Mặc dù hắn nói chuyện hết sức bình tĩnh, nhưng Tô Sở Nguyệt vẫn nhận ra sự vô tình bên trong. Thế là Tô Sở Nguyệt lại càng thấy cõi lòng buốt giá.
Nhưng mà dù sao nàng ta cũng là “nữ trung hào kiệt”, dù bị đặt vào hoàn cảnh như thế nàng ta vẫn gắng gượng cười, giải thích theo những điều mình vừa nghĩ ra được: “Biểu ca nói rất có lý, không sai, Nguyệt Nhi cần phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Nguyệt Nhi khẳng định những bức thư này không phải do muội viết mà là có nha hoàn bên cạnh muội phản bội, bắt chước theo chữ viết của muội nên mới có những bức thư này. Nguyệt Nhi đã từng viết nó hay chưa sao mà không biết được kia2chứ. Biểu ca vẫn không tin Nguyệt Nhi hay sao?”
Nói xong, nàng ngước mắt nhìn về phía Thân Diệc Phàm, vẻ đáng thương oan ức hiện rõ vừa nhìn là thấy. Tô Sở Nguyệt vừa nhìn như vậy, nếu không phải Tô Sở Nguyệt từng tính kể hắn, khiến hắn bỏ mất mối lương duyên với Tử La, Tô Sở Nguyệt và Tô gia còn tạo áp lực cho hắn ở khắp nơi, có lẽ hắn còn bị ánh mắt kia lừa gạt, có khi sẽ thương tiếc mà tin lời nàng ta nói. Nhưng bây giờ, hắn lại nghi ngờ lời giải thích và biểu hiện trên.
Mặc dù Thân Diệc Phàm có chút dao động trước ánh mắt đó, nhưng điều đó chưa đủ để hắn bỏ qua chuyện điều tra lần này.
Thể là Thân Diệc Phàm nói tiếp:8“Đương nhiên ta hy vọng muội không làm những chuyện đó với Vương công tử, nhưng mà để chuyện này có sức thuyết phục hơn, ta nghĩ Nguyệt Nhi nên đưa nhiều bằng chứng hơn, lý do nào đó thuyết phục hơn đi.”
Tô Sở Nguyệt nghe Thân Diệc Phàm nói vậy thì cười lạnh trong lòng, nói thì dễ nghe thật đấy nhưng rõ là không chịu tin nàng ta.
Nhưng mà dù hắn không tin thì hắn cũng không làm gì được, Tô Sở Nguyệt đắc ý nghĩa Có thể nói giờ đây Tô Sở Nguyệt đã quên một sự thật là những lời Vương Viễn nói đúng là sự thật, dựa vào đâu mà nàng ta bảo Thân Diệc Phàm có thể tin nàng ta vô điều kiện được đây. Nhưng mà hiển nhiên Tô Sở Nguyệt không hề6nghĩ lại vấn đề của mình. “Hắn biểu ca phải biết bình thường Nguyệt Nhi vẫn thích viết chữ hay vẽ vời linh tinh, nha hoàn cũng dễ dàng ra vào thư phòng của muội, cho nên nếu có nha hoàn nào đó có ý xấu muốn lấy được chữ của muội để bắt chước cũng là chuyện rất dễ dàng. Cho nên thư trên tay Vương công tử là do có người bắt chước chữ của muội mà thôi. Biểu ca không nên tin hắn hoàn toàn.”
Lần này Tô Sở Nguyệt có nói được một vài cơ sở, nhưng đây cũng không thể được xem là bằng chứng, chẳng qua là lời từ một phía mà thôi.
Nhưng mà lời nàng ta nói không hẳn là không có lý, bởi vì những chuyện đó đúng là có thật. Cho nên3với tình hình trước mắt không thể khẳng định là Vương Viễn nói đúng, cũng không thể chắc chắn Tô Sở Nguyệt dối lừa.
