Điền Viên Cẩm Tú



“Hừ, Đổng Tử La, ngươi không nên xuất hiện, nếu không có ngươi, ta sẽ không phải chịu nhục như ngày hôm nay, tất cả đều tại ngươi.” Tô Sở Nguyệt tự nhủ, sau đó như đã ra quyết định, nét mặt càng thêm hung ác. Ngọc Chi thấy Tô Sở Nguyệt như vậy thì có dự cảm không ổn, đang định khuyên hai câu thì Tô Sở Nguyệt đã sai nàng.

“Ngọc Chi, ngươi hẹn tên họ Vương kia tới gặp ta một lát.” Ngọc Chi nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy thì sợ suýt không đứng vững, nhưng nàng vẫn mong chút may mắn nhỏ nhoi, thử hỏi: “Tiểu thư nói đến Vương công tử à?” “Vô nghĩa, ngoài hẳn ra còn ai à, còn không đi đi.” Tô Sở Nguyệt mất kiên nhẫn.

“Nhưng mà... nhưng mà tiểu thư, không phải tiểu thư từng nói sau2này không liên hệ với Vương công tử nữa sao? Nếu tiểu thư bị người ta phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Nếu để người ta biết đứa nhỏ trong bụng tiểu thư là của Vương công tử, vậy... vậy hậu quả sẽ...” Ngọc Chi nói đến đây, sắc mặt trắng bệch. “Câm miệng, cái này là thứ ngươi được lấy ra nói à!” Tô Sở Nguyệt ngắt lời Ngọc Chi, sau đó mắng: “Đồ nhát chết, giờ là lúc cần tên họ Vương kia, không cần thì lãng phí, chẳng lẽ ngươi còn định để bổn tiểu thư tự đi làm việc à?” “Nhưng mà tiểu thư tìm Vương công tử có chuyện gì?” Tuy Ngọc Chi sợ hãi nhưng nàng vẫn lấy hết can đảm để hỏi. “Hừ! Ta kêu hắn tìm người tiêu diệt con Đổng Tử La kia. Ta không tin,8đến lúc không còn Đổng Tử La nữa, biểu ca còn giữ tâm lý may mắn nữa không. Coi như ta hiểu rồi, nếu Đổng Tử La vẫn còn tồn tại, biểu ca vẫn sẽ giữ tâm lý may mắn, dù hắn có thành thân cùng ta vẫn sẽ không thay đổi. Đã như vậy không bằng ta thủ tiêu nó luôn, ta không tin, biểu ca sẽ nhớ thương một người không tồn tại cả đời.”

Mắt Tô Sở Nguyệt lóe ra tia hung ác, một kế hoạch ác độc chậm rãi hình thành trong đầu nàng ta. “Nhưng... Vương gia bây giờ đã nghèo, kêu Vương công tử đi làm việc này làm gì có khả năng.”

Trong lòng Ngọc Chi không muốn Tô Sở Nguyệt có liên quan tới tên công tử nhà họ Vương kia nữa. Hơn nữa nàng nghe thấy Tô Sở Nguyệt muốn6gây bất lợi cho Tử La thì càng sợ hãi trong lòng.


Dù nàng chỉ là một nha hoàn nhưng cũng nghe qua vô số tin đồn ngoài kia về huynh muội Tử La, nên nàng cũng biết nhà Tử La bây giờ đã không còn dễ chọc giống như hồi nghèo khó nữa. Nếu bọn họ dám động thủ với Tử La, chắc chắn là huyện lệnh huyện Thanh Dương sẽ quản chuyện này, thậm chí đến Lương tri phủ phủ Bạch Nhạc cũng sẽ nhúng tay.

Nên để làm Tổ Sở Nguyệt xoá cái ý nghĩ trong đầu, Ngọc Chi dùng tất cả mọi cách, vì thế nên mới nói vậy, nàng nghĩ có lẽ vì công tử nhà họ Vương không làm được việc này nên Tô Sở Nguyệt sẽ không suy nghĩ vậy nữa. “Sợ cái gì, cái ta muốn chỉ là mối quan hệ3thối, Vương gia làm ăn ở phủ Dự Lâm lâu như thế, loại người gì chả quen, chỉ cần ta đưa đủ bạc cho tên họ Vương kia, còn lo không tìm thấy người làm chắc.”

Tổ Sở Nguyệt nghe Ngọc Chi nói xong không cho là đúng, nói đến đây thì Tô Sở Nguyệt đã mất kiên nhẫn, không đợi Ngọc Chi nói gì đã sai nàng: “Lát nữa ta viết phong thư đưa cho tên họ Vương kia, đến lúc ấy người mang sang chỗ tên đó hộ ta. Kếu hắn tới trấn Cổ Thuỷ tìm ta, cụ thể thế nào đến lúc gặp sẽ từ từ nói.”

Tô Sở Nguyệt nói xong phát hiện Ngọc Chi không phản ứng lại, còn đang ngơ ngác nghĩ gì đó, càng mất kiên nhẫn quát to: “Ngươi có nghe rõ không đó?” “Nghe... nghe rõ ạ.” Ngọc Chi nhìn5Tô Sở Nguyệt liền biết chủ tử nhà mình đã hạ quyết tâm, nàng muốn khuyên cũng không được, đành đồng ý.

Năm mới chớp mắt lại tới, hôm nay là năm mới, nhà Tử La vẫn như năm ngoái, lại vì Tử La đã cập kê, mọi người đều biết nhà huynh muội Tử La có qua lại với huyện lệnh huyện Thanh Dương và nhà tri phủ phủ Bạch Nhạc nên năm nay người tới lui không ít.

Tuy trước tết Trần Cao thị gây chuyện như thế nhưng cũng may ảnh hưởng không lớn. Đặc biệt là khi huynh đệ Tử Thụ thả tin bọn họ sẽ truy cứu những người loan truyền lời đồn, từ đó số người nói bậy giảm mạnh.


Nhưng có một số việc đã xảy ra, ảnh hưởng của nó vẫn tồn tại, dù nói thế nào thì những gì Trần Cao thị đã làm vẫn có chút ảnh hưởng tới Tử La, đặc biệt là mấy chữ “không ai muốn”, “tiểu yêu tinh” kia. Tuy rằng người ngoài không nói gì, nhưng giờ người xung quanh đều đang bàn luận xem cuối cùng có ai muốn cưới Tử La không, Tử La có phải là “tiểu yêu tinh” không.

Lúc huynh muội Tử La nghe được những lời này đương nhiên là tức giận, nhưng miệng ở trên người người khác, chỉ cần bọn họ không nói bậy trước mặt huynh muội các nàng, các nàng cũng không thể ngăn bọn họ bàn luận đúng không.

May thay sắp sang năm mới rồi, nhà nào cũng bận bịu. Có cái dời lực chú ý nên mọi người cũng ít thảo luận chuyên Tử La. Vì năm mới có rất nhiều khách tới thăm, cũng có nhiều khách thăm hỏi, mấy huynh muội Tử La bạn đến tận mùng mười năm mới mới dần dần nhàn hơn.

Thời gian đảo mắt lại đến tết Nguyên Tiêu năm nay, không biết từ khi nào, cứ đến ngày này cái Tử La mong nhất là được gặp Mạc Vân Thiên. Hơn nữa, năm nay Mạc Vân Thiên đã đồng ý với Tử La hắn sẽ có để tới được. Tuy rằng Tử La biết việc có thể khiến Mạc Vân Thiên do dự, không đáp ứng ngay tại chỗ hẳn là một việc hẳn không làm được.

Biết là vậy, biết khả năng Mạc Vân Thiên tới trong tết Nguyên Tiêu năm nay không lớn nhưng Tử La vẫn mong chờ. Chưa đến giây phút cuối cùng, lòng nàng vẫn còn hy vọng. Qua mùng mười tháng Giêng, Tử La lại tiến vào giai đoạn chờ mong Mạc Vân Thiên mỗi năm. Mà bọn Tử Thụ thì quen với cảnh này rồi, nhưng năm nay lòng họ lại lo cho Tử La thêm vài phần, cũng buồn hơn vài phần. Từ sau ngày biết tâm ý của Mạc Vân Thiên, mấy người Tử Thụ nhìn phản ứng ngày của Tử La, cũng cảm nhận được Mạc Vân Thiên có một vị trí không bình thường trong lòng Tử La.


Nên nhìn thấy cảnh này, biết mọi việc xong, tâm tình bọn Tử Thụ càng thêm phức tạp.

Nhưng việc liên quan đến Mạc Vân Thiên, mấy huynh đệ bọn họ có lòng cũng thể làm gì được.

Đang lúc Tử La mong Mạc Vân Thiên đến, nàng không ngờ một độc kể do Tổ Sở Nguyệt thiết kế đang từng bước hình thành, nguy hiểm đang tới gần nàng từng bước.

Trấn Cổ Thuỷ, biệt viện Thân gia, trong sân của Tô Sở Nguyệt.

Ngọc Chi vội vàng chạy từ ngoài vào phòng Tổ Sở Nguyệt, sau đó thì thầm bên tai nàng ta. “Thật à?” Tô Sở Nguyệt nghe Ngọc Chi nói thì mừng rỡ xác nhận lại lần nữa. “Dạ, vô cùng chính xác, Vương công tử nói hắn đợi ở khách điếm HỶ Lai, chúng ta đến đó tìm hắn.” Ngọc Chi nói.

“Vậy là tốt rồi, coi như tên họ Vương kia vẫn còn chút năng lực.” Nghe Ngọc Chi khẳng định, Tô Sở Nguyệt thở dài một hơi. Tô Sở Nguyệt cảm thấy nếu chút việc như vậy mà Vương Vũ cũng không làm được thì phí công năm đó nàng ta từng coi hắn là một trong những vị hôn phu tương lai.

“Hừ... Đổng Tử La, ngươi chờ đó cho ta, nhanh thôi, rất nhanh thôi ta sẽ khiến người sống không bằng chết, sau đó trên thế giới này không có ai là Đổng Tử La nữa. Ta muốn xem thử xem biểu ca có thể nhớ mãi không quên một người bị mất thanh danh hay không.”


Nghĩ sắp tới lúc tiêu trừ được Tử La, đắc ý và hận thù trong mắt Tô Sở Nguyệt càng sâu, sau đó nàng ta thầm lẩm bẩm: “Đổng Tử La, ngươi đừng trách ta độc ác, có trách thì trách ngươi đã gặp biểu ca, còn khiến hắn thích ngươi.”

Ngọc Chi nhìn bộ dạng điên cuồng của Tô Sở Nguyệt, bản thân nàng đã làm bao nhiêu việc táng tận lương tâm cùng Tô Sở Nguyệt, cũng coi như là “thần kinh bách chiến”, nhưng nhìn gương mặt điên cuồng hiện tại của Tô Sở Nguyệt thì vẫn âm thầm rùng mình một cái.

“Ngọc Chi, ngươi đi xuống chuẩn bị đi, chiều nay chúng ta đi tìm Vương Vũ!” Nàng ta thu lại sự điên cuồng, sau đó sai Ngọc Chi đi chuẩn bị.

“Nhanh vậy sao?” Ngọc Chi nghe vậy thì không phản ứng “Việc này đương nhiên càng nhanh càng tốt, giải quyết Đổng Tử La này càng sớm, lòng ta càng an tâm, tránh đêm dài lắm mộng. Ngươi mau đi sắp xếp đi.” Tô Sở Nguyệt nói xong, vẫn chưa yên tâm dặn dò thêm: “Nhớ kỹ, việc này không được để xảy ra sai lầm, hậu quả không cần ta nói ngươi cũng biết.” Nói đến đoạn sau giọng nàng ta có ý nhắc nhở.

Ngọc Chi nghe vậy giật mình trong lòng, đương nhiên nàng hiểu Ngọc Chi đang ám chỉ cái gì, cũng biết nếu lộ việc này ra thì chủ tớ nàng sẽ ra sao, giờ nàng thậm chí còn không dám nghĩ đến hậu quả.

Đương nhiên, cái Ngọc Chi hy vọng nhất chính là Tô Sở Nguyệt không giữ suy nghĩ này nữa. Nhưng nhìn Tô Sở Nguyệt điên cuồng như bây giờ, căn bản là không thể thuyết phục được. Chuyện tới nước này, Ngọc Chi biết nàng chỉ có cách cố hết sức giúp Tô Sở Nguyệt mà thôi. Vì thế, nghe Tô Sở Nguyệt nói xong, Ngọc Chi trịnh trọng gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ dùng hết sức xử lý việc này.” Tô Sở Nguyệt thấy vậy thì thở dài nhẹ nhõm. Ngọc Chi là đại nha hoàn đi theo nàng ta nhiều năm, năng lực của nàng thế nào, Tô Sở Nguyệt hiểu rõ nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận