Như thể xem được à?
Mạc Tứ nghĩ đến đây chỉ muốn vô trán, tiếc rằng hắn là người lạnh lùng nhất trong Mạc gia tư tưởng, tính tình giống Mạc Vân Thiên nhất, nên hắn không làm ra động tác đó. Mạc Tam nói xong những lời này cũng thấy không ổn, nhưng không biết không ổn chỗ nào, dù vậy hắn vẫn biết bọn họ để gia nhà mình với muội muội nhà người ta ở chung một mình trong phòng, còn không để huynh đệ nhà người ta vào quấy rầy là không tốt.
Mạc Tam nói lời này xong, lại nhìn ánh mắt Mạc Tứ. Tuy từ trước tới giờ mặt Mạc Tứ đều lạnh tê, bây giờ cũng chẳng có biểu cảm gì nhưng hắn biết lúc này hẳn Mạc Tử cũng câm nín2vì những gì hắn nói rồi.
Hết cách, hắn lúc nào cũng đi cạnh Mạc Tứ bên cạnh gia nhà mình, đương nhiên cũng quen thuộc với Mạc Tứ nhất trong cả đám huynh đệ. Nhìn ánh mắt Mạc Tứ, không hiểu sao hắn lại thấy chột dạ, còn hơi sợ hãi. Nhưng đâu thể trách hắn được tình huống như vừa rồi hắn tìm lý do gì mới được? Chờ tới lúc Mạc Tam thấy ánh mắt của mấy ám vệ đứng sau, thấy ai cũng có vẻ xấu hổ, hắn thầm nghĩ không biết có phải ban nãy mình nói thẳng quá không? Về phần Tiểu Lục, tuy Mạc Tam chưa nói xong nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu nghe hiểu câu chuyện. Vì thế, Tiểu Lục nghe xong miệng khẽ run, suýt thì8hỏi ra để Mạc Vân Thiên và Tử La trai đơn gái chiếc trong phòng một mình mà được à, nhất là khi Tử La còn đang trúng thuốc. Cũng may, Tiểu Lục tuy còn nhỏ nhưng là người trầm ổn, lại nghĩ tấm lòng Mạc Vân Thiên dành cho Tử La không kém mấy huynh đệ tỷ muội bọn họ, cậu thầm cảm khái, nuốt lời đã lên đến miệng vào.
Tuy cậu không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn lo Mạc Vân Thiên có hành động “không ổn” nào đó với Tử La đang trúng thuốc. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ lóe qua mà thôi, với tình yêu mà Mạc Vân Thiên dành cho Tử La, cậu tin hắn sẽ không làm ra việc gì gây tổn thương đến Tử La. Nếu không phải6cậu hiểu điều này, chỉ sợ lúc trước cậu sẽ không cam chịu để Mạc Vân Thiên mang Tử La tới Vạn Hoa Cốc.
Hơn nữa, nếu Mạc Vân Thiên muốn làm gì Tử La thật thì đã làm từ lâu, giờ cậu mới nói cũng muộn rồi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Lục thấy đầu mình thông suốt hơn, không suy nghĩ rối rắm nữa.
Nhưng lúc này cậu lại không biết nên nói gì với Mạc Tam và Mạc Tứ, dù sao ban nãy Mạc Tam cũng nói thẳng quá.
Chẳng lẽ giờ cậu lại nói: Vậy thôi, giờ chúng ta đừng vào quấy rầy họ à. Không cần nghĩ cũng biết là không được.
Vì thế, tất cả im lặng!
May sao, đúng lúc này Trương Lâm thị bước từ phòng bếp ra nói đồ ăn sắp xong rồi, kêu3đám người đang đứng trong sân vào phòng khách nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị ăn cơm.
“Đúng đúng, xem chúng ta đều ngây ra hết rồi, đứng đây cũng chẳng giúp được gì. Tam thiếu gia, cậu xem, sắp ăn cơm rồi, hay là chúng ta vào đại sảnh nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn cơm đi. Trương bá bá cũng nói lúc Tam tiểu thư tỉnh dậy sẽ không có việc gì rồi, không cần lo lắng đâu.” Mạc Tam nghe Trương Lâm thị nói vậy như được lệnh đại xá, nhanh trí trả lời, nhiệt tình nói với Tiểu Lục. Tiểu Lục nghe vậy cũng đồng ý, dù sao cậu vẫn yên tâm khi để Mạc Vân Thiên ngồi với Tử La. Thấy Tiểu Lục đồng ý, Mạc Tam như được tha bổng, sau đấy như5sợ Tiểu Lục vào phòng khách xong sẽ hỏi thêm, hắn ta chạy đi làm trợ thủ cho Trương Lâm thị, đám ám vệ thấy thế cũng ồn ào đòi đi giúp. Trương Lâm thị đâu dám để đám đại lão gia này ra giúp, kiểu gì chả phá nát cái bếp của bà, vì thế bà xua tay liên tục nói đồ ăn sắp xong rồi, không cần giúp đâu. Lúc này, Trưởng lão nhân cũng lại đây kêu bọn Tiểu Lục, Mạc Tam vào phòng khách. Vì thế, dù Mạc Tam không tình nguyện cũng phải đi theo Tiểu Lục và Mạc Tứ vào đại sảnh. Vào đại sảnh, vừa mới ngồi xuống, Tiểu Lục biết thân phận của Trưởng lão nhân nên vội hỏi tình huống của Tử La thêm lần nữa. Đương nhiên Trưởng lão nhân vẫn nói giống như bọn Mạc Tam, Tử La không có gì đáng ngại, chỉ cần tỉnh lại là không sao. Tiểu Lục nghe thể thì yên tâm, sau đó cảm ơn Trưởng lão nhân liên tục. Trưởng lão nhân không dám để đệ đệ ruột của thiếu phu nhân tương lai cảm ơn ông nên khách khí vài câu rồi lấy cớ đi xử lý thảo dược, ra cửa đi mất. Tiếp đấy, Tiểu Lục thẩm nghĩ cũng may hôm nay đám Mạc Vân Thiên đến kịp lúc, nếu không hậu quả cậu không dám tưởng tượng. Nghĩ vậy, Tiểu Lục cũng nhanh chóng quay sang biểu đạt lòng cảm kích của mình với Mạc Tam, Mạc Tứ, cùng mấy người ám vệ. Đám Mạc Tam thấy vậy liền mồm kêu không dám. Nói ra thì bọn họ chỉ nghe theo lệnh Mạc Vân Thiên thôi, sao dám nhận lời cảm tạ của Tiểu Lục, người ta là em vợ tương lai của gia nhà họ đấy! Tuy bọn Mạc Tam nói không dám, Tiểu Lục vẫn nói cảm ơn cẩn thận. Mãi tới khi thấy bọn Mạc Tam đứng ngồi không yên mới thôi.
“Đúng rồi, sao lúc này Mạc đại ca không ở biến thành, chẳng phải huynh ấy có rất nhiều việc bên đó cần xử lý, lo liệu sao?” Thấy nói tiếp cũng không có đề tài, mà Mạc Vân Thiên vẫn chưa đi từ phòng khách ra, Tiểu Lục dứt khoát hỏi luôn vấn đề mà cậu vẫn tò mò suốt quãng đường này. Bởi lúc trước rõ ràng Mạc Vân Thiên nói bên phía biến thành có chút chuyện nên tết Nguyên Tiêu hắn mới không tới trấn Cổ Thủy được.
Vậy nên giờ nhìn thấy Mạc Vân Thiên tới trấn Cổ Thuỷ, tuy là chậm hơn Nguyên Tiểu mấy ngày nhưng Tiểu Lục thấy vẫn nên quan tâm thăm hỏi một chút mới được.
Tuy việc ngoài biến thành đều là việc cơ mật, nhưng cậu vẫn muốn biết bọn Mạc Vân Thiên gặp chuyện gì nghiêm trọng ngoài đó. “A... việc ngoài biến thành đều xử lý xong rồi...”
Mạc Tam nghe thể lập tức nói lại những gì đã xảy ra với Tiểu Lục. Hóa ra Mạc Vân Thiên vốn định quay lại trấn Cổ Thuỷ trước Nguyên Tiêu, tuy bây giờ hắn không tiện gặp Tử La, không muốn Tử La có cảm tình với hắn lúc này, không muốn Tử La nhớ thương hắn.
Dù vậy, Mạc Vân Thiên vẫn muốn đến trấn Cổ Thủy như Tử La mong muốn, dù không thể gặp nàng cũng không thể ngắm đèn hoa như năm ngoái, rồi dạo phố, dù chỉ được đứng trong chỗ tối nhìn Tử La một lần cũng tốt rồi.
Nhưng ai ngờ, lúc gần đến Nguyên Tiêu, vốn dĩ ngoài biến thành sóng yên biển lặng đột nhiên có nội gián. Việc này đã phá hỏng kế hoạch của Mạc Vân Thiên, vì vậy Mạc Vân Thiên giận sôi, tra việc này suốt đêm, gần như không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng bắt được nội gián. Sau đấy, tên nội gián kia và đồng đẳng gặp họa, Mạc Vân Thiên dùng thủ đoạn như sấm rền gió cuốn xử lý bọn họ. Xử lý xong việc này, dù Mạc Vân Thiên làm việc có hiệu suất cao đến mức nào cũng không kịp chạy về trấn Cổ Thủy trước tết Nguyên Tiêu được nữa. Nhưng cuối cùng Mạc Vân Thiên vẫn quay về, dù không kịp tết Nguyên Tiêu, dù không thể gặp mặt Tử La, nhưng nàng đã mong hắn quay về trong tết Nguyên Tiêu thì Mạc Vân Thiên hắn sẽ quay lại.
Đương nhiên, những nội dung này đều do Tiểu Lục đoán được từ miệng đám Mạc Tam. Hơn nữa Mạc Tam vẫn luôn âm thầm cường điệu gia nhà mình để ý Tử La đến nhường nào, Tiểu Lục muốn không biết cũng không được. Không lâu sau đó, Xuân Hoa và Hạ Hà cũng đến, hóa ra bên phía bọn họ đã điều tra rõ ràng việc hôm nay do ai đứng sau sai khiến.
Giờ Mạc Ngũ thúc cùng những ám vệ còn lại đang mang những tên sát thủ kia đi xử lý. Tiểu Lục và đám Mạc Tam nghe vậy vội hỏi xem việc hôm nay là kế hoạch của ai.
“Những sát thủ đó đều khai là do Tô Sở Nguyệt làm!” Hạ Hà oán giận, tuy nàng đã biết việc này được một lúc rồi, nhưng giờ nói lại vẫn vô cùng tức giận. “Con mụ Tô Sở Nguyệt kia đúng là điên!” Tiểu Lục tức giận mắng to, suýt thì mất hết lý trí.
Cậu vẫn tin năng lực của mấy người Mạc Ngũ thúc, nên cũng tin kết quả này.
Vốn dĩ vì Thân Diệc Phàm mà Tô Sở Nguyệt không có ý tốt với Tử La. Đây là việc mấy huynh muội họ đều biết, nên nàng ta có làm ra chuyện này với Tử La cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau khi mọi việc xảy ra, trên đường tới Vạn Hoa Cốc, Tiểu Lục cũng từng đoán việc hôm nay do ai sai khiến. Cậu nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng người thù ghét Tử La tới vậy cậu nghi nhất là Tô Sở Nguyệt và đám Thân lão bà. Hơn nữa, những việc không tốt, những chỉ trích mà Tử La gặp trong nửa năm vừa rồi đều có liên quan đến nhà họ Thân của Thân Diệc Phàm. Khả năng Thân Diệc Phàm làm những việc này với Tử La không cao, còn lại cũng chỉ có Tô Sở Nguyệt và đám Thân lão bà.
Lúc này, Tiểu Lục nghe được đáp án thì không thấy ngoài ý muốn chút nào, có cũng chỉ có tức giận. Tiếp theo, Xuân Hoa và Hạ Hà nói ra những gì mà bọn họ và Mạc Ngũ thúc tra được dưới sự dò hỏi của Tiểu Lục và Mạc Tam.
Hóa ra người thuê những tên sát thủ kia vô cùng cẩn thận, lúc đi thuê người đó mặc áo choàng kín mít, những tên sát thủ kia cũng không nhận ra ai tới. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị đi vào trấn Cổ Thủy, lần ấy người nọ lại tới thanh toán tiền đặt cọc, còn bỏ thêm một đám tiền vào chỗ tiền đặt cọc đã bàn trước đó.
Những tên sát thủ như bọn họ vốn không phải người quy củ, thấy người nọ ra tay rộng rãi thì có lòng khác, thế nên bám theo.
Theo sau thì mới phát hiện ra người kia đi nói chuyện cùng một cô nương. Sát thủ theo dõi tuy không lại gần nhưng cũng nghe bập bõm vài câu, hiểu đại khái câu chuyện. Người nọ hình như đòi tiền cô nương kia, mà cô nương kia kiên quyết xong việc mới đưa tiếp.