Mạc Vân Thiên lặng lẽ đi theo Tử La, từ lúc các nàng ghé thăm Kim Tiên, Đồng Tiền dưỡng thương ở gần trần đến lúc các nàng tới huyện thành. Cho đến khi nhìn thấy bọn họ đến sau cửa hàng thứ ba của chuỗi cửa hàng Malatang, thấy Tử La xuống xe ngựa, được Tử Thụ, Tử Hiên đón vào nhà rồi hắn mới đánh ngựa rời đi.
Trên con đường nhỏ hướng về biến thành, Mạc Tam, Mạc Tứ và mười mấy ảm về phía sau thấy gia nhà mình cả đoạn đường không phát ra mệnh lệnh nào, cũng chẳng có biểu cảm gì, cả người tỏa ra khí lạnh, dáng vẻ tịch liêu, dù có là kẻ thần kinh thị cỡ nào cũng biết bây giờ tâm tình của Mạc Vân Thiên không tốt.
Vì vậy suốt dọc đường ngay cả Mạc2Tam thường ngày huyên náo nhất cũng yên lặng, tất cả mọi người đều dè dặt.
“Để huynh nhìn A La, Tiểu Lục một chút.” Chờ cho Tử La, Tiểu Lục theo Tử Thụ, Tử Hiên đến phòng khách, Tử Hiên cho đám người Xuân Hoa, Hạ Hà lui xuống, phòng khách chỉ còn bốn huynh muội bọn họ, Tử Hiên không nhịn được quan sát Tử La, Tiếu Lục một lượt, sau khi chắc chắn hai người không có chỗ nào không ổn thì mới thở phào nhẹ nhõm.
A La làm cho Đại ca, Nhị ca lo lắng rồi.” Từ lúc vào nhà đến giờ thấy sự ân cần của Tử Thụ, Tử Hiên, Tử La biết chuyện mình gặp sát thủ lần này đã dọa bọn họ rồi. Tiểu Lục ở bên cạnh thấy vậy cũng phụ họa, nói đã làm bọn họ lo8lắng rồi. “Nói mấy lời ngốc nghếch ấy làm gì, người không sao là tốt rồi. Đại ca không nên để cho hai người đi thị sát cửa hàng.” Nghe thấy lời của Tử La, Tiểu Lục thì Tử Thụ vội vàng nói, trên mặt là về áy náy hối hận.
“Đúng vậy, ta và Đại ca không nên để cho hai người đi, nếu lần này xảy ra chuyện gì ta và Đại ca có hối hận cũng không kịp.” Tử Hiện cũng mang vẻ mặt ảo não.
Tử La thấy Tử Thụ và Tử Hiên xem lần này nàng và Tiểu Lục gặp chuyện là do bọn họ để các nàng đi thị sát cửa hàng thì trong lòng rất cảm động, đồng thời cũng thấy hổ thẹn, vì vậy liền nói ra ý nghĩ của mình, “Đại ca, Nhị ca, các huynh đừng nói6vậy. Muội và Tiểu Lục đều không sao mà. Hơn nữa chuyện này phải trách muội, nếu không phải vì muội thì Tô Sở Nguyệt cũng sẽ không phải sát thủ tới để giết chúng ta, liên lụy cả Tiểu Lục và đám người Kim Tiền nữa.”
Tử Thụ nghe Tử La nói vậy, nhìn thấy dáng vẻ ảm đạm, tự trách của nàng thì lòng đau nhói, vội vàng nói: “Đại ca không cho phép A La nói như vậy. Chúng ta là người một nhà, nói gì đến liên lụy hay không liên lụy. Sau này cũng không cho phép muội nói như vậy nữa, cũng tuyệt đối không được nghĩ như vậy.”
Có thể do khẩn trương, lúc Tử Thụ nói lời này rất trông rất nghiêm túc. “Đại ca nói đúng, A La không được nghĩ như vậy.” Tử Hiên cũng nói theo,3Tiểu Lục ở bên cạnh cũng hết sức nghiêm túc gật đầu nói phải. Thấy bọn họ như vậy, trong lòng Tử La hết sức cảm động, “Được, sau này A La không nói như thế nữa. Cảm ơn mọi người.” Tử La trịnh trọng nói.
Nghe thấy lời cảm ơn của Tử La, trong lòng Tử Hiên tràn ngập thương tiếc, vội vàng nói: “Ừ, như vậy mới đúng. Nhớ lấy, Đại ca nói không sai, chúng ta là người một nhà, nương tựa vào nhau, cho nên tuyệt đối không có gì là liên lụy cả. Dẫu có mưa gió thì chúng ta cũng cùng nhau đổi mặt, nên sau này muội không được nghĩ như vậy nữa, biết không?” Vừa nói hắn vừa nghiêm túc nhìn về phía Tử La.
Tử La nghe vậy không khỏi nhớ lại năm đó lúc vừa tới nơi5này, nàng cùng với bọn họ nói mấy huynh muội phải đồng tâm hiệp lực, đến giờ bọn họ vẫn nhớ trong lòng, không khỏi lại cảm động.
Vì vậy nàng gật đầu liên tục, “Là muội nghĩ sai rồi, sau này muội không nói như vậy nữa. Đại ca, mọi người không nên tức giận.”
Tử Thụ thấy Tử La đã ghi nhớ lời Tử Hiên thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tử Hiên tán thưởng, vội vàng nói với Tử La: “Chúng ta đương nhiên không giận muội, muội nghĩ thông thì tốt rồi.”
“Vâng.” Nói đến đây thì áp lực trong lòng Tử La đã vơi đi nhiều, đúng vậy, bọn họ đều là chỗ dựa của nàng, cho nên nàng không cần phải một mình đối mặt với chuyện lần này, nghĩ thông những điều này, áy náy trong lòng những ngày qua cũng bớt đi.
“Đúng rồi, Đại ca, vì mấy người Kim Tiền, Đồng Tiền cũng bị thương, cho nên Tiểu Lục và Tam tỷ để bọn họ tạm thời ở lại trấn Đại Hà dưỡng thương, chỉ mang theo vài tiểu nhị trở lại, cho nên chuyện đi thị sát các cửa hàng cần các huynh lựa chọn nhân tài rồi.” Lúc này Tiểu Lục thấy vậy liền dời đi đề tài khác.
“Được, chuyện thị sát cửa hàng không gấp, Kim Tiền, Đồng Tiền thế nào rồi?” Tử Thụ hỏi. “Đúng rồi, mấy ngày trước ta và Đại ca cũng đến trấn Đại Hà thăm Kim Tiền, Đồng Tiền, không biết bây giờ hai người bọn họ và Cảnh Thất thế nào rồi?” Tử Hiên cũng ân cần hỏi. Lại nói khi Tử La xảy ra chuyện, ngày hôm sau Mạc Ngũ thúc đã báo tin cho bọn Tử Thụ, Tử Hiên, cũng nói với bọn họ chuyện Tử La gặp phải sát thủ. Tử Thụ, Tử Hiên nghe tin bọn họ xảy ra chuyện cũng sợ hãi, biết nàng đã được người của Mạc Vân Thiên cứu bọn họ vẫn không yên lòng.
Vì vậy hai người bọn họ giao chuyện trong nhà cho Trần thẩm rồi lập tức đi trấn Đại Hà, nơi Kim Tiền, Đồng Tiền đang dưỡng thương. Nếu không phải Vạn Hoa Cốc không thể tùy tiện đến thì bọn họ cũng muốn đích thân đi thăm Tử La và Tiểu Lục. Lúc ở trấn Đại Hà, biết Tử La và Tiểu Lục đều không sao, lúc này họ mới yên tâm hơn nhiều. Sau đó vì thấy ở trần Đại Hà cũng không giúp được gì, mà chuyện làm ăn bên huyện thành, trấn Cổ Thủy đều phải xử lý, vì thế bọn họ trở về huyện thành.
Bây giờ nghe Tiểu Lục nhắc đến Kim Tiền, Đồng Tiền, Tử Thụ, Tử Hiên cũng quan tâm đến thương thế của họ, đặc biệt là Đồng Tiền và Cảnh Thất bị thương nặng nhất.
“Vâng, Kim Tiền đại ca cũng đang hồi phục tốt, đại phu nói y thuật của Trương bá bá vô cùng cao minh, xử lý vết thương cho Đồng Tiền đại ca và Cảnh Thất đại ca cũng rất tốt. Đồng Tiền đại ca và Cảnh Thất đại ca sau khi hồi phục có thể giống y như trước đây vậy, không có di chứng gì. Tiểu Lục đã để cho đại phu dùng thuốc tốt nhất cho bọn họ, cũng để lại đầy đủ bạc, còn cho mấy tiểu nhị xuống hầu hạ bọn họ.”
“Vậy thì tốt rồi, Tiểu Lục làm rất đúng, hi vọng bọn họ có thể sớm ngày bình phục.” Tử Thụ nghe xong lời của Tiểu Lục thì gật đầu.
“Lại nói, chuyện lần này cũng nhờ có Ngũ thúc và Nam đại ca. Đúng rồi, Ngũ thúc nói là chuyện lần này giao cho bọn họ xử lý là được rồi. Đại ca, vậy chúng ta còn cần theo chuyện này nữa không, chúng ta không cần làm gì Tô Sở Nguyệt sao?” Lúc này Tử Hiển đột nhiên hỏi Tử Thụ.
Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam báo cho ám vệ chuyện này, sau đó Tử La đã nói cho Tiểu Lục biết ám vệ, Xuân Hoa, Hạ Hà, Mạc Ngũ thúc, Mạc Nam đều là người của Dung Phong. Bọn họ trừ việc ở trấn Cổ Thủy giúp Dung Phong xử lý chuyện làm ăn và thám thính tin tức thì còn giúp để ý bảo vệ mấy huynh muội Tử La.
Lần này Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam biết Tử La và Tiểu Lục muốn đi thị sát cửa hàng, nghĩ đến hai người lần đầu tự đi xa, tuổi đều còn nhỏ nên không yên tâm mà đuổi theo.
Tử La vốn còn lo lắng Tiểu Lục thông minh và Tử Thụ nghe xong sẽ nghi vấn về lời giải thích của nàng. Nhưng thật sự là sau khi nàng giải thích với Tiểu Lục, đệ ấy tin mà chẳng hỏi gì cả, thậm chí nàng còn chuẩn bị đáp lại nếu như đệ ấy hỏi nhưng cũng chẳng cần dùng tới.
Sau khi Tiểu Lục nói lại với Tử Thụ, Tử Hiên, bọn họ cũng không có nghi vấn gì, lúc này Tử La mới yên tâm lại. Thật ra Tử La không biết là bọn họ đã sớm biết đến sự tồn tại của Mạc Vân Thiên, mà Tử La nghĩ rằng bọn họ không biết nên cũng phối hợp với nàng. Bây giờ lại đến lượt bọn họ gạt Tử La rồi. “Tạm thời không cần, ta tin Ngũ thúc và Nam đại ca sẽ xử lý tốt chuyện này.” Tử Thụ nghe vậy suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đước, vậy chúng ta cho người theo dõi tin tức chỗ Tô Sở Nguyệt, hừ, ta sẽ không để cho nàng ta yên đâu. Nói đến Tô Sở Nguyệt này đúng là tự mình đa tình lại còn độc ác. A La nhà chúng ta chả thèm cái tên Thần Diệc Phàm kia đâu. Thân Diệc Phàm không lấy nàng ta liên quan cái rắm đến A La của chúng ta ấy. Có bản lĩnh thì tự đi mà làm cho Thân Diệc Phàm thích nàng ta đi, xả giận vào A La thì xem là cái gì, lại còn bày ra thủ đoạn độc ác như thế nữa chứ. Hừ, nếu không phải Ngũ thúc và Nam đại ca nói là để bọn họ xứa lý thì ta sẽ ngay lập tức tìm Tô Sở Nguyệt tính sổ” Mặc dù đã qua mấy ngày nhưng mỗi khi Tử Hiên nghĩ tới chuyện sát thủ vẫn tức giận không thôi.