Điền Viên Cẩm Tú



“Người đâu, mời Vương công tử vào đây.” Tạm thời bỏ hết nghi ngờ trong lòng, Thân Diệc Phàm nhíu mày nói vọng ra ngoài. Tô Sở Nguyệt nghe Thân Diệc Phàm sai người mời Vương Viễn vào, lòng hiện lên vô số suy nghĩ, nhanh chóng đoán ra Thân Diệc Phàm đã biết những gì.

Lúc này ngược lại nàng ta rất bình tĩnh.

Theo tình huống bây giờ, hẳn là Thân Diệc Phàm đã biết gian tình giữa nàng ta và Vương Viễn, nhưng chưa dám chắc mọi việc có thật không. Còn việc nàng ta phải sát thủ ám sát Tử La, có lẽ Thận Diệc Phàm vẫn chưa biết, nếu không thì giờ hắn ta cũng không bình tĩnh như bây giờ, thậm chí sẽ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khi nàng ta hỏi.

Không sai, Tô Sở Nguyệt luôn là một2người quan sát tỉ mỉ, vừa nãy mắt Thân Diệc Phàm lóe lên tia nghi hoặc và dao động nàng ta cũng bắt được. Hơn nữa,nếu Thân Diệc Phàm biết nàng ta phải người ám sát Tử La, với tính hắn ta bây giờ không thể không hỏi một câu nào mà chỉ hỏi việc giữa nàng ta và Vương Viễn được. Nghĩ trước nghĩ sau một hồi, trái tim đang thấp thỏm của nàng ta lại về vị trí. Tô Sở Nguyệt đoán rằng, tình huống hiện tại hẳn là Vương Viễn nói cho Thân Diệc Phàm biết chuyện giữa nàng ta và hắn, hoặc không hiểu vì sao Thận Diệc Phàm lại biết chuyện đó. Có một điều có thể xác định là giờ Vương Viễn đang nằm trong tay Thận Diệc Phàm, điều khác là Vương Viễn chưa nói cho8Thân Diệc Phàm biết chuyện nàng muốn hắn mời sát thủ giết Tử La, nếu không thì Thân Diệc Phàm không thể bình tĩnh như bây giờ.

Giờ cái Thân Diệc Phàm muốn làm là để Vương Viễn vào đây đổi chất với nàng ta mà thôi.


Hừ, nàng ta sợ gì chứ! Đối chất với nhau thì sao, chỉ bằng cái miệng kia của Vương Viễn, không có chứng cứ, đừng hỏng ép nàng ta nhận việc này! Lúc này, Tô Sở Nguyệt đã quyết định, lát nữa dù Vương Viễn có nói gì, nàng ta sẽ chết sống không nhận là được. Dù sao nàng ta cũng biết trên tay Vương Viễn không có chút nhược điểm nào của nàng ta cả.

Còn Tô Thần thị nghe Thân Diệc Phàm nói mời Vương Viễn vào suýt thì đứng bật dậy, phải cố kìm lắm mới6không để người trong phòng phát hiện ra sự khác thường của bà ta, có điều chút kinh hoảng lóe qua ấy của bà ta đều lọt vào mắt Thân Trịnh thị.

Thân Trịnh thị không khỏi nhíu mày, nhưng bà vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra nên không lên tiếng. Dù sao Tô Thân thị cũng đã đấu tranh sinh tồn trong gia đình nhiều năm, nhanh chóng che giấu những bất an trong lòng, thấy Tô Sở Nguyệt vẫn bất động như núi, không để lộ ra chút gì, trái tim bà ta cũng nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc Tổ Sở Nguyệt đã nghĩ kĩ đối sách rồi.

Từ trước tới nay Tô Thân thì vẫn có lòng tin với bản lĩnh của nữ nhi nhà mình, thấy con mình như thể càng bình tĩnh.

Thân Diệc Phàm vừa gọi không bao lâu,3Thư Mặc đã đưa Vương Viễn vào. “Vương công tử, ngươi nói người và Tô đại tiểu thư thương nhau, cuối cùng Tô đại tiểu thư bội tình bạc nghĩa, những lời này có phải thật không?” Thấy Vương Viễn bước vào, Thân Diệc Phàm không để người trong phòng có cơ hội hỏi chuyện mà đi thẳng vào vấn đề, còn gọi Tô Sở Nguyệt là Tô đại tiểu thư lần đầu tiên. Có thể thấy được, người trong phòng nghe Thân Diệc Phàm hỏi chuyện này đều sợ ngây người, đặc biệt là bốn chữ “bội tình bạc nghĩa” kia như tiếng sét đánh bọn họ ngoài khét trong sống.

Tô Sở Nguyệt nghe Thân Diệc Phàm nói vậy cũng vô cùng khiếp sợ trong lòng, nhưng cái nàng ta sợ lại không giống như người trong phòng. Người trong phòng khiếp sợ5vì nàng ta và Vương Viễn đã dan díu với nhau từ lâu rồi, lại còn bội tình bạc nghĩa với Vương Viễn. Mà cái khiến nàng ta khiếp sợ là trong tình huống Thân Diệc Phàm chưa xác định được giữa nàng ta và Vương Viễn có gì mà đã nói ra những lời vô tình, tổn thương người khác đến như vậy.


Cơn hận của nàng ta dành cho Thân Diệc Phàm lại bùng lên lần nữa.

Ha ha... tấm chân tình của nàng vì sao lại bị Thận Diệc Phàm chà đạp một lần nữa như vậy?

Tô Sở Nguyệt phải cố hết sức mới đè nén được cơn hận và nỗi khiếp sợ trong lòng xuống.

Khiếp sợ qua đi, Tô Sở Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, ra vẻ điềm đạm đáng thương, đau lòng nhìn về phía Thân Diệc Phàm: “Biểu ca, có ai nói không tốt về Nguyệt Nhi với huynh sao? Sao huynh lại nói ra những lời này?”

“Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi và Vương công tử chỉ quen biết thôi, mới gặp qua vài lần, đâu dám nhận kiểu hỏi chuyện này của biểu ca. Hơn nữa, chẳng lẽ ngần ấy năm mà biểu ca không biết trái tim của Nguyệt Nhi đều dành cho huynh sao, trong mắt Nguyệt Nhi đâu còn những nam tử khác nữa. Nếu biết biểu ca hỏi như vậy từ sớm, dễ hoài nghi Nguyệt Nhi như thế. Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa.”

Những lời Tô Sở Nguyệt nói ra như đòn phủ đầu, quả nhiên người trong phòng nghe nàng ta nói xong đều sôi nổi đồng tình với Tô Sở Nguyệt. Dù sao thì tình ý mười mấy năm của Tô Sở Nguyệt mọi người đều biết. Vì thế, những người vừa nãy sinh ra nghi ngờ với Tô Sở Nguyệt lúc Thân Diệc Phàm hỏi chuyện kia, khiếp sợ khi nghe mấy chữ “bội tình bạc nghĩa” cũng hết hoài nghi ngay tức khắc. “Phải đó Phàm ca nhi, Nguyệt Nhi luôn chung tình với cháu. Có phải có hiểu lầm gì không?” Lúc này, Thân lão bà là người đầu tiên nói chuyện thay cho Tô Sở Nguyệt. Theo sau là Tô Thân thị cũng lên tiếng: “Đúng đấy, Phàm ca nhi, làm người phải có lương tâm chứ. Nguyệt Nhi thật lòng với con ai có mắt đều thấy, con không thể vì không muốn cưới nó mà hất nước bẩn như vậy.”


Nói đến đây, giọng Tô Thân thị có chút tức giận, lời nói cũng nghiêm khắc. Nhưng Tô Sở Nguyệt vừa nghe Tô Thân thị nói liền biến sắc, biết chuyện không ổn. Nói vậy chẳng phải đang ép Thân Diệc Phàm đi chứng thực hắn không hắt nước bẩn cho nàng ta, chứng thực nàng ta và Vương Viễn dan díu với nhau sao?

Quả nhiên, Thân Diệc Phàm nghe Tô Thân thị nói xong, vốn dĩ còn đang áy náy và dao động lại đen mặt. “Có nói oan cho Nguyệt Nhi hay không, lát nữa chúng ta cứ hỏi Vương công tử là biết, dì đừng khẩn trương như thế.” Thân Diệc Phàm nói xong liền quay ra nhìn về phía Vương Viễn: “Vương công tử, lúc trước ngươi nói người và Nguyệt Nhi có gian tình với nhau từ lâu, còn tự định chung thân có đúng không?”

Lúc này, người trong phòng nghe vậy đều ồn ào quay ra nhìn Vương Viễn, muốn biết đáp án của hắn.

Vương Viễn thấy Thần Diệc Phàm hỏi, biết giờ là lúc mình nói chuyện, lập tức nghiêm trang đáp lời mọi người: “Đương nhiên là thật rồi, ta và Nguyệt Nhi nửa năm trước đã làm việc vợ chồng.”

Lời Vương Viễn thốt ra như hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, cả phòng như nổ tung.

“Hả? Sao... Sao lại thế...” Lúc này dù là Thân tam lão gia trước giờ chỉ ăn chơi đàng điểm, không để ý đến việc trong nhà cũng ngạc nhiên há hốc mồm, lần đầu tiên thốt lên tiếng kinh hộ. Vợ chồng nhân đại lão gia và Thân nhị phu nhân ngồi cạnh Thân tam lão gia, còn cả mấy người Thân Trịnh thị đều ngạc nhiên không thể tin nổi, bọn họ đều bị tin tức bất thình lình này làm cho sự ngây người. Thân lão bà thì trợn to hai mắt như nghe phải việc gì không thể tưởng tượng nổi.


Tô Thân thị đứng một bên khó khăn lắm mới yên tâm về Tô Sở Nguyệt lại hồi hộp, nghe vậy bà ta nhìn về phía Tô Sở Nguyệt đầy kinh ngạc. Tính ra, lúc trước Tô Thân thị cũng biết chuyện giữa Tô Sở Nguyệt và Vương Viễn có mối quan hệ thân mật, thậm chí cái này còn do bà ta và Tô tri phủ ngầm đồng ý. Có thể nói, Vương Viễn từng là một trong những nhân tuyển cho vị trí hôn phu của Tô Sở Nguyệt, vì thế nên nghi nãy bà ta nghe Thân Diệc Phàm nhắc tới tên Vương Viễn, nghe hắn hỏi giữa Tô Sở Nguyệt và Vương Viễn có gì không thì mới hốt hoảng. Nhưng bà ta nghĩ trăm nghĩ vạn cũng không nghĩ tới quan hệ giữa Tô Sở Nguyệt và Vương Viễn đã đến mức này. Vì thế, trên mặt Tô Thân thị vẫn chưa vơi hết nỗi khiếp sợ.

Nguyệt Nhi, muội còn lại gì muốn nói không?” Thân Diệc Phàm lạnh giọng hỏi, lời hắn nói làm mọi người tỉnh lại sau cơn khiếp sợ.

“Ha ha...” Tô Sở Nguyệt không kinh hoàng như mọi người đã tưởng tượng, lúc này nàng ta còn cười ra tiếng. “Muội cười gì?” Giọng Thân Diệc Phàm bây giờ lạnh như muốn đông người ta lại. Thân Diệc Phàm biết Vương Viễn thừa nhận mình làm chuyện vợ chồng với Tô Sở Nguyệt hơn nửa năm rồi, so với việc lúc trước chỉ nghe Vương Viễn nói qua hắn và Tô Sở Nguyệt có mối quan hệ không bình thường thì chấn động hơn nhiều.

Lúc này hắn chưa tức giận, nhớ đến việc hắn bị Tô Sở Nguyệt cắm sừng, bị Tô Sở Nguyệt bôi nhọ là mình cướp lần đầu của nàng ta, hắn giận lắm, chỉ hận không thể bước lên tát cho Tô Sở Nguyệt hai cái xả giận, nhưng thấy Tô Sở Nguyệt là phụ nữ nên mới nhịn xuống. Lại nghĩ đến việc hắn vì Tô Sở Nguyệt tính kể mà bỏ lỡ Tử La, lòng Thân Diệc Phàm đau không thở nổi...

“Ha ha... Nguyệt Nhi cười vì biểu ca không tin Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi đau lòng lắm!” Tô Sở Nguyệt là người thế nào, nàng ta đã sớm nghĩ tới trường hợp Vương Viễn nói vậy. Vì thể vừa nghe Vương Viễn nói xong, người bình tĩnh nhất trong phòng chính là nàng ta. Cho nên nàng ta nhanh chóng ung dung đáp lời Thân Diệc Phàm.

Những lời nàng ta nói đậm bị thương, dường như nàng ta oan thầu trời mà Thân Diệc Phàm không tin nàng ta, nàng ta bị sự nghi ngờ của Thân Diệc Phàm làm tổn thương rồi.

“Muội nói xem việc này có phải thật hay không.” Thân Diệc Phàm thấy Tô Sở Nguyệt như thế, lòng hắn hơi sượng lại cảm thấy bản thân như đang bắt nạt một nữ tử yếu đuối. Tô Sở Nguyệt nghe thế cũng không trả lời Thân Diệc Phàm ngay lập tức mà hỏi lại hắn: “Biểu ca, chẳng lẽ Nguyệt Nhi trong mắt huynh là người vô sỉnhư vậy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận