“Đương nhiên là không, việc này ta tự có chủ ý, sao có thể để hắn biết được. Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Tổ Sở Nguyệt nói đến cuối có vẻ không được kiên nhẫn lắm, nàng ta xua tay bảo Ngọc Chi đi xuống. Ngọc Chi mới đi hai bước, nàng ta đã gọi lại: “Chờ đã!”
“Tiểu thư, còn chuyện gì vậy ạ?” Ngọc Chi vội vàng bước nhanh lại.
Tô Sở Nguyệt chậm rãi đi qua, dừng lại trước mặt Ngọc Chi, cảnh cáo: “Nghe đây, chuyện của ta không phải là việc một nô tỳ như ngươi có thể vung tay múa chân. Nếu ta còn thấy người hỏi hết cái này đến cái kia như vừa nãy, hậu quả ngươi tự biết. Còn nữa, chuyện hôm nay kín miệng2lại cho ta, nếu có tin gì truyền ra, ta sẽ tìm người hỏi đầu tiên. Nghe rõ chưa?”
“Dạ... Nghe... Nô tỳ nghe rõ rồi ạ.” Ngọc Chi nghe vậy thì giật mình, nhận ra rằng vì dạo này mình luôn lo sợ chuyện Tô Sở Nguyệt hãm hại Tử La bị bại lộ nên rất hay vô tình nhắc nhở Tô Sở Nguyệt những chuyện không nên làm. Bấy giờ nghe lời cảnh cáo của Tổ Sở Nguyệt, nàng ta liền sợ hãi không thôi. Nghĩ đến thủ đoạn của Tô Sở Nguyệt, nàng ta đâu còn dám nói gì nữa, chỉ có thể nhanh chóng đồng ý thôi. “Hừ, vậy thì tốt, nếu không phải...” Tô Sở Nguyệt nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, tiếp đó cho Ngọc Chi8đang thấp thỏm bất an lui xuống: “Được rồi, đi xuống đi.”
“Đại ca, nhị ca, hai người cứ ở nhà học tập đi. Lần giám sát cửa hàng này, cộng với kế hoạch làm ăn của mấy cửa hàng trong vụ xuân cứ để A La đi làm là được.” “Việc lớn thì muội không dám hứa chắc, nhưng chút chuyện nhỏ này thì dễ ấy mà. Hơn nữa muội cũng muốn tới xem chuyện làm ăn của Thái Y Các thế nào, xem cách tiêu thụ sản phẩm trước Tết của chúng ta tiến hành có ổn không.”
Trong cuộc thảo luận chuyện đi giám sát cửa hàng và đề ra các kế hoạch làm ăn trong tương lai, Tử La đề nghị lần này nàng sẽ thay mặt đám Tử Thụ, Tử6Hiên đi. Tử Thụ nghe vậy, suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, có điều vẫn dặn thêm: “Tuy việc này không khó với A La nhưng lượng công việc lại rất lớn, để Tiểu Lục đi theo giúp đỡ đi, cũng đến lúc Tiểu Lục phải học mấy chuyện này rồi.”
“Vâng, đại ca nói có lý, Tiểu Lục thấy thế nào?” Tử Hiên cực kỳ tán thành, tiếp đó hắn quay sang hỏi ý Tiểu Lục.
Tiểu Lục nghe vậy đương nhiên là đồng ý hai chân hai tay. Nói ra thì trong mấy huynh đệ, cậu là người ở chung với Tử La nhiều nhất, vì vậy cậu hoàn toàn tình nguyện theo Tử La đi giám sát cửa hàng. Cậu nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi nói tiếp: “Tốt, cứ để đệ đi cùng Tam tỷ. Dư tiên sinh nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, đệ muốn ra ngoài để mở mang đầu óc.”
“Cứ quyết định vậy đi, A La đã quyết định khi nào xuất phát chưa?” Tử Thụ thấy mọi người không có ý kiến gì liên quyết định, sau đó hỏi Tử La thời gian xuất phát. “Dạ, đợi qua Tết Nguyên Tiêu thì đi ạ.” Tử La thấy còn mấy ngày nữa thì đến Tết Nguyên Tiêu nên trả lời luôn. Đám Tử Thụ nghe vậy sao lại không biết Tử La đang nghĩ gì. Tử La đang chờ Mạc Vân Thiên đến, nhưng gần đây bọn họ đã từng liên hệ với Dung Ngũ thúc và Dung Nam rồi.
Vậy nên, bọn5họ biết lần này Mạc Vân Thiên sẽ không tới. Biến thành có nội gián, Mạc Vân Thiên còn đang bận tối mắt tối mũi ấy chứ.
Hơn nữa, dù Mạc Vân Thiên có đến được thật thì cũng chẳng thể gặp Tử La. Lần trước khi Tử La cập kê, Mạc Vân Thiên đã từng ám chỉ rằng, trước khi thể cuộc hoàn toàn rõ ràng, hắn không muốn Tử La phát hiện ra tâm ý của mình, cũng không muốn gặp Tử La thêm để tránh việc nàng sinh ra suy nghĩ gì
dó.
Đám Tử Thự hiểu nỗi khổ của Mạc Vân Thiên. Mạc Vân Thiên không muốn Tử La phát hiện ra tình cảm của hắn, cũng không muốn Tử La sinh ra tình cảm vì những hành động của hắn với nàng. Tử La đã trưởng thành, đã hiểu tình yêu nam nữ rồi.
Nghĩ vậy, tâm trạng của đám Tử Thụ đều có hơi nặng nề. Tử Thụ thầm thở dài, là chính Mạc Vân Thiên không muốn gần gũi Tử La, nhưng với biểu hiện bây giờ của muội ấy, sao bọn họ có thể chắc chắn rằng Tử La chưa giành một vị trí đặc biệt nào trong lòng cho Mạc Vân Thiên được? “Cũng được, muội cứ thoải mái, chuyện này không gấp. Cửa hàng vẫn còn các chương quỹ cơ mà, không đến mức xảy ra chuyện lớn đâu.” Quẳng suy nghĩ trong đầu sang một bên, Tử Thụ trả lời Tử La. “Đến lúc A La và Tiểu Lục xuất phát thì mang theo nhiều người một chút. Mặc dù A La hiểu rất nhiều về chuyện làm ăn, nhưng chưa đi ra ngoài nhiều, lại là một nữ hài tử, Tiểu Lục cũng còn nhỏ, vậy nên để đảm bảo an toàn, lần này mang theo nhiều người một chút sẽ tốt hơn.” Tử Hiên suy nghĩ một lát rồi đề nghị.
“Ừm, Tử Hiên nói có lý. Đến lúc đó, Tử La và Tiểu Lục mang thêm mấy người, cả Cảnh Nhất và Cảnh Nhị nữa. Bình thường hai người đó vẫn theo ta và Tử Hiên quản lý chuyện làm ăn, cũng có chút hiểu biết về cửa hàng nên sẽ giúp được không ít việc. Vả lại, hai người đó cũng có chút công phu, mang theo là hợp nhất.”
“Ngoài Cảnh Nhất, Cảnh Nhị thì đến chi nhánh malatang thứ hai ở huyện thành đưa cả Cảnh Tam, Cảnh Tứ theo. Mấy năm nay chúng ta đã có ý đề bạt họ làm chưởng quỹ, họ đi theo cũng có thể học A La nhiều điều. Sau đó mọi người bảo Đại Sơn ca chọn sáu tiểu nhị lanh lợi có chút võ công đi theo nữa.” Tử Thụ nghĩ đến những cửa hàng phải giám sát ở rất nhiều chỗ khác nhau, mang nhiều người như vậy hắn mới yên tâm được. Nghĩ vậy, suy tính một lúc, Tử Thọ bắt đầu dặn dò sắp xếp. Lúc này, Tử Hiên cũng đề nghị: “Được rồi, Tiểu Lục, Bao Tử đã theo Nhị Nguyệt đi theo làm của hồi môn xuất giá của Tử Đào rồi, hai năm qua để không cần ra ngoài nên bọn ta mới không sắp xếp tùy tùng cho đệ. Nhưng từ giờ trở đi thời gian để ra ngoài sẽ ngày một nhiều hơn, vậy ta sắp xếp tùy tùng cho đệ nhé?”
Vốn lúc bọn họ có thêm đám người Kim Tiền đã cho Bao Tử đi theo làm tùy tùng cho Tiểu Lục. Tuy nhiên sau khi Tử Đào xuất giá, Tiểu Lục không nỡ để hai huynh muội Bao Tử và Nhị Nguyệt phải xa nhau nên đã cho Bao Tử đi theo.
Hai năm qua, bởi vì Tiểu Lục không cần làm gì một mình nên mọi người cũng không sắp xếp tùy tùng thân cận cho cậu nữa. Bây giờ Tử Hiên thấy Tiểu Lục đã bắt đầu học tập quản lý cửa hàng nên đề nghị.
Tử Thụ nghe Tử Hiên nói xong thì im lặng, theo kế hoạch của nhà mình, đến sang năm hắn và Tử Hiên thi đậu cử nhân, người cần dùng trong nhà nhất định phải có thêm nữa.
Vì vậy, nghĩ ngợi một lát, Tử Thụ liền quyết định: “Như vậy đi, mấy năm qua, Kim Tiền cũng khá chững chạc, để Kim Tiền theo Tiểu Lục đi, còn Đồng Tiền thì sau này chuyên tâm đánh xe cho A La là được, mấy ngày nữa chúng ta sẽ mua thêm mấy gã sai vặt về giữ cửa, chứ người trong nhà bây giờ quả thật hơi ít.” Thật ra, Tử Thụ sắp xếp như vậy cũng có cái cớ của hắn. Mấy năm ở chung, hắn đã hiểu khá rõ Kim Tiền và Đông Tiền rồi. Hai người này cực kỳ trung thành với huynh muội hắn, cũng rất thân thiết với mọi người trong nhà.
Kim Tiền chín chắn hơn, nhanh nhẹn hơn Đồng Tiền một chút, nên để hắn theo Tiểu Lục, Tử Thụ khá yên tâm.
Còn Đồng Tiền, hắn cũng là người khá nhanh nhẹn, nhưng lại không biết che giấu cảm xúc, vì thế hắn và Hạ Hà chính là hai hạ nhân có thể cười cười nói nói với Tử La và Tiểu Lục.
Nhưng như vậy cũng chẳng sao, tuy Đồng Tiền dễ để lộ cảm xúc ra ngoài nhưng quan trọng là hắn biết lúc nào không được xử lý theo cảm tính. Đặc biệt là lúc ra ngoài, cái gì nên nói cái gì không, hắn biết rất rõ, vậy cho nên để hắn theo đánh xe cho Tử La là hợp nhất.
Đừng có xem thường vị trí đánh xe này, bởi vì lúc đi ra ngoài có thể ở cạnh chủ tử, lúc đến các quý phủ khác thăm hỏi cũng là thành phần không thể thiếu bởi vì bình thường đều là đánh xe nói chuyện, thông báo với gã sai vặt gác công, đây là chuyện rất quan trọng và được yêu thích đây chứ.
Vậy nên mọi người đều biết, phải là nô bộc được tin tưởng mới được giao cho vị trí đánh xe này. Tử Thụ sắp xếp cho Đồng Tiền như vậy không hề có ý xem nhẹ hắn.
Đám Tử La nghe Tử Thụ sắp xếp xong cũng không có ý kiến gì, nhưng vấn đề lúc này lại xuất hiện. Nếu Tử Thụ sắp xếp như vậy thì chẳng phải là người hầu trong nhà đều đi theo hai người Tử La, Tiểu Lục hết rồi ư, thế còn chuyện trong nhà phải làm thế nào? Vì vậy, Tử La liền hỏi Tử Thụ: “Đại ca, nếu làm như vậy thì trong nhà chỉ còn lại hai người đại ca và nhị ca, trong nhà chẳng có chân chạy việc nào hay sao?”
Tử Thu không cho là đúng: “Không sao, ta và Tử Hiến ở nhà cũng chẳng cần làm gì. Nếu có chuyện gì cần đến người thì mấy người nhà Trần thúc, Cao Ngũ thúc, Giang Tam thúc đều có thể giúp một tay, hơn nữa tiểu nhị ở cửa hàng trấn trên cũng có thể dùng mà. Không cần lo đầu, mấy chuyện vặt vãnh trong nhà thì nhờ Trần thúc và mấy người Trần thấm tới giúp là được. Ta và Tử Hiên chỉ cần nấu hai bữa cơm và học tập thôi.”
Vì vậy, kế hoạch ra ngoài lần này của Tử La cứ như vậy được quyết định. Những ngày kế tiếp quả nhiên như trong dự liệu của đám Tử Thụ. Đến tận Tết Nguyên Tiêu, Tử La vẫn không gặp được Mạc Vân Thiên.