Nhất thời khó mà phân biệt thật giả, càng không biết được ai là người nói dối. Thân Diệc Phàm nghe Tô Sở Nguyệt nói “chứng cớ” này xong thì càng cảm thấy buồn nôn như vừa nuốt phải ruồi. Nếu như Vương Viễn không thể chứng minh được giữa hắn và Tô Sở Nguyệt có gì đó thì họ sẽ xem như Tô Sở Nguyệt chưa từng làm chuyện này, dù sao Tô gia cũng đâu thể ngồi yên. Cái chuyện “chưa xác định” này không thể tính lên đầu Tô Sở Nguyệt được. Dựa trên tình huống bây giờ, dù Tô Sở Nguyệt không đưa được chứng cứ thì họ không thể định “tội” nàng5ta. Có nghĩa là nếu hôm nay không đủ bằng chứng chứng minh quan hệ giữa Tô Sở Nguyệt và Vương Viễn thì Thân Diệc Phàm vẫn phải theo ước định cưới Tô Sở Nguyệt làm vợ. Sau khi tính toán đầu đuôi, đương nhiên Thân Diệc Phàm không muốn vậy, cũng không cam lòng quay về điểm khởi đầu.
Thế là hắn tiếp tục hỏi Tô Sở Nguyệt: “Vậy Nguyệt Nhi có biết nha hoàn nào bắt chước chữ viết hay trộm chữ của muội để cho người ta bắt chước không? Nếu Nguyệt Nhi không biết nha hoàn nào làm thì để ta điều tra cho muội.” “Biểu ca khách sáo rồi, bên cạnh Nguyệt Nhi nhiều nha hoàn như vậy, sao muội biết được đây, hơn nữa việc này khó mà tra ra được, vì thế Nguyệt Nhi nghĩ chúng ta không cần phải tốn nhiều công sức vào chuyện này. Biểu ca vẫn không tin Nguyệt Nhi sao?” Nói xong câu cuối, Tô Sở Nguyệt lại giả vờ tội nghiệp nhìn Thân Diệc Phàm lần nữa.
Có thể nói lúc đầu Thân Diệc Phàm còn có thể phản bác, còn có thể yêu cầu tiếp tục điều tra, nhưng sau khi Tô Sở Nguyệt nói thêm câu cuối, hắn lại không tiện nói thêm gì. Không thể không nói, Tô Sở Nguyệt rất biết xem tình hình, hơn nữa lại nắm bắt lòng người rất tốt.
Quả nhiên Thần Diệc Phàm nghe xong thì nhất thời cứng họng, hắn không thể đáp là “ta không tin muội” được. Nhưng mà muốn Thân Diệc Phàm từ bỏ thì hắn không cam lòng, vì lẽ đó hắn không khỏi nhìn về phía Vương Viễn, hy vọng Vương Viễn cho thể đưa ra được chứng cứ nào đó chính xác hơn. Đương nhiên Vương Viễn cũng hiểu ý của Thần Diệc Phàm, trong lòng cũng khổ sở không thôi, hắn nào nghĩ Tô Sở Nguyệt lại ngụy biện đến vậy, một cô nương lại gian xảo tới mức độ này, và quan trọng hơn là... hắn quên mất thân phận của Tô Sở Nguyệt, không có đủ bằng chứng thì không thể làm gì nàng ta được. Lẽ nào nàng ta muốn ép hắn nói chuyện Tổ Sở Nguyệt bảo hắn thuê sát thủ ám sát Tử La sao? Đương nhiên là không nói được, nếu nói ra hắn cũng gặp phiền phức. Nhất thời hắn tiến thoái lưỡng nan. Có thể nói lúc này đây trong lòng Vương Viễn còn cuống hơn cả Thân Diệc Phàm. Hắn biết nếu hôm nay hắn không thể chứng minh mình không có quan hệ với Tô Sở Nguyệt, Tô Sở Nguyệt không thể gả cho hắn thì sau này hắn càng nguy hiểm hơn. Nhất thời hắn lại càng hối hận vì đã liên quan đến nàng ta, nhưng mà nếu hắn không “tố giác” Tô Sở Nguyệt thì Tổ Sở Nguyệt cũng không chịu bỏ qua cho hắn. Cho nên hắn không còn đường để lui nữa rồi. Giờ này hắn chỉ có thể cùng kéo Tô Sở Nguyệt xuống nước mà thôi. “Tổ đại tiểu thư thật biết ăn nói, vậy cô cũng không thể chứng minh đây không phải là chữ viết của mình đúng không. Ai dám nói những gì cô nói là sự thật?” Thân Diệc Phàm nghe Vương Viễn không có thêm chứng cứ nào thì càng thêm thất vọng. Thế là, không chỉ Thân Diệc Phàm thất vọng mà sắc mặt Thân Trịnh thị bên cạnh lúc này cũng không tốt lắm.
Rõ ràng là rất có thể Tô Sở Nguyệt có gì đó với Vương Viễn thật, nhưng vì thân phận của Tô Sở Nguyệt, mẹ con họ có thể phải nhún nhường, sao mà cam lòng cho được?
Nhưng mà dù Thân Diệc Phàm và Thân Trịnh thị không cam lòng đi nữa, họ cũng không thể truy cứu tiếp.
Thấy sắc mặt mẹ con Thân Diệc Phàm không tốt, Thân lão bà, Tô phu nhân Tô Thân thị, Tô Sở Nguyệt và những người Thân gia khác lại hào hứng hơn, đặc biệt là vẻ thở phào nhẹ nhõm của Thân Tam lão gia lúc này.
Bởi vì chuyện Thân Diệc Phàm cưới Tô Sở Nguyệt tốt cho cả Thân gia, cho nên ngoài Vương Viễn muốn “tố giác” Tô Sở Nguyệt và mẹ con Thân Diệc Phàm ra, những người khác như gặp được chuyện mừng. Đến Thân Tam lão gia vừa nãy còn giật mình đứng bật dậy thốt lên thành tiếng, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc nhất thời mà thôi, sau khi nghĩ rõ ràng ông vẫn hy vọng Thận Diệc Phàm cưới Tô Sở Nguyệt. Không thể không nói, người Thân gia trong phòng ngoài Thân Trịnh thị ra, họ chỉ nghĩ cho mình mà thôi, họ không quan tâm Thân Diệc Phàm sẽ cưới ai, cưới Tô Sở Nguyệt rồi có hạnh phúc hay không. “Hừ, tên Vương Viễn kia cũng đâu có bằng chứng là mình nói đúng, ta nghĩ chắc chắn ngươi hận Nguyệt Nhi từng từ chối mình nên mới nghĩ cách trả thù Nguyệt Nhi thôi.” Lúc này Tổ Thân thị sao dễ dàng bỏ qua cơ hội đó cho được, thế là Vương Viễn vừa nói xong, thấy hắn không đưa được chứng cứ khác, bà ta vội vàng lên tiếng, hiển nhiên là sợ đêm dài lắm mộng, muốn sớm dẹp yên vụ này.
Chưa hết, Tô Thân thị nói xong lại quay đầu nói với Thân lão bà: “Mẹ xem, Nguyệt Nhi nổi tiếng hiền lành thiện lương là thế” Nói đến đây Tô Thân thị cười lạnh, “Còn Vương Viễn Vương công tử, nói thật danh tiếng của hắn ở Dự Lâm phủ vốn không tốt lắm, huống chi Nguyệt Nhi lại từng từ chối lời cầu hôn của hắn, cho nên có lẽ là hắn ghi hận trong lòng nên muốn nói xấu Nguyệt Nhi. Chúng ta phải tin Nguyệt Nhi mới phải, không nên tin người ngoài, hơn nữa nhân phẩm của Vương công tử... còn như vậy.”
Không thể không nói, Tô Thân thị vô cùng đắc ý, thậm chí còn tỏ rõ ngoài mặt. Biết làm sao được, chuyện hôm nay khiến cho bà ta uất ức vô cùng, giờ xoay chuyển tinh thể, bà ta không nhịn được muốn “khoe khoang” một phen.
Vương Viễn thấy vẻ mặt Tổ Thân thị như vậy, còn luôn miệng nói nhân phẩm của hắn có vấn đề, sao hắn có thể ôn hòa cho được, thế là hắn nổi điên: “Hừ, Tô phu nhân, bà nói vậy thì không đúng rồi, bà cũng đâu chứng minh được Tổ đại tiểu thư vô tội, mấy người muốn ỷ thế hiếp người...” Vương Viễn mới nói đến đây đã bị Thân Tam lão gia ngắt lời: “Câm miệng!”
Nói xong ông nhìn về phía Thân Diệc Phàm ra vẻ tức giận lắm: “Phàm ca nhi còn không đuổi tên vô liêm sỉ, ăn xằng nói bậy để trả thù Nguyệt tỷ nhi này ra ngoài đi. Phàm ca nhi xem, sao con lại tin tưởng người ngoài như thế, không sợ sẽ khiến người ta chê cười Thân gia sao? Còn không nhanh đuổi thằng nhãi này ra ngoài, còn sững sờ thể là sao?”