Điền Viên Cẩm Tú



“Ta nói không cần chàng quan tâm, cũng đừng tò mò. Còn nữa, đừng có giở trò mờ ám gì, nếu không cha ta sẽ là người đầu tiên không tha cho chàng đâu.” Tô Sở Nguyệt sợ Vương Vũ lại sinh ra ý xấu gì liền vội vàng cảnh cáo. “Yên tâm đi, tiểu tử Thân gia kia chẳng qua cũng chỉ đi lại giày rách của ta thôi. Hơn nữa ta đã được nếm thử mùi của nàng rồi, sau này thỉnh thoảng nếm lại là được, không đáng để ta mạo hiểm đắc tội với cha nàng, phá hủy hôn sự của nàng và tiểu tử họ Thân kia. Vậy cho nên nàng cứ an tâm làm tân nương tử là2được.” Vương Vũ vô sỉ nói, sau đó còn phá lên cười.

Tô Sở Nguyệt nghe vậy thì suýt nữa phun máu, sự hận thù trong lòng càng sâu đậm hơn, ý nghĩ muốn xử lý tên Vương Vũ càng ngày càng mãnh liệt. Nếu không phải nàng ta có tính nhẫn nại hơn người thì nhất định đã nhào tới đánh cho tên Vương Vũ không biết xấu hổ này một trận rồi.

Tuy là sau khi nghe Vương Vũ nói vậy xong, nàng ta đã có thể khẳng định tên này sẽ không phá hỏng hôn sự của nàng ta và Thân Diệc Phàm, những lời nói của hắn ta chứa đầy sự vũ nhục lại khiến sự hận thù trong lòng nàng ta8khó tiêu tan.

Tô Sở Nguyệt không khỏi siết chặt nắm tay, chẳng lẽ số mạng của nàng ta là bị chê cười suốt ngày vậy sao? Thân Diệc Phàm ghét bỏ nàng ta còn được, nhưng tại sao đến cái tên Vương Vũ này cũng chán ghét nàng ta như vậy? Nhịn rồi nhịn, nàng ta mới miễn cưỡng đo được cơn tức giận trong lòng xuống, bình tĩnh nói với Vương Vũ: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta nói về kế hoạch xem thế nào đi!” Lần này Vương Vũ nghe vậy nhưng không nói ra câu gì khiến người ta tức giận nữa, hắn gật đầu ý bảo Tô Sở Nguyệt có thể nói. “Chàng đã mời được mấy người trợ6giúp tới chưa?” Tô Sở Nguyệt xác nhận lại lần nữa. “Ừm, chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, ta sẽ cho họ đi làm việc ngay.” Vương Vũ gật đầu nói.

“Chàng xác định mấy người đó sẽ không làm hỏng chuyện chứ?”


Vương Vũ nghe Tô Sở Nguyệt nghi ngờ liền nhíu mày, không hài lòng nói: “Nàng không tin ta?” “Không phải Nguyệt Nhi không tin Vũ ca, mà là muốn chắc chắn. Không phải là vì ta lo cho chàng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện lại gặp phiền phức ư?” Thấy Vương Vũ lại chuẩn bị tức giận, Tô Sở Nguyệt vội vàng vỗ về hắn.

“Câu này nghe còn giống tiếng người này. Yên tâm đi, những người ta tìm được đều3rất phù hợp với yêu cầu, toàn là cao thủ giang hồ cả. Đừng nói là Đổng Tử La, dù có hai mươi trai tráng cũng đánh gục được hết ấy chứ.” Vương Vũ nghe Tô Sở Nguyệt nói xong, sắc mặt mới tốt hơn một chút, nghĩ đến chuyện Tô Sở Nguyệt đã đưa bạc nên cũng khẳng định lại để nàng ta yên tâm hơn.

Tô Sở Nguyệt nghe xong quả nhiên thả lòng hơn rất nhiều, tuy vẫn muốn xác nhận lại mấy lần nữa nhưng lại sợ chọc giận Vương Vũ, cố gắng nhịn lại. Nghĩ đến chuyện bọn họ biết dùng thuốc, mà Vương Vũ cũng đã nói mấy người đó là cao thủ nên lại yên tâm hơn.

“Vậy là5tốt rồi! Mấy ngày nay Đổng Tử La đều ở thôn Hòe Hoa. Nếu nàng ta ở nhà, chúng ta sẽ không tiện ra tay, vậy nên phải chờ đến lúc nàng ta ra ngoài một mình mới ra tay, phần thắng sẽ cao hơn nhiều.” Tổ Sở Nguyệt nói.

“Vậy nếu Đổng Tử La chỉ ở nhà hoặc không ra ngoài một mình thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ phải chờ mãi?” Vương Vũ thấy vậy không được. “Chàng không cần lo lắng. Theo ta được biết, hàng năm, vào thời điểm này, huynh muội Đổng Tử La đều phải đến các cửa hàng trong nhà kiểm tra giám sát, lập ra kế hoạch cho năm sau. Ta đã đi nghe ngóng rồi, năm nay hai ca ca lớn nhà đó đều tham gia thi Hương, dạo này học hành cực khổ lắm. Mấy chuyện làm ăn trong nhà đã giao cho Đổng Tử La và Đổng Tử Hãn quản lý rồi.” “Đổng Tử Hãn còn nhỏ tuổi, mấy năm nay đều đang đi học, không hiểu nhiều về kinh doanh nên chỉ còn Đổng Tử La là biết rõ việc này nhất, vì thế chắc chắn lần kiểm tra cửa hàng này sẽ giao cho nàng ta đi làm. Cho dù Đổng Tử Hän đi theo cũng chẳng sao, Vũ ca sẽ bắt được cậu bé đó mà phải không?”


Tô Sở Nguyệt thấy vậy liền vội vàng nói tin tức mình lấy được với Vương Vũ. “Ừm, nếu muốn làm vậy cũng được. Thể chúng ta sẽ chờ đến lúc Đổng Tử La đi giám sát cửa hàng rồi ra tay nhé?” Vương Vũ nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy cũng yên tâm.

“Ừm, đúng vậy, chàng bảo mấy người mình mời tới chú ý hành tung của nàng ta. Đợi đến lúc con nhỏ đó đi giám sát cửa hàng, mọi người tìm cơ hội tốt rồi ra tay là xong. Chắc cái này không cần ta phải dạy đâu đúng không?” Tổ Sở Nguyệt nghĩ mình đã chuẩn bị cho Vương Vũ như thế rồi, nếu hắn còn không làm được thì nàng ta thật sự phải lo lắng xem có nên đổi người không ấy chứ.

“Đương nhiên, nàng cứ yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ hoàn thành.” Cũng may, Vương Vũ không để cho Tô Sở Nguyệt thất vọng, nghe vậy thì không có ý kiến gì nữa. “Thuốc ta bảo Vũ ca chuẩn bị, chàng đã chuẩn bị xong chưa?” Tô Sở Nguyệt hỏi sang một chuyện khác. “Yên tâm, chúng ta đã sớm tìm được loại thuốc như nàng bảo rồi, hơn nữa còn là thuốc tốt nhất, giá không thấp đâu, vậy nên sau này nàng nhớ cho các huynh đệ thêm chút bạc là được.”

Lúc Vương Vũ nói đến hai chữ “tốt nhất” còn đặc biệt nhấn mạnh, có thể thấy thuốc này chẳng phải thứ gì hay ho.

Nói đến cuối, Vương Vũ lại cố ý vòi vĩnh Tô Sở Nguyệt, đương nhiên là vì muốn nhiều bạc thêm một chút.


“Thật sao? Nếu là thật, mọi người làm tốt chuyện này, Nguyệt Nhi nhất định sẽ thưởng lớn, mọi người cứ yên tâm.” Tô Sở Nguyệt nghe Vương Vũ nói vậy liền lộ ra vẻ phấn khích, tiếp đó còn cam kết thưởng thêm để khiến đám Vương Vũ nỗ lực đi làm việc này. Có điều, lúc này Tô Sở Nguyệt nghĩ gì trong lòng cũng chỉ có mình nàng ta biết thôi. Bây giờ, Tô Sở Nguyệt nghĩ là chờ đến lúc xong chuyện, Vương Vũ có cơ hội đến đòi tiền nàng ta đã rồi tính tiếp, thế nên bây giờ có hứa hẹn thưởng nhiều cũng chẳng vấn đề gì. “Chúng ta bàn bạc cho xong đã. Đến lúc mọi người tìm được Đổng Tử La thì làm thế này...” Tô Sở Nguyệt hứa hẹn phần thưởng lớn khiến Vương Vũ cực kì hưng phấn rồi tiếp tục nhỏ giọng nói những sắp xếp cụ thể của nàng ta với hån.

Vương Vũ nghe Tô Sở Nguyệt sắp đặt và thủ đoạn Tô Sở Nguyệt dùng để đối phó với Tử La xong, một đại nam nhân như hắn còn thấy gai cả người, nghĩ thầm con nhỏ Tô Sở Nguyệt này đúng là không dễ chọc. “Nàng đúng là hận thù quá mức rồi, sao ta cảm thấy nàng còn kinh khủng hơn cả ta nữa thế?” Vương Vũ bắt đầu châm biếm Tô Sở Nguyệt.

“Hừ, ai bảo Đổng Tử La dám không biết tự lượng sức cướp người với ta. Thể nào, Vũ ca đau lòng sao? Hay không đành lòng? Hừ, nếu người không đành lòng thì Nguyệt Nhi bảo người khác đi làm thay vậy. Chỉ là không ngờ Vương đại thiếu gia giàu có ở Dự Lâm phủ lại là người nhát gan đến thế.”

Tô Sở Nguyệt nghe Vương Vũ nói xong sao lại không biết hắn ta đang châm chọc mình. Nàng ta không khỏi nhờ đến lần nàng ta tính kế Thân Diệc Phàm ở điền trang xong còn gọi Tử La đến, để Tử La thấy được cảnh hai người ngủ với nhau. Sau khi Tử La chạy đi, Thân Diệc Phàm cũng chất vấn nàng ta như vậy.

Tuy câu hỏi của Thần Diệc Phàm lúc đó rất kín đáo, nhưng nàng ta thấy rõ ràng ánh mắt Thân Diệc Phàm nhìn nàng ta như nhìn một độc phụ, nét mặt trách cứ nàng ta tính kể hắn, còn để Tử La phát hiện.

Nghĩ vậy, sự tức giận trong lòng Tô Sở Nguyệt suýt không kìm nén được nữa, lúc nói chuyện còn ẩn chứa sự ác độc nàng ta không hề chú ý. Tô Sở Nguyệt có thể nhịn Vương Vũ, nhưng không có nghĩa là nàng ta phải nhịn nhục hoàn toàn, vì vậy nàng ta bắt đầu châm chọc lại Vương Vũ, cuối cùng còn có chút uy hiếp.


Lúc Tô Sở Nguyệt nói, Vương Vũ nhận thấy là trong mắt nàng ta hiện lên sự tàn nhẫn cùng cực, trong lòng không khỏi run lên, thầm nghĩ nữ nhân này đúng là không đơn giản chút nào. Có điều, Vương Vũ cũng là người có chút suy nghĩ, không để lộ sự kiêng kỵ với Tổ Sở Nguyệt ra ngoài. Hẳn nhanh chóng đổi sang bộ dạng cợt nhả liên tục bảo đảm với nàng ta: “Nói gì vậy, sao tiểu gia ta lại không dám, lại còn đau lòng cho một nha đầu dám đắc tội với Nguyệt Nhi của tiểu gia chứ? Nguyệt Nhị tiểu yêu tinh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ khiến nàng thỏa mãn.” Nói đến cuối chỉ còn thiếu nước thề nữa thôi.

“Vậy còn tạm được, chàng cứ chuẩn bị cho kế hoạch đi, có vấn đề gì thì có thể cho người tới tìm ta, nhưng nếu chàng có thể giải quyết thì cố gắng đừng tìm, dạo này chúng ta không tiện gặp mặt lắm.” Tô Sở Nguyệt thấy Vương Vũ liên tục bảo đảm, sắc mặt mới tốt hơn một chút, sau đó liền dặn dò.

“Được, nghe nàng hết.” Vương Vũ vội vàng bày tỏ ý kiến. Sau khi hai người bàn bạc thêm một lúc thì cũng muộn, Ngọc Chi gõ cửa nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, Vương công tử, hai người xong chưa? Sắc trời không còn sớm nữa đâu.” Ngọc Chi vừa nói xong, Tô Sở Nguyệt đã mở cửa từ trong bước ra rồi đóng cửa lại. Thấy Tô Sở Nguyệt đi ra, sự lo lắng của Ngọc Chi mới giảm bớt, hỏi nàng ta: “Tiểu thư, người và Vương công tử bàn bạc xong rồi sao?” “Ừm.” Tổ Sở Nguyệt nghe vậy gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi, nhân lúc bây giờ không có người, chúng ta mau về nhanh thôi tiểu thư.” Ngọc Chi thấy vậy vội vàng nói.

“Được.” Tô Sở Nguyệt không có ý kiến gì.

Đến lúc chủ tớ Tô Sở Nguyệt về tới biệt viện Thân gia, Ngọc Chi cuối cùng cũng yên tâm. Bọn họ không biết là sau khi đi khỏi, Vương Vũ đã gọi gã sai vặt Phú Quỷ kia vào dặn dò một lúc lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận