Điền Viên Cẩm Tú



Suy nghĩ cẩn thận, Tiểu Lục thấy mình không có ý kiến gì nểu Mạc Vân Thiên thành Tam tỷ phu của cậu, thậm chí cậu còn mong Mạc Vân Thiên và Tử La bên nhau. Tiểu Lục và Mạc Vân Thiên thương lượng với nhau xem nên giấu chuyện này như thế nào xong, lại sắp xếp mọi việc một lần nữa, sau đấy Mạc Vân Thiên mới rời khỏi nhà Trưởng lão nhân trước, nghỉ ngơi ở một căn nhà tranh nhỏ khác của Trưởng lão nhân.

Còn Tiểu Lục và Xuân Hoa, Hạ Hà tiếp tục ở lại chăm sóc Tử La. Sáng sớm ngày hôm sau, đang lúc Tiểu Lục còn đang dựa vào thành giường của Tử La ngủ say, Tử2La tỉnh lại sau cơn hôn mê. Sau khi tỉnh lại, nhất thời Tử La ngơ ngác, nàng đang ở đâu đây? Thấy được Tiểu Lục ngủ cạnh mình, trái tim đang treo cao của nàng cũng hạ xuống, có Tiểu Lục có nghĩa là giờ nàng đã an toàn.

Tử La nhớ rõ sau khi nàng kêu Hạ Hà đi cứu Tiểu Lục, Hạ Hà vừa rời khỏi, tên sát thủ đi đầu kia, chắc hẳn là thủ lĩnh của đám sát thủ phi thân bay về phía nàng. Sau đấy nàng ngửi được một mùi hương kì lạ, chớp cái nàng đã bị tên sát thủ kia khiêng lên vai đi về phía một ngã rẽ.


Hơn nữa, lúc ấy nàng cảm thấy cả người8đều mất hết sức lực, cả người khô nóng cực kì, như đang bị nung trong lửa, khi ấy ý thức của nàng càng lúc càng không tỉnh táo. Lúc ấy nàng muốn bỏ trốn, sau đó tìm một cơ hội chui vào trong không gian, nhưng nàng lại nhận ra khi ấy đừng nói là bỏ trốn, dù muốn vào không gian nàng cũng không làm nổi, suy nghĩ của nàng khi ấy càng lúc càng quay cuồng. Có thể là do sợ hãi trong lòng, dù khi ấy ý thức của nàng mơ hồ nhưng nàng vẫn còn giữ lại một chút, nàng nhớ dường như mình đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Cái ôm ấy khiến nàng cảm thấy quen6thuộc, khiến cõi lòng đang hoảng loạn của nàng bình tĩnh lại. Theo trực giác nàng tin tưởng cái ôm ấy, sau đó dưới tác dụng của thuốc, nàng mê man.

Những việc xảy ra tiếp theo nàng không rõ ràng lắm. Nhưng nàng vẫn nhớ có người luôn ngồi bên an ủi nàng, gọi tên nàng. Đúng rồi, giọng nói của người ấy rất quen, hình như... hình như là giọng của Mạc Vân Thiên. Hình như nàng... còn làm rất nhiều chuyện mặt đỏ tim đập, nàng còn cảm nhận được có người vuốt ve mặt nàng... Nghĩ vậy, mặt Tử La đỏ lên.

“Tam tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi, tốt quá! Cuối cùng Tam tỷ tỷ cũng tỉnh, Tiểu Lục lo gần chết!” Lúc3này Tiểu Lục ngồi trông ở cạnh giường cảm thấy được động tác của Tử La thì cũng tỉnh lại.

“Ừ, Tam tỷ tỷ làm Tiểu Lục lo lắng rồi. À đúng rồi, Tiểu Lục, để không sao chứ?” Thấy Tiểu Lục cũng tỉnh lại, nghe được giọng nói quan tâm của Tiểu Lục, khóe mắt Tử La cay cay, Tiểu Lục nhà nàng vẫn quan tâm đến nàng như thế. Nhưng nhớ lại cảnh tượng mạo hiểm lúc trước khi tên thủ lĩnh sát thủ bắt cóc, nàng không nén nỗi sự quan tâm, hỏi Tiểu Lục có bị thương hay không.


“Không có việc gì đâu, Tam tỷ tỷ, Tiểu Lục không có việc gì. Đều tại Tiểu Lục không tốt, nếu không phải tại5Tiểu Lục, Tam tỷ tỷ sẽ không bị tên thủ lĩnh sát thủ kia bắt đi, đều tại Tiểu Lục không tốt.” Nhắc tới việc này, Tiểu Lục lại cảm thấy hổ thẹn, nếu không phải vì cứu cậu, Tử La sẽ không kêu Hạ Hà đi, tên thủ lĩnh sát thủ kia cũng không có cơ hội ra tay, mà Tử La cũng không gặp những việc phía sau.

Tử La nghe Tiểu Lục tự trách thì càng thấy cảm động, không nén được nụ cười an ủi cậu: “Trước khi gặp những tên sát thủ kia, Tiểu Lục đã rất dũng cảm. Tam tỷ tỷ còn tưởng Tiểu Lục trưởng thành rồi cơ, đâu có giống bây giờ, như đứa bé ấy.” Tử La cố ý trêu chọc Tiểu Lục đang tự trách, muốn dời sự chú ý của cậu. “Tiểu Lục trưởng thành thật rồi mà, Tiểu Lục bảo vệ được Tam tỷ tỷ, thật mà...” Nói đến đây, nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Tiểu Lục uể oải, “Lần này Tiểu Lục thật vô dụng, để Tam tỷ tỷ gặp chuyện trước mặt Tiểu Lục, hơn nữa lại còn là vì Tam tỷ tỷ phái Hạ Hà đi bảo vệ Tiểu Lục nên Tam tỷ tỷ mới gặp chuyện.”

“Tiểu Lục ngốc, đệ nói gì vậy, nếu đệ còn nghĩ vậy Tam tỷ tỷ sẽ giận đấy.” Tiểu Lục là một đứa bé thông minh, nhưng cũng rất mẫn cảm.

“Đừng... đừng... Tam tỷ tỷ đừng giận mà...” Tiểu Lục nghe vậy thì khẩn trương, vội xua tay, nhất thời không tìm được câu gì để nói, chỉ biết là không thể để Tử La giận.


“Được rồi, Tam tỷ tỷ trêu đề thôi, tỷ không giận. Nhưng đúng là việc lần này không liên quan đến Tiểu Lục, Tiểu Lục đừng tự trách mình. Dù Tam tỷ tỷ không để Hạ Hà cứu đệ, mục tiêu của những tên sát thủ là tỷ, kiểu gì bọn chúng cũng tìm ra cách bắt cóc tỷ thôi. Tiểu Lục đệ đừng nghĩ nhiều, dù cho Hạ Hà vẫn ở cạnh tỷ cũng chưa chắc nàng ấy ngăn được tên thủ lĩnh sát thủ bắt cóc tỷ đúng không. Mà chẳng phải bây giờ Tam tỷ tỷ không sao hay sao, Tiểu Lục đừng nghĩ cái gì mà tự trách nữa, nghĩ nhiều cẩn thận thành ông cụ non đấy.” Tử La tiếp tục an ủi Tiểu Lục, sau đó chọc cậu một câu.

Tuy Tử La không biết sau khi nàng hôn mê đã xảy ra những chuyện gì, nhưng nàng vẫn hiểu rõ cơ thể mình. Nàng tỉnh lại đã biết mình không có việc gì rồi.

Đương nhiên nàng cũng biết đại khái mình bị tên thủ lĩnh sát thủ hạ thuốc gì, thế nhưng lúc tỉnh lại ngoại trừ hơi mệt ra, nàng không thấy chỗ nào không ổn, hơn nữa trên người cũng không có dấu vết gì. Hơn nữa, tuy nói lúc ấy ý thức nàng không rõ nhưng nàng vẫn có ấn tượng mơ hồ, vậy nên dù nàng không nhớ về sau xảy ra chuyện gì nhưng vẫn xác định được là mình được cứu đi.

Tiểu Lục nghe Tử La trêu cũng không giận, biết là Tử La đang an ủi mình, lời của nàng cũng có đạo lý, có điều cậu vẫn cảm thấy nếu không phải tại Hạ Hà đi cứu cậu, có lẽ âm mưu của tên thủ lĩnh sát thủ kia sẽ không thực hiện được. Vì thế cậu vẫn hơi tự trách mình, nhưng mà để Tử La không lo lắng, cậu cũng không nói ra miệng nữa: “Dạ, Tiểu Lục nghe lời Tam tỷ tỷ. À đúng rồi, giờ tỷ thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?” Nói đến đoạn sau, Tiểu Lục cuối cùng cũng nhớ ra phải hỏi xem Tử La cảm thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không.


“Không có việc gì, giờ tỷ thấy ổn lắm, chỉ hơi mệt thôi.” Tử La nói đúng sự thật.

“Vậy là tốt rồi... vậy là tốt rồi, để Tiểu Lục gọi Trương bá bá vào khám lại cho tam tỷ tỷ lần nữa.” Nghe Tử La nói không sao, Tiểu Lục yên tâm, có điều cậu cảm thấy vẫn nên để Trưởng lão nhân vào kiểm tra lại mới yên tâm được. Tuy rằng lúc nãy Trưởng lão nhân đã nói Tử La tỉnh dậy sẽ không sao nhưng cậu vẫn không yên lòng. “Không cần đâu, giờ tỷ đâu còn việc gì, ngoài hơi mệt mỏi ra thì không còn chỗ nào khó chịu...” Tử La còn chưa nói hết lời từ chối, Tiểu Lục đã ngắt lời: “Vẫn nên để Trương bá bá qua kiểm tra lại thì tốt hơn, để Tiểu Lục đi gọi.” Nói xong cậu đứng dậy bước ra ngoài.

“Ấy đừng! Tiểu Lục, giờ trời còn chưa sáng mà, sao lại mặt dày mày dạn đánh thức người ta dậy chứ, mà tỷ cũng đâu có khó chịu ở đâu đâu.” Tử La thấy Tiểu Lục chạy đi gọi người ta, trời còn chưa sáng nữa nên ngăn cản cậu. Thấy thế Tử La lại ngăn cản, sau đó đánh lạc hướng sự chú ý của Tiểu Lục, hơn nữa nàng cũng rất tò mò, nên hỏi tiếp: “Đúng rồi, sau khi tỷ bị tên thủ lĩnh sát thủ kia bắt đi thì có chuyện gì xảy ra thế, ai cứu tỷ vậy?”

“Vẫn nên để Trương bá bá qua đây kiểm tra trước đi, Trương bá bá nói đợi tỷ tỉnh lại thì gọi ông ấy qua lúc nào cũng được.” Tuy Tiểu Lục biết Tử La nói đúng, lúc này đánh thức nhà người ta dậy không tốt, nhưng sự lo lắng cho cơ thể Tử La vẫn lớn hơn. Nếu ngày thường cậu nhất định sẽ không đánh thức, quấy rầy người ta dậy, nhưng giờ là việc đến thân thể Tử La, dù cậu biết Tử La không sao rồi, cậu vẫn thấy nên cẩn thận thì hơn. Dù phải nợ nhân tình của Trưởng lão nhân cậu cũng muốn đảm bảo Tử La không có việc gì.

“Ừ... vậy được rồi.” Tử La thấy không thể ngăn Tiểu Lục lại, cũng đoán ra cậu nghĩ gì nên không ngăn lại nữa. Không chờ Tiểu Lục bước ra được hai bước, lúc này Xuân Hoa gõ cửa bước vào. Sau khi Xuân Hoa vào, thấy Tử La tỉnh lại thì mừng lắm: “Tam tiểu thư người tỉnh rồi, thật tốt quá, tốt quá đi!” Nói xong hai vành mắt đỏ lên. “Xuân Hoa tỷ, tỷ ở đây trong Tam tỷ tỷ, Tiểu Lục đi kêu Trương bá bá qua kiểm tra cho Tam tỷ tỷ.” Tiểu Lục thấy thế nói với Xuân Hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận