấy.” Mẹ Xuyên Tử thấy thế cũng nói theo.

“Phải, phải, đám Đông Hoàng thị này lúc trước thì ỷ vào2Đông Nhị lang là đồng sinh, sau lại ỷ vào Vũ ca nhi nhà họ là tú tài. Nhiều năm như vậy, đến bây giờ đã chiếm không ít lợi lộc của chúng ta, thôn chúng ta chẳng có mấy hộ không bị nhà họ bắt nạt. Nên giờ Đông Hoàng thì lại nói là suy nghĩ cho bà con, không biết mọi người có tin hay không, riêng ta là ta không tin câu nào.”

Lúc này có người hồi trước từng bị nhà Đống Hoàng thị bắt nạt đứng ra chỉ trích bà ta. Có thể là do vợ chồng Đông Hoàng thị đắc tội nhiều người quá, vì thế vừa có người nói ra, mọi người lập tức phụ họa8sôi nổi theo. “Không sai, không sai, hai vợ chồng Đông Hoàng thị và Đông Nhị lang này có bao giờ là người đơn giản, nên chúng ta đừng tin những lời bà ta nói.” “Đúng vậy, này, Đông Hoàng thị này là hổ mặt cười, bên ngoài thì nói năng dễ nghe, nhưng tâm địa thì xấu xa.”

“Đúng đó, đúng đó, Đông Hoàng thị tâm địa độc ác lắm, giờ người bên ngoài bắt đầu nói những lời đồn trước đây về Đổng tam tiểu thư là giả, Đổng tam tiểu thư bị người ta bôi nhọ. Nhưng Nhị bá nương ruột thịt nhà huynh muội họ lại tự mình thừa nhận những lời nói bậy ấy là thật. Hừ, ta6không tin bà ta nói thế không phải vì bôi đen cháu trai cháu gái nhà mình.”

“Ừ, chắc chắn là vậy, chắc chắn là Đông Hoàng thị hận huynh muội Đổng đại thiếu gia nên giờ mới nhân cơ hội trả thù.”

Mọi người cùng lên án Đổng Hoàng thi công khai khiến không khí náo nhiệt hẳn lên, anh một câu, tôi một câu nói cho Đông Hoàng thị mặt lúc trắng lúc xanh.


Vì thế, dư luận tại đó lại thay đổi.

Trần thẩm và mẹ Xuyên Tử thấy thế đều đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này, có ông cụ trước nay vẫn có quan hệ tốt với thôn trưởng, có uy danh khá lớn trong thôn nhìn không vừa3mắt nên bước ra bắt đầu khuyên Trần Cao thị: “Trần Cao thị, người nghe này, Đổng Hoàng thị này chỉ muốn gây chuyện để mọi người đối địch với huynh muội Thụ ca nhi thôi, nên người đừng tin lời mụ ta nói. Còn nữa, vợ chồng Trần lão đệ nổi danh phúc hậu trong thôn, ngươi gả vào Trần gia bao năm nay sống thế nào lòng ngươi cũng hiểu rõ nhỉ. Nên việc hôm nay người đừng làm ẩm nữa, lát nữa xin lỗi cha mẹ chồng người, việc hôm nay coi như cho qua.

Vốn dĩ ông lão này cũng chỉ tốt bụng khuyên một câu, nhưng Trần Cao thị lại không nghĩ thế. Ngược lại bà ta cảm5thấy Đông Hoàng thị nói rất có lý, nghe Đông Hoàng thị nói một thôi một hồi lại cảm thấy thấy bản thân ở Trần gia phải chịu đủ mọi uất ức, mà Tử La thì quyến rũ con trai mình, chẳng thấy mình tự nhiên gây sự chút nào.

Vì thế, ông cụ vừa nói xong, bà ta chồng eo chửi ầm lên: “Dựa vào cái cóc gì mà ta phải xin lỗi, việc hôm nay ta đâu có sai. Các ngươi không thể vì mấy lão...” Vốn Trần Cao thị còn đang định mắng vợ chồng thôn trưởng Trần là mấy lão già rồi còn chưa chết, nhưng thấy ở đây có rất nhiều người nên mới nuốt câu cuối lại: “Các ngươi không thể vì cha chồng ta là thôn trưởng mà thiên vị ông ta được.”

“Hừ, ta cũng chỉ lo cho tương lai của Thanh ca nhi thôi, ta không thể nhìn tiền đồ xán lạn của Thanh ca nhi bị con nhãi A La kia làm hỏng, nên hôm nay dù thế nào ta cũng muốn đến tận nhà mắng bọn Thụ ca nhi một phen, để xem con nhóc thối A La kia còn dám tính kế Thánh ca nhi nhà chúng ta không.”


Trần Thiếu Thanh thấy mẹ mình vẫn cố chấp như thế, còn không biết phải trái đúng sai cứ nói lung tung về huynh muội Tử La, bôi nhọ thanh danh của Tử La. Vì thể hẳn không thể nhìn nổi nữa: “Nương, hôm nay con sang nhà Tử Thụ để bàn luận chút việc học với Tử Thụ, Tử Hiên thôi mà, làm gì có như người nói.”

“Có nghe chưa Trần Cao thị, Thanh ca nhi cũng nói rồi, hắn chỉ đến bàn luận việc học cùng Thụ ca nhi, Hiến ca nhi thôi, sao ngươi lại nghĩ theo hướng bậy bạ như thế hả? Ngươi không tin người khác cũng phải tin nhi tử mình chứ. Từ trước tới nay Thanh ca nhi là người tính tình ngay thẳng, sao hắn lại có hành vi vượt rào với nữ hài tử được.”

“Nên việc hôm nay đều do người hiểu nhầm. Còn nữa, nếu ngươi nhất quyết phải bôi nhọ nói A La quyến rũ Thanh ca nhi, lời này không phải thứ người thích nói là nói, nếu ngươi không tìm ra chứng cứ mà dám suy đoán lung tung như thế, ta nghĩ bọn Thụ ca nhi không dễ bỏ qua chuyện này đầu, ngươi cứ suy nghĩ cho kĩ đi.”

Mấy năm nay Trần thẩm vì có con rể, còn cả hai đứa con trai có tiền đồ nên có rất nhiều cơ hội đi lên trần trên, lên huyện thành, thậm chí là cả phủ thành. Bà cũng gặp được nhiều người, kết bạn thêm rộng nên cũng có thêm nhiều kiến thức, tài ăn nói đương nhiên cũng giỏi. Nên giờ những gì bà nói đều vô cùng hợp lí. Lúc trước Trần Cao thị khinh thường mấy huynh muội Tử La nên mới kêu Trần Thiếu Thanh đừng qua lại cùng bọn Tử Thụ, Tử La là người không biết an phận này.

Thật ra bà ta nói Tử La quyến rũ Trần Thiếu Thanh cũng chỉ thuận miệng thôi, chả có căn cứ gì cả. Chỉ là về sau không hiểu sao bà ta như bị ma quỷ ám ảnh, mắng vợ chồng thôn trưởng Trần, vì thế mới chột dạ, muốn biến việc Tử La quyến rũ Trần Thiện Thanh thành sự thật để trốn tránh trách nhiệm thôi.

Giờ nghe Trần thẩm nói xong, mặt bà ta biến sắc. Nếu bà ta cứng mồm nói Tử La quyến rũ con trai mình thì cũng đồng thời thừa nhận nhân phẩm Trần Thiện Thanh không tốt, dễ bị người quyến rũ. Đến bản thân bà ta cũng không thể tìm ra căn cứ Tử La có quyến rũ con trai nhà mình, đừng nói tới chứng cứ.


Chẳng lẽ bà ta lại nói với mọi người tất cả đều do bà ta đoán? Vì thế, sắc mặt Trần Cao thị ngày càng trắng, nhưng từ trước tới giờ bà ta là người hay cây sức, luôn coi mình cao hơn người trong thôn một bậc, để thừa nhận mình sai thì bà ta không thể nói nên lời.

Lúc này Trần Sơn vừa vội đánh xe về đến cửa thôn, trên xe chất đầy đủ tết hắn mua. Còn vì sao chuyện mua đồ tết lại do hắn mà không phải Trần Cao thị xử lý, hắn có thể nói là do Trần Cao thị không biết cần kiệm quản gia được không?

Nếu hắn để Trần Cao thị đi mua hàng tết, chắc chắn bà ta sẽ mua một đống đồ vừa đắt vừa không có giá trị sử dụng. Vợ hắn chỉ biết nghĩ phải mua đồ cao cấp hơn người trong thôn, cái khác bà ta không quan tâm.

Hơn nữa, Trần Cao thì chỉ cần nhìn thấy mấy cái hoa cài đầu xinh đẹp, vải vóc, vòng tay, trâm cài là đi không nổi, có khi tiền dùng mua mấy thứ đó còn nhiều hơn tiền mua đồ tết.

Không phải là hắn không cho Trần Cao thị mua mấy thứ này, vấn đề là mấy thứ này của Trần Cao thị nhiều lắm rồi. Hắn không muốn nhìn thấy vợ mình vừa mua cây trâm mới là đi khoe hết cả thôn.

Vì nguyên nhân này nên hắn mới phải tự mình đi mua đồ tết.

Ôi, cưới phải vì như vậy thật sốt ruột, nhưng ai bảo hắn cưới rồi chứ! Trần Sơn vừa thở dài vì việc này thì hắn đã thấy của nhà mình có một đám người vây quanh, lòng thầm cả kinh: Chẳng nhẽ trong nhà có việc gì? Vì thế xe ngựa lại nhanh thêm. “Có chuyện gì vậy?” Trần Sơn dừng xe trước đám người rồi lớn tiếng hỏi, lúc này đã có người chú ý tới hắn, vội tránh một con đường cho hắn đi vào.

Vợ chồng thôn trưởng Trần thấy nhi tử đã về, nghĩ đến có lẽ nhi tử sẽ giải quyết được chuyện của Trần Cao thị, ngăn không cho bà ta đến nhà huynh muội Tử La đại náo thì cùng thở phào nhẹ nhõm.


Mà Trần Thiện Thanh thấy cha mình đã về cũng thả lỏng, đi qua chỗ cha, bảo để hắn đánh xe về nhà là được. Thấy Trần Thiện Thanh nhận việc hộ mình, Trần Sơn đi về phía đám thôn trưởng. Khác với vợ chồng thôn trưởng Trần và Trần Thiệu Thanh nhìn thấy Trần Sơn về thì vui mừng, mặt Trần Cao thị lại trắng bệch.

Bà ta hiểu rõ chồng mình là người như thế nào, nếu hắn biết hôm nay bà ta đã làm gì, chắc chắn bà ta không thể nào yên thân, vì thế càng sợ hãi. Sự thật cũng không khác gì so với Trần Cao thị nghĩ, lúc Trần Sơn biết vừa nãy xảy ra chuyện gì từ miệng người xung quanh, mặt hắn đen như đáy nồi.

Tiếp đó, không đợi Trần Cao thị nói gì, Trần Sơn lớn tiếng quát bà ta: “Trần Cao thị, ngươi chưa nghĩ đến hậu quả đúng không? Nếu hôm nay người dám đến nhà bọn Thụ ca nhi gây sự, làm hỏng thanh danh nhà bọn họ, hậu quả ngươi biết rồi đấy!” Uy hiếp và tức giận trong lời nói cực kì rõ ràng.

Chưa bao giờ Trần Cao thị thấy chồng mình tức giận đến thế, nói ra những lời nặng nề đến thế, vì vậy bà ta sợ hết hồn. Hơn nữa bà ta còn vừa bị Trần thấm hỏi, căn bản là không tìm ra lý do thích hợp nên càng không đứng thẳng lưng được.

Khó có lúc bà ta lại thông minh thêm lần nữa, biết nếu hôm nay vẫn cứng đầu, vẫn ồn ào tiếp, có khi Trần Sơn sẽ bỏ bà ta. Nghĩ đến kết cục bị bỏ, cả người Trần Cao thị run lên, sắc mặt càng trắng.

Lúc này, bà ta đâu dám không nghe lời Trần Sơn nữa, chẳng mấy do dự đã xám xịt lui ra phía sau Trần Sơn.

Trần Sơn thầy cuối cùng Trần Cao thị cũng mềm xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận