Ý thức của nàng không còn rõ ràng nữa, dần dần suy nghĩ không còn khống chế được, trong lòng Tử La càng cuống hơn, ngay cả cố gắng dùng ý niệm bản thân để tiến vào không gian chỉ sợ nàng cũng không làm được. Nhận ra được vấn đề này, Tử La lại càng lo lắng, cuối cùng lúc thuốc phát huy tác dụng, nàng mất đi ý thức.
Vốn tên sát thủ định bắt cóc Tử La mang đến một chỗ không người, theo ý người thuê họ thì cứ hưởng dụng mỹ nhân này trước, sau đó giết người rồi ném tới một phố xá sầm uất nào đó.
Mặc dù hắn cũng cảm thấy đối xử với một2cô nương như vậy thì quá mức tàn nhẫn, nhưng chắc chắn hắn sẽ không nương tay, dù sao họ cũng là những kẻ bán mạng, đấu thể thông cảm cho người khác.
Nhưng mà tên sát thủ còn chưa kịp đi xa, phía sau đã vang lên tiếng gió, ngay tức thì, hắn còn chưa kịp phản ứng bản thân đã bị đâm một kiểm, thậm chí hắn còn chưa nhìn rõ người tới là ai đã bị thương nặng đến vậy, ngay sau đó, đối phương chưởng hắn đầy tức giận, cuối cùng cũng hôn mê, còn Tử La mà hắn vác trên vai lại rơi vào lòng của người đó.
Mạc Vân Thiên nhìn người trong lòng mình, cảm giác8vui mừng vì mất mà tìm lại được khiến hắn thoát khỏi nỗi căm hờn, hai mắt dần trở nên trong sáng.
Có trời mới biết lúc nhận được tín hiệu cầu cứu của hai người mà hắn phải đi bảo vệ bên cạnh Tử La, Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam, lúc biết nàng đang gặp nguy hiểm, hắn đã hoảng sợ đến nhường nào.
Cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng có khiến hắn thiếu chút nữa đã mất đi lý trí, một người từng chinh chiến trên chiến trường cửu tử nhất sinh, rơi vào hiểm cảnh nhưng chưa bao giờ khuất phục như hắn, hôm nay lại phải trải qua cảm giác sợ hãi kinh hoàng lần đầu6tiên.
Thế là hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng phi nước đại đến đây, chỉ lo sẽ mất đi Tử La trong nháy mắt, mất đi ánh sáng mặt trời cuối cùng trong đời mình.
Rốt cuộc lúc chạy đến, biết tin Tử La bị bắt đi, nỗi căm tức muốn giết người chưa bao giờ sục sôi đến vậy, hắn vội vàng đuổi theo ngay lập tức.
Cũng may, may mà vẫn kịp.
Nhìn Tử La trong lòng, Mạc Vân Thiên vui mừng khôn xiết.
Nhưng mà cô nương trong lòng hắn đã ngất đi, hẳn là bị người ta chuốc thuốc gì đó, vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt. Cái tên bị hắn đánh trọng thương đã bất tỉnh nhân sự,3lần thứ hai Mạc Vân Thiên nảy sinh sát ý.
Cuối cùng Mạc Nam cũng chạy tới, nhìn thấy Tử La yên ổn trong lòng Mạc Vân Thiên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, thậm chí phải nói là mừng rỡ như chết đi sống lại. Trải qua chuyện Thân Diệc Phàm bắt cóc Tử La lần trước, những thuộc hạ như họ đều nhận ra tầm quan trọng của Tử La đối với gia của mình, vừa nãy lúc gia nghe tin Tử La bị tên sát thủ cầm đầu bắt đi, vẻ tức giận ngút trời của hắn đều khiến nhóm thuộc hạ như họ hoảng sợ. Khi đó có thể nói Mạc Vân Thiên đã liều mạng đuổi theo,5không buồn nghe họ nói một câu tình huống phía trước như thế nào, hắn cố sức theo chân nhưng vẫn cách Mạc Vân Thiên một khoảng, đến bây giờ hắn mới đuổi tới kịp.
Trải qua những điều này, Mạc Nam không hề hoài nghi, nếu hôm nay Tử La có nguy hiểm gì, nhất định gia sẽ không kiềm chế nổi. Nghĩ đến đây Mạc Nam lại cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết. Mà ngay lúc này, hắn thấy Mạc Vân Thiên nổi lên sát ý với tên sát thủ cầm đầu đã hôn mê vì bị thương không nhẹ, hắn vội quýnh lên định chạy qua ngăn cản, đương nhiên, không phải là hắn thương cảm cho tên sát thủ này mà họ cần người sống để điều tra hung thủ đứng đằng sau. “Gia, để người này sống để còn điều tra lại việc này.” Dù Mạc Vân Thiên tức thật nhưng vẫn còn lý trí, nghe vậy hắn cũng dùng tay ngay, nhưng cơn tức trong lòng vẫn chưa tiêu, hắn lạnh giọng: “Cho các ngươi nửa ngày.”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Mặc dù những năm gần đây Mạc Nam không ở bên cạnh Mạc Vân Thiên, nhưng là tâm phúc của Mạc Vân Thiên, sao hắn có thể không hiểu được ý gia của mình, hắn cho họ nửa ngày để điều tra rõ ràng sự việc ngày hôm nay, trong lòng không khỏi chấn động, Mạc Nam vội vàng đáp lại, hắn biết nếu mình làm không tốt chỉ e sẽ phải chịu lửa giận của chủ tử nhà mình. Lúc này đây Mạc Tam, Mạc Tử cũng chạy tới. “Nóng... Đột nhiên Tử La trong lòng Mạc Vân Thiên lại cử động, từng tiếng nỉ non đứt quãng trong vô thức. Mạc Vân Thiên căng thẳng, đại khái hắn cũng đoán được Tử La bị hạ thuốc gì rồi, trong lòng hắn càng giận tên sát thủ kia hơn, nếu không phải cần tên đó để điều tra sự việc, chắc chắn hắn sẽ không kìm nén cơn giận ở trong lòng. Mấy người Mạc Tam, Mạc Tử và Mạc Nam thấy vậy cũng đoán được Tử La đã xảy ra chuyện gì. Thể là Mạc Nam không chút nghĩ ngợi, tiến lên ép tên sát thủ cầm đầu kia tỉnh lại. “Ngươi chuốc Tam tiểu thư thuốc gì thế hả, thuốc giải đâu?” Tên sát thủ kia vừa khôi phục lại ý thức thì đã bị Mạc Nam xách cổ áo ép hỏi.
Đúng là tên sát thủ này quá xui xẻo, vừa rồi dưới cơn thịnh nộ của Mạc Vân Thiên hắn bị trúng một kiếm, mặc dù không phải nơi chí mạng nhưng chắc chắn bị đau không ít, đó không phải là điểm chết người, chỗ nguy hiểm nhất chính là một chưởng Mạc Vân Thiên tung ra lúc đang vô cùng tức giận.
Phải nói Mạc Vân Thiên đã dồn hết toàn lực, cho nên dù là người có công phu cao cường như tên sát thủ cầm đầu, sau khi trúng một chưởng này hắn cũng ngất đi ngay lập tức, bị nội thương rất nặng.
Đã vậy lại còn bị Mạc Nam tàn nhẫn ép cho tỉnh lại, bây giờ thực sự hắn không dễ chịu một chút nào.
Nhưng mà tên sát thủ này cũng khá là mạnh mẽ, sau khi tỉnh lại bị Mạc Nam xách lên, hắn hơi nhíu mày rồi cũng tỉnh táo lại. Tên sát thủ cầm đầu cũng biết, hắn lăn lộn ngược xuôi sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, dù kết cục thê thảm thể nào hắn cũng không sợ hãi, nhưng mà hắn không thì không oán với Tử La, làm vậy chẳng qua cũng chỉ vì phụng mệnh, thế là hắn không che giấu gì, hơn nữa cũng chả có gì phải giấu, tên sát thủ nhịn đau, yếu ớt đáp: “Thì... thì... nàng trúng thuốc gì các ngươi... cũng đoán được mà. Khụ khụ... ai hạ thuốc này lại mang theo thuốc giải kia chứ.”
Mạc Nam nghe vậy cũng biết trên người tên sát thủ này không mang theo thuốc giải, nhưng hắn không từ bỏ ý định, phải lục soát một lần, đáng tiếc là không thu hoạch được gì.
Mạc Tam đứng bên cạnh đã muốn xử lý tên sát thủ ra tay với thiếu phu nhân tương lai nhà mình từ lâu, giờ thấy không có thuốc giải, ông không nhịn được bộc phát: “Không có thuốc giải phải không, thể thì nếm thử nắm đấm của tiểu gia ta đi.” Câu nói vô cùng trực tiếp, thậm chí còn vung quyền đấm đá tên sát thủ.
Nhưng mà tên sát thủ cầm đầu đã bị thương không nhẹ, Mạc Tam vừa đánh được hai cái đã bất tỉnh nhân sự luôn. Mạc Tam thấy vậy thì vẫn chưa hả giận, đang định đưa tay đánh tiếp thì lại bị Mạc Nam ngăn lại, sợ tên này chết mất.
Mạc Vân Thiên thấy không có thuốc giải, hắn nhìn Tử La trong lòng càng ngày càng có vẻ khó chịu, ở đây cách Vạn Hoa cốc không xa, hắn suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh cho Mạc Tam.
“Mạc Tam đi thông báo cho Trương bá bá ở Vạn Hoa cốc, bảo ông ấy đợi một lúc ta sẽ đến đó ngay. Mạc Tử, Mạc Nam ở lại điều tra rõ vụ này.”
Mạc Vân Thiên nói xong thì cẩn thận ôm Tử La đi về hướng Vạn Hoa cốc. Mạc Tam phục tùng mọi mệnh lệnh của Mạc Vân Thiên, cho nên hắn không hề dị nghị chút nào, ba người đồng thanh đáp rồi vội vàng hành động. Mạc Tam lao vút qua Mạc Vân Thiên, chạy về Vạn Hoa cốc trước.
Bởi vì phải để ý Tử La trong lòng, đương nhiên tốc độ của Mạc Vân Thiên không nhanh như Mạc Tam, nhưng hắn cũng nhanh chóng đi đến nơi vừa rồi bị bọn cướp tấn công.
Những tên sát thủ còn lại đã bị Mạc Ngũ thúc và những người hắn đưa tới xử lý sạch sẽ, nằm la liệt trên đất không rõ sống chết, Mạc Ngũ thúc và nhóm ám vệ cũng đang định đi tìm hắn. Sau khi xử lý nhóm sát thủ xong, Mạc Ngũ thúc để lại mấy ám vệ ở lại bảo vệ mấy người Tiểu Lục đề phòng bất trắc, sau đó ông và những ám vệ còn lại định chạy về hướng tên sát thủ cầm đầu trốn đi để viện trợ cho Mạc Vân Thiên, nhưng không ngờ chưa được mấy trăm mét đã thấy Mạc Vân Thiên ôm một cô nương đi về hướng của họ. Mạc Ngũ thúc thấy vậy cũng biết là mọi chuyện ổn thỏa rồi, ông vui mừng không kém Mạc Nam là bao. “Thiếu chủ, Tam tiểu thư không sao chứ?” Mạc Ngũ thúc không dừng bước mà tiếp tục chạy tới bên cạnh Mạc Vân Thiên, sau khi hành lễ xong thì ân cần hỏi.
Lúc này Mạc Ngũ thúc không chỉ quan tâm đến thiếu chủ nhà mình mà còn vô cùng lo lắng cho thiếu phu nhân tương lai của họ.
“Không sao đâu, nhưng để an toàn ta đã bảo Mạc Nam đi thông báo cho Trương bá bá.”
Bình thường Mạc Vân Thiên khá kiệm lời, nhưng Mạc Ngũ thúc là trưởng bối của hắn, dù ông cũng là thuộc hạ nhưng trước mặt ông hắn vẫn sẽ nói nhiều hơn khi đối mặt với mấy người Mạc Nam, thể là còn giải thích vài câu.
Mạc Ngũ thúc nghe vậy cũng bình tĩnh lại, biết Tử La không sao, ông mới thở phào nhẹ nhõm thêm lần nữa, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Tử La trong lòng Mạc Vân Thiên, ông cũng đoán được đại khái Tử La bị chuốc thuốc gì. Vạn Hoa cốc ở cách đây không xa, Trưởng lão đầu được tôn vinh là thần y đang ở đó, ông cũng thấy an tâm hơn phần nào.
Lúc này Tiểu Lục cũng đã chạy tới, thấy Tử La ý thức mơ hổ đang nằm trong lòng Mạc Vân Thiên, thỉnh thoảng còn than nóng quá, cậu không hiểu sao nên vội lên tiếng hỏi: “Tần đại ca, Tam tỷ tỷ sao thế?” Vẻ lo lắng rõ ràng trong lời nói.
Mạc Vân Thiên cũng biết Tiểu lục quan tâm đến Tử La, cho nên hắn giải thích lại một nữa giống như những lời vừa nói với Mạc Ngũ thúc, Tiểu Lục nghe vậy mới bình tĩnh hơn nhiều.
Nói đến Tiểu Lục, sau khi thấy Tử La bị bắt đi, trong lòng cậu có cảm giác tự trách chưa từng có, bởi vì nếu không phải Hạ Hà phải sang đây cứu mình, Tử La sẽ không gặp phải chuyện đó.