“Sao dì phải giận dữ hoảng loạn như thế, ta chỉ muốn để Nguyệt Nhi và Vương công tử đối chất với nhau thôi mà, sao lại không cho Nguyệt Nhi cơ hội biên giải chứ? Thế nên dì và Nguyệt Nhi đừng khẩn trương như thế, Nguyệt Nhi muội muốn nói gì thì nói đi, lỡ để lúc nữa người ta hiểu nhầm thì không tốt.”
Thân Diệc Phàm tạm nén cơn tức, nhưng những lời hắn nói lại toàn ý châm chọc.
Có thể nói, lúc này Thân Diệc Phàm đã tin Vương Viền bảy tám phần, lại nghĩ đến lúc trước có khả năng Tô Sở Nguyệt đã tính kể hắn để hắn đội cái sừng to như thế, còn2vì Tổ Sở Nguyệt mà mất mối lương duyên, hại hắn và Tử La có duyên không có phận. Bây giờ hắn không thể giữ thái độ ôn hòa khi đối mặt với Tô Sở Nguyệt được, thấy Tô Thân thị chỉ trích hắn như vậy, hắn lập tức ngầm trào phúng mẹ con Tổ Sở Nguyệt vội vàng quá, thậm chí còn hùng hổ kêu Tô Sở Nguyệt trả lời thắng với hắn, đừng giả vờ đáng thương.
Thân Trịnh thị cũng nhìn không nổi nữa, mở miệng nói chuyện thay Thân Diệc Phàm. Bà không thể để con mình không dùng gánh cái danh “kẻ phụ tình”.
Vì vậy, bà phụ họa con mình: “Phải đó, Phàm ca nhi nói có8lý, Nguyệt Nhi đừng nói mấy lời gì gì mà Phàm ca nhi tin con hay không. Nói đến thì những người ngồi đây nghe vị Vương công tử này nói xong đều khó hiểu trong lòng, Nguyệt Nhi con mau trả lời câu hỏi của Phàm ca nhi đi. Nói cho Vương công tử nghe xem những lời hắn nói có thật không, dù sao bây giờ tất cả mọi người đều muốn biết mọi việc là như thế nào. Cái đó có liên quan gì đến việc con ta tin Nguyệt Nhi hay không.”
Tô Sở Nguyệt thấy giả đáng thương không lấy được tình cảm của Thận Diệc Phàm nữa, càng hạn Thân Diệc Phàm vô tình. Chỉ còn6cách đổi chất với Vương Viễn, may mắn nàng ta cũng chuẩn bị cái này rồi nên giờ mới không sợ hãi. Vì thế lạnh lùng hỏi Vương Viễn: “Được, được lắm, vậy giờ Nguyệt Nhi sẽ đổi chất cùng vị Vương công tử này ngay tại đây. Vương công tử, ngươi nói ta và ngươi có tình cảm với nhau, vậy ngươi có chứng cứ gì không. Ta nhớ số lần chúng ta gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, lấy đâu ra tình cảm.”
“Nguyệt Nhi muội đúng là quý nhân nhiều việc hay quên, hai chúng ta nói gì thì nói cũng từng có quan hệ vợ chồng. Có thể nói là một ngày Vợ chồng trăm3ngày tình nghĩa, huống hồ chúng ta còn vui vẻ một quãng thời gian, Nguyệt Nhi sao muội nói trở mặt là trở mặt luôn thế?” Vương Viễn nghe vậy hoàn toàn không nôn nóng, chỉ chậm rãi hỏi lại Tô Sở Nguyệt.
Tô Sở Nguyệt nghe những lời “mặt dày vô sỉ” của Vương Viễn, suýt thì tức chết, căm hận đáp: “Vương công tử, ngươi phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói đấy. Bôi nhọ người khác có thể sẽ bị mang lên quan, hừ, mà ta còn là con ruột của tri phủ phủ Dự Lâm, đại tiểu thư nhà quan. Ta không phải là người mà ngươi có thể bôi nhọ bừa bãi, nếu ngươi mau5nhận sai với ta, có lẽ ta còn rộng lượng bỏ qua chuyện cũ, còn không ta nhất định sẽ bảo cha xử tội ngươi, bắt người vào tù.” Nàng ta lôi cả Tô tri phủ ra uy hiếp Vương Viễn, còn ám chỉ nếu giờ Vương Viễn sửa miệng sẽ tha cho hắn một đường.
Nhưng Vương Viễn đã chọn tố cáo Tô Sở Nguyệt thì sẽ không tin lời nàng ta nữa, càng không sợ nàng ta. Vậy nên nghe Tô Sở Nguyệt nói xong Vương Viễn vẫn không nhường nửa phần, cười to nói: “Ha ha ha... Tổ đại tiểu thư có uy của tiểu thư quan lớn thật đấy, nhưng ngươi đã muốn lén lấy mạng ta rồi, giờ ta đâu có ngu mà giấu thay ngươi.” Tô Sở Nguyệt nghe vậy thì cả kinh, cuối cùng cũng hiểu vì sao Vương Viễn đột nhiên chạy tới chỗ Thân Diệc Phàm tố giác mình, có lẽ hắn ta đã nghe được gì đó. Nhưng sau khi nàng ám sát Tử La xong thì lên kế hoạch khử Vương Viễn, cái này chỉ có Ngọc Chi bên cạnh nàng ta biết, mà nàng còn chưa kịp nhờ Tô tri phủ ra tay dọn dẹp Vương Viễn, sao tên này lại biết nàng muốn khử hắn?
Chắc chắn có người nói gì trước mặt Vương Viễn rồi. Tô Sở Nguyệt âm thầm nhắc nhở Vương Viễn đang cắn chặt mình không buông: “Vương công tử, từ trước tới nay ta và ngươi không oán không thù, sao người lại muốn bôi nhọ ta? Có phải Vương công tử bị người nào lừa dối dẫn sai đường nên mới tới đây bôi nhọ ta? Ta có thể nói từ trước tới nay ta chưa từng có ác ý với người, chỉ cần ngươi khai ra ai kêu ngươi tới đây bôi nhọ ta, ta còn có thể tha cho người tội làm hỏng danh dự của ta mà không có bằng chứng ngày hôm nay, dù sao ngươi cũng bị người ta lừa dối.” Nói xong, Tô Sở Nguyệt nhìn Vương Viễn đầy ý vị sâu xa, sau đó nói tiếp: “Nếu ngươi vẫn quyết ý nghe người khác châm ngòi phá hủy danh dự của ta, ta nhất định sẽ truy cứu. Nói đi, nếu người vẫn cố nói ta và người có gian tình, lại còn không rõ ràng, vậy lấy chứng cứ ra cho mọi người đi. Nếu ngươi thẳng thắn nói ra ai sai ngươi tới bôi nhọ ra, ta còn mở lưới cho ngươi thoát, bỏ qua chuyện cũ. Vương công tử, ngươi phải nghĩ cho kĩ, ta chỉ cho ngươi cơ hội một lần thôi.”
Những gì Tô Sở Nguyệt nói có ý là, nếu Vương Viễn không lấy ra được chứng cứ hắn và nàng có gian tình với nhau mà vẫn giữ vững quan điểm của mình thì nàng ta sẽ khiến hắn vào ngục vì dám bôi nhọ. Thế nên việc gì không có chứng cứ thì mau sửa miệng lại, nàng sẽ mở lưới thả hắn đi, còn giãi bày lúc trước nàng ta không có ác ý, hắn không nên để người ta lợi dụng.
“Nguyệt Nhi muốn lấy Tô tri phủ tới uy hiếp ta? Ha ha... nếu muội không có suy nghĩ diệt khẩu, có lẽ ta còn vì Tô tri phủ nắm giữ vận mệnh Vương gia mà giúp muội giấu giếm quan hệ của chúng ta. Nhưng giờ muội lại muốn cho người giết ta diệt khấu, ta còn tin muội, thay muội giấu giếm thì ngu không ai bằng rồi.” Vương Viễn nghe Tô Sở Nguyệt vừa đấm vừa xoa vẫn không dao động, ngược lại còn cười lạnh.
“Tại sao Vương công tử lại mê muội như vậy, Nguyệt Nhi nhà chúng ta đã rộng lượng, nhân từ với người như vậy mà người vẫn không biết hối cải, tiếp tục bôi nhọ Nguyệt Nhi nhà chúng ta, ngươi phải biết Tổ gia chúng ta không phải loại ăn chay, đích nữ duy nhất của Tô phủ vô cùng quý báu, đầu thể để loại như người bôi nhọ được.” Lúc này Tô Thân thì lại không nhịn được lên tiếng uy hiếp tiếp, trái một câu Tô phủ, phải một câu Tổ phủ, lại còn nhấn mạnh chữ này, chỉ sợ Vương Viễn nghe không hiểu.
“Tổ phu nhân, trước đây người đâu có thể này, hồi trước lúc Vương gia chúng ta chưa xuống dốc, người nhiệt tình khách khí với chúng ta lắm mà. Còn không ngại tự mình mở tiệc để ta và Tô đại tiểu thư có cơ hội gặp gỡ nhau nữa, chứ không ta đâu có cơ hội thành chuyện tốt với Tổ đại tiểu thư. Khi ấy ta còn tưởng người muốn ta thành con rể Tô gia ấy, sao giờ thấy Vương gia chúng ta suy bại thì đổi sắc mặt.”
Vương Viễn vẫn không sửa miệng, ngược lại còn bị mẹ con Tô Sở Nguyệt “ý thể hiếp người” chọc giận, vì thể lúc nói chuyện càng không lưu tình. Hôm nay hắn đã chuẩn bị để phá hỏng thanh danh Tô Sở Nguyệt, khiến nàng ta thân bại danh liệt từ lâu rồi. Vậy nên đương nhiên hắn không bị chút đe dọa nhỏ nhoi này của mẹ con Tô Sở Nguyệt mà rút lui.
“Ngươi... ngươi.” Tô Thân thị bị những lời Vương Viễn nói khiến cho tức không thốt nên lời, chỉ vào Vương Viễn một hồi mới nói ra câu: “Ngươi nói hươu nói vượn, Tô gia chúng ta sao có thể để mắt đến tên sa cơ thất thể như ngươi được! Huống chi phẩm hạnh của ngươi còn như thế, ở phủ Dự Lâm có ai không biết đại công tử Vương gia Vương Viễn là người phong lưu thành tính, có một đống tiểu thiếp, thông phòng, con vợ nhỏ, con thứ. Làm gì có nhà nào muốn gả con gái ngoan cho ngươi đâu.” Lúc này Tô Thân thị bị thái độ của Vương Viễn chọc cho tức điên, lúc nói chuyện cũng mất đi phong thái của một phu nhân tri phủ. “Ha ha... quả nhiên, thái độ của Tô phu nhân đối với Vương gia chúng ta sau khi thất thể một trời một vực thật. Ta lưu luyến hoa dại đây thì sao nào, chẳng phải Tô gia các ngươi năm đó nể mặt bạc nhà chúng ta nên khách khí lắm mà. Sao lúc đó không bảo Vương gia sa cơ thất thế, Vương Viễn ta là người phong lưu phóng đãng đi?”.
Vương Viễn dù là tên ăn chơi trác táng nhưng bị Tổ Thân thị làm trò bóc mẽ trước mặt nhiều người như thế, hắn vẫn tức giận.
“Vương Viễn, ngươi đừng có đứng đây nói này nói nọ, ngươi nói giữa chúng ta có gian tình thì mau lấy chứng cứ ra đi, ngồi đây trào phúng Tô gia thì quá lắm rồi đấy!” Tô Sở Nguyệt lời lẽ chính đáng chỉ trích Vương Viễn, buộc hắn lấy chứng cứ ra.
Sở dĩ Tô Sở Nguyệt làm vậy vì nàng ta kết luận Vương Viễn không có bất kì thứ gì có thể chứng minh được giữa nàng ta và hắn có quan hệ mờ ám. Vì thế lúc Tô Sở Nguyệt nói những lời này vô cùng hùng hồn. Người trong phòng thấy Tô Sở Nguyệt thản nhiên không chột dạ chút nào cũng bắt đầu nghi ngờ xem có phải Vương Viễn đang bôi nhọ Tô Sở Nguyệt hay không, hay là Tô Sở Nguyệt đang giảo biện. Vì vậy tất cả mọi người quay ra nhìn Vương Viễn xem hắn có lấy ra được chứng cứ thật không. “Nguyệt Nhi nói đúng lắm, Vương công tử, nếu ngươi có cái gì chứng minh ngươi và Nguyệt Nhi có quan hệ mờ ám thì lấy ra đi. Đứng đây nói hươu nói vượn, hủy hoại thanh danh một nữ tử thì sao gọi là quân tử được.” Tô phu nhân Tô Thân thị thấy thể lên tiếng ủng hộ Tô Sở Nguyệt.
“Hừ, Vương công tử ngươi nghe cho rõ, Thân gia chúng ta không phải là người người chọc được. Nếu hôm nay ngươi không có chứng cứ thì Thận gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho người dễ dàng đâu. Nói đi, người đứng đây lằng nhằng với nhà chúng ta cả buổi, có chứng cứ gì thì lấy ra, không thì lão bà ta đây sẽ mang ngươi đi gặp quan phủ.” Thân lão bà trước giờ vẫn mắt cao hơn đầu, luôn luôn cảm thấy Thận gia cao quý hơn nhà người khác, lúc này thấy mẹ con Tô Sở Nguyệt không sợ hãi mấy, bà ta không giả làm “người trong suốt” nữa, nhảy ra bày uy phong. Nói ra thì từ ngày Thân phủ mất đi gia nghiệp trên phủ thành, đã lâu lắm rồi bà ta không có cơ hội bày ra thân phận lão phu nhân cao quý của mình như bây giờ.