Vả lại, trước kia chính bà còn khuyên Thân Diệc Phàm không nên thỏa hiệp, đưa ra suy nghĩ muốn nạp Tử La làm thiếp khiến hắn bỏ lỡ nhân duyên với Tử La. Thân Trịnh thị vẫn luôn tự trách không thôi.
Vì vậy, hôm nay biết được nguyên nhân Thân Diệc Phàm đau khổ chính là vì Tô Sở Nguyệt lẳng lơ này, sao bà có thể bình tĩnh nổi!
Nếu Tô Sở Nguyệt thực sự yêu Thận Diệc Phàm, toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho hắn thì Thân Trịnh thị có thể khuyên bảo Thân Diệc Phàm bỏ qua quá khứ để bồi dưỡng cảm tình với Tổ Sở Nguyệt. Nhưng mà sau khi phát hiện Tô Sở Nguyệt là một nữ tử không an phận, dễ thay đổi như thế, sao2Thận Trịnh thị có thể không giận được?
Hơn nữa, tuy Thân Trịnh thị là người dịu dàng nhưng chắc chắn không phải người im lặng chịu thiệt, nếu không thì sau chuyện của Thân tam lão gia và Mã Nguyễn Xuân, bà cũng chẳng dọn đến trấn Cổ Thủy. Vậy nên lúc này Thân Trịnh thị có bày ra dáng vẻ gây sự như vậy cũng chẳng kỳ lạ.
“Ngươi... Ngươi... “Tô Thân thị thấy Thân Trịnh thị nhắc tới chuyện muốn từ hôn, rõ ràng là không muốn Tô Sở Nguyệt nữa thì biến sắc, vốn muốn mắng chửi bà nhưng lại phải lấy đại cục làm trọng. Giờ không phải là lúc đắc tội với Thân Trịnh thị, cho nên bà ta đành kìm nén lại: “Tam tẩu, chuyện bây giờ vẫn chưa8rõ ràng, nói đến chuyện từ hôn lúc này có vẻ không thích hợp lắm, huống hổ trong bụng Nguyệt Nhi nhà chúng ta còn có con của Phàm ca nhi mà, chẳng lẽ đến cốt nhục của mình mà Phàm ca nhi cũng không cần?”
Tuy rằng giọng điệu khá tốt nhưng vẫn mang theo ý uy hiếp. Thân Trịnh thị nghe Tô phu nhân Tô Thân thị nói xong thì thấy bực mình vô cùng, nghĩ đến chuyện Tô Sở Nguyệt lẳng lơ chẳng ra gì thế kia, đứa bé trong bụng nó là của ai còn không biết ấy chứ. Có điều đây cũng chỉ là suy đoán của bà mà thôi, nếu nói ra thì có vẻ hơi quá đáng, cho nên Thân Trịnh thị chỉ nói: “Được rồi, vậy Nguyệt6tỷ nhì mau giải thích xem đây là chuyện gì đi.”
Nhắc đến Tô Sở Nguyệt, sau khi bàng hoàng vì chuyện Vương Viễn lấy thư ra, bây giờ nàng ta đã bình tĩnh lại, biết tình trạng nàng ta đang phải đối mặt là gì rồi.
Là lúc đầu nàng ta quá tự tin, không ngờ Vương Viễn có thể lấy mấy bức thư tình đó ra được, chuyện đó đúng thật là khiến nàng ta trở tay không kịp. Nhưng mà không thể không thừa nhận, Tô Sở Nguyệt thật sự là một người “có dũng có mưu.” Từ lúc Vương Viễn lấy mấy bức thư ra, sau đó đám người Tô Thân thị và Thân Trịnh thị lại xung đột lẫn nhau, Tô Sở Nguyệt đã hiểu thấu tất cả mọi chuyện đang3xảy ra.
Đương nhiên, nàng ta phải mau chóng nghĩ ra cách ứng biến. “Mẹ, mợ ba, hai người đừng cãi nhau nữa, cứ để Nguyệt Nhi tự chứng minh sự trong sạch của mình là được. Không biết ta có thể xem bức thư đó không ạ?”
Muốn ứng đối, trước tiên Tô Sở Nguyệt phải xác định xem bức thư đó có thật sự do nàng ta viết không đã, như vậy mới có thể ứng đối vẹn toàn được.
Tình trạng hiện tại có hai khả năng, thứ nhất là bức thư đó thật sự do nàng ta viết, như vậy thì rõ ràng thằng nhãi Vương Viễn đã có lòng phòng bị từ lúc nàng ta hỏi về những bức thư trước đó, thử trả lại cho nàng ta chỉ là giả, do5Vương Viễn thuê người mô phỏng theo chữ của nàng ta.
Lúc đó nàng ta thật sự không ngờ Vương Viễn sẽ dùng cách đó nên người nhận lại và đi tiêu hủy chỉ là Ngọc Chi. Từ đầu tới cuối nàng ta chỉ nhìn thoáng qua, cho nên đây là khả năng lớn nhất có thể xảy ra. Nếu chuyện thật sự là vậy thì rõ ràng tên Vương Viễn này đã đề phòng nàng ta từ sớm. Còn Ngọc Chi, có thể là nàng ta không biết thư mình tiêu hủy là giả, cũng có thể là đã bị Vương Viễn mua chuộc rồi. Cho dù Ngọc Chi có bị Vương Viễn mua chuộc hay không thì tình trạng này vẫn cực kỳ bất lợi với nàng ta. Khả năng thứ hai là bức thư Vương Viễn lấy ra là giả, nếu là loại này thì đơn giản hơn rất nhiều. Có điều, nhìn dáng vẻ bình tĩnh lúc này của Vương Viễn, khả năng này có vẻ không lớn.
Nhưng mà Tô Sở Nguyệt hiểu, cho dù bức thư đó là thật hay giả thì nàng ta đều phải phủ nhận, cho dù thế nào cũng phải phủ nhận.
Hừ, nếu nàng ta nhất quyết không thừa nhận, dựa vào chuyện cha nàng ta làm tri phủ, đám người Thân Diệc Phàm cũng chẳng dám làm gì quá đáng. Cho nên, dù ở bất kì tình huống nào, dù hơi phiền phức một chút nhưng cũng có thể qua cửa được. Thế nên điều nàng sợ nhất lúc này không phải là những thứ đó, mà là sợ nếu ở khả năng thứ nhất... có thể là Ngọc Chi đã phản bội nàng ta.
Bị Ngọc Chi phản bội, đây mới là điều nàng ta sợ nhất lúc này. Nghĩ đến chuyện Ngọc Chi có thể đã phản bội mình, trong lòng Tô Sở Nguyệt chợt dâng lên cảm giác sợ hãi chưa từng có. Bởi vì Ngọc Chi biết quá nhiều bí mật của nàng ta, hơn nữa những chứng cứ mà Ngọc Chi nằm trong tay cũng đủ khiến nàng ta muôn đời muôn kiếp không trở mình lại được. Chẳng nói đến cái khác, chỉ nhắc đến chuyện Ngọc Chi biết đứa bé trong bụng nàng ta không phải của Thân Diệc Phàm mà là của Vương Viễn thôi cũng đủ khiến nàng ta lãnh đủ rồi.
Chỉ cần gọi đại phu đến thăm khám, thấy tháng mang thai không đúng là đám người Thân Diệc Phàm có thể xác định được đây là con của ai rồi.
Không, không, nàng ta không thể để mọi chuyện trở nên như vậy được. Không, không, nàng ta không thể thất bại! Tô Sở Nguyệt nghĩ vậy nhưng vẫn gắng gượng bày ra vẻ mặt bình tĩnh, tuy nét mặt khiến mọi người xung quanh nắm bắt được gì đó, nhưng giọng điệu khẳng định lại khiến họ đè nén sự nghi ngờ trong lòng xuống.
“Được, người xem đi, cầm hết lấy mà xem, tốt nhất là ngươi có thể chứng minh là mình trong sạch.” Thân Trịnh thị kìm nén lắm mới không nhảy dựng lên. Thấy Tô Sở Nguyệt nói muốn chứng minh trong sạch liền nhìn thoáng qua mấy bức thư tình còn dư lại trên mặt đất, nhưng cũng chẳng có ý nhặt lên giúp nàng ta.
“Đây, Nguyệt Nhi xem đi, con xem kĩ một chút, đừng để bọn họ vu oan giá họa cho mình.” Tô phu nhân Tô Thân thị thấy vậy liền vội vàng đưa thư tình trên tay cho Tô Sở Nguyệt, thấy con gái mình bình tĩnh như vậy thì không khỏi châm chọc Thân Trịnh thị và Thân Diệc Phàm mấy câu. Người sáng suốt đều có thể nghe ra bà ta đang đá xéo mẹ con Thân Diệc Phàm.
Sau khi Tô Sở Nguyệt nhìn thấy bức thư mà Tô Thân thị đưa cho, tuy đây chỉ là một phần nhỏ trong đống thư của Vương Viễn thôi nhưng sau khi nhìn thấy, nàng ta cũng đã xác định được những cái này là đồ thật.
Vì vậy, lúc này trong lòng Tô Sở Nguyệt nổi lên sóng to gió lớn, suýt chút nữa thì khiến mọi người trong phòng phát hiện ra vẻ bất thường của mình.
Nhất định phải có cách, nhất định phải có cách, Tô Sở Nguyệt ép bản thân phải tỉnh táo lại, không ngừng tự nói với mình rằng nhất định sẽ có cách.
Phải thừa nhận là Tô Sở Nguyệt trước giờ đều là người không bao giờ chịu thua, tuy tình huống trước mặt vô cùng bất lợi với nàng ta những nàng ta không hề có ý định buông xuôi. Hơn nữa, nàng ta cũng chẳng buông xuôi nổi, bởi vì nếu nàng ta không chứng minh được mình “vô tội”, vậy thì bao nhiêu năm cố gắng của nàng ta đều sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt. Nếu thật sự như vậy, Tổ gia nhất định sẽ không chứa chấp nàng ta, cuộc sống sau này của nàng ta không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được.
Chính vì hiểu quá rõ vấn đề này cho nên Tô Sở Nguyệt biết hôm nay mình thật sự không có đường lui, nàng ta nhất định phải giải quyết chuyện ngày hôm nay. Trước khi nghĩ ra cách đối phó, Tổ Sở Nguyệt phải cố gắng kéo dài thời gian. Tuy Ngọc Chi rất có thể đã phản bội nàng ta, nhưng chỉ cần Ngọc Chi không xuất hiện làm chứng thì mấy người Thân Diệc Phàm không thể bắt ép nàng ta được.
Ha ha... Chỉ cần nàng ta vượt qua được cửa ải này, nàng ta sẽ nhanh chóng tìm được kẻ phản bội kia, tiêu diệt nó, vậy là nguy hiểm của nàng ta cũng sẽ biến mất. Hơn nữa, cũng có thể là Ngọc Chi không hề phản bội nàng ta, chỉ là Vương Viễn giở trò quỷ, nếu là như vậy thì chuyện lại quá dễ rồi.
Tuy rằng khả năng này tương đối nhỏ, nhưng cũng có thể xảy ra mà. Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Sở Nguyệt bình tĩnh trở lại, bắt đầu ứng phó với mối nguy trước mắt.
“Bà ngoại, những bức thư tình này không phải do Ngọc Nhi viết.” Tô Sở Nguyệt làm bộ cầm mấy bức thư tình trên tay ngắm nghía hồi lâu, tiếp đó dùng giọng điệu đáng thương nói với Thân lão bà.
Tại sao Tô Sở Nguyệt lại nói với Thân lão bà á? Đương nhiên là vì nàng ta biết Thân lão bà đang nghi ngờ chuyện của nàng ta và Vương Viễn là thật, nhưng vì tiền bạc, vì tương lai của Thận gia, Thân lão bà vẫn có thể mê hoặc bản thân bắt Thân Diệc Phàm cưới nàng ta. Thân lão bà ở phe nàng ta, vậy nên nàng ta “cáo trạng” với Thân lão bà là thích hợp nhất.
Hơn nữa, Thân lão bà là người có vai vế cao nhất trong căn phòng này, tuy lời của bà ta không có bao nhiêu uy nghiêm, nhưng vẫn có tác dụng trấn định khá hiệu quả.
Chính vì vậy, Tô Sở Nguyệt “cáo trạng” với Thân lão bà là một quyết định khá sáng suốt. Hơn nữa, dù bây giờ Thân lão bà muốn tự lo thân mình cũng phải xem Tô Sở Nguyệt nàng ta có đáp ứng hay không đã.
Quả nhiên, Thân lão bà không hề khiến Tô Sở Nguyệt thất vọng. Thấy nàng ta nói vậy, dù bà ta biết mình không nên tham gia vào việc này nhưng vẫn không thể tiếp tục giả vờ ngu dốt, không thể không trả lời.