Mặc dù Lưu ma ma phản ứng nhanh, nhưng vừa rồi Tổ Thân thì cũng chịu mấy đòn từ Ngọc Chi, giờ thấy Ngọc Chi bị giữ chặt, sao bà ta bỏ qua cơ hội báo thù này cho được, thể là tiếp tục vung tay tới. Ngọc Chi bị mấy nha hoàn Linh Chi giữ lấy nên không phải là đối thủ của bà ta, dù giãy giụa né tránh cũng bị Tô Thân thị đánh, nhìn có vẻ khá đáng thương. Mà Tô Thân thị lúc này càng đánh càng hung hăng.
Tô Sở Nguyệt thấy Ngọc Chi bị đánh, đột nhiên nàng ta nghĩ ra cách, thể là nàng ta nháy mắt với Lưu ma ma đứng bên cạnh Tô Thân thị, ra hiệu Lưu ma ma nhân cơ2hội giết người diệt khẩu.
Lưu ma ma cũng là người lanh trí, hơn nữa đi theo Tô Thân thị nhiều năm, đây không phải là lần đầu tiên thấy Tô Thân thị và Tô Sở Nguyệt ám chỉ mình giết người diệt khẩu. Cộng thêm tình huống bây giờ, sau khi thấy Tô Sở Nguyệt ra hiệu, không tốn nhiều thời gian lưu ma ma đã hiểu được ý của nàng ta.
Hơn nữa Lưu ma ma là người luyện võ, thể là sau khi nhận được ám chỉ, ánh mắt bà ta lóe lên tia ác độc, dồn toàn lực đánh vào chỗ yếu hiểm của Ngọc Chi. Thân quản gia là người đứng gần mấy người Ngọc Chi nhất, ông để ý thấy Lưu ma ma đột nhiên đổi sắc,8sau đó tàn nhẫn đánh về chỗ hiểm của Ngọc Chi. Thể là ông không nghĩ nhiều, vội đi sang cản Lưu ma ma ra tay. Thân quản gia kéo Ngọc Chi về phía sau mình rồi giao cho Thư Mặc vừa chạy tới, sau đó cười nói với Tô Thân thị: “Ôi, Tô phu nhân bớt giận. Nô tỳ không hiểu chuyện, dạy dỗ lại là được ấy mà, cần gì phải tức giận. Bị chọc tức ảnh hưởng cơ thể thì không đáng.” “Tránh ra, bổn phu nhân làm gì không cần đồ nô tài như ông quản, nhanh tránh ra, nếu không bổn phu nhân xử lý luôn cả ông!”
Mặc dù Tô Thân thị không thấy ám chỉ của Tổ Sở Nguyệt, nhưng hôm nay bị một nô6tỳ đánh, giờ bà ta đang tức giận vô cùng, thấy Thân quản gia lo việc không đầu thì lớn tiếng uy hiếp lại. “Dì, mấy người dùng tay lại cho ta!” Thấy Tô Thân thị đánh Ngọc Chi, Thân Diệc Phàm đứng dậy khỏi ghế, lên tiếng ngăn cản. Lúc này giọng nói của hắn vô cùng lạnh lẽo, hơn nữa lại cực kì uy thế, người trong phòng nghe thấy cũng cảm thấy cả người chấn động. Tô Thân thị thôi không khóc lóc om sòm nữa. “Dì, ý dì là sao? Lẽ nào đây là gia giáo Tô gia của dì, đánh nhau với một nha hoàn trước mặt mọi người sao?”
Thấy mấy người kia dừng lại, Thân Diệc Phàm từ từ ngồi xuống, tiếp tục nói, ý3tứ trào phúng hết sức rõ ràng, ánh mắt vừa vô tình vừa cố ý rơi trên người Tô Thân thị và Ngọc Chi. Lúc này quần áo của hai người đều nhếch nhác, đầu tóc rối tung, trên người Ngọc Chi còn có mấy vết thương rõ ràng, mà Tô Thân thị dù không có vết thương nào nhưng trang sức trên đầu cũng rơi mất mấy cái, phải nói là chật vật chưa từng có. Thấy ánh mắt của mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía mình, đặc biệt là Đại phu nhân và Thân Tam phu nhân nhìn họ không khác gì kẻ hề, lúc này Tô Thân thị cũng từ từ bình tĩnh lại, bà cũng ý thức được mình vừa làm những gì, dù5da mặt có dày đến mấy cũng có mấy phần lúng túng.
Nhưng dù sao mà cũng là phu nhân quan gia trạch đấu đã nhiều năm, thế là Tô phu nhân trấn định từ từ đi về chỗ của mình, giả vờ ho khan một tiếng rồi lên giọng trưởng bối nói với Thân Diệc Phàm: “Phàm ca nhi đừng giận, đồ tiện tỳ phản chủ đánh chết cũng không quá đáng. Người đâu, mang tiện tỳ Ngọc Chi này ra ngoài đánh bằng roi cho bổn phu nhân, sau đó mang đi bán!” Bà ta hét ra ngoài cửa.
“Còn không mau vào!” Lưu ma ma vừa rồi chưa kịp đắc thủ, sau khi thấy Tô Sở Nguyệt nhìn mình cảnh cáo, giờ nghe vậy thì vội vàng nghe theo lời Tô Thân thị, la lớn ra ngoài, giọng nói đó đủ khiến cả phòng kinh hãi.
Sau khi Lưu ma ma hổ xong, mấy nha hoàn bà tử cũng tiến vào, bà ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm, muốn dặn dò mấy người Kim Linh và nha hoàn bà tử đó kéo Ngọc Chi đi, nhưng lại còn chưa kịp thốt ra, bà ta đã cảm thấy mọi người trong phòng nhìn mình vô cùng kỳ lạ. Bà ta còn chưa kịp phản ứng, Thận Diệc Phàm đã lên tiếng thêm lần nữa: “Chúng ta còn chưa hỏi rõ chuyện Ngọc Chi nói về Nguyệt Nhi và dì mà, sao dì và Lưu ma ma lại vội vàng lôi nàng ta đi như vậy? Chẳng lẽ những gì Ngọc Chi nói là thật?”
Câu hỏi thứ hai, Thân Diệc Phàm không còn vòng vo nữa mà nói chẳng nghi ngờ. “Sao có thể?” Tô Thân thị nghe thế thì giật mình, bà ta nhảy khỏi ghế, thiếu chút nữa đã ngã nhào trên đất, may mà có Lưu ma ma đỡ kịp.
Thấy mọi người nhìn mình như kẻ điên, Tô Thân thị mới biết nãy giờ bà ta đã làm gì, thế là đành lúng túng ngồi xuống lại. “Hừ, Nguyệt Nhi còn mang thai, con tiện tỳ này dám ra tay với Nguyệt Nhi nên sao bổn phu nhân bỏ qua cho được? Chẳng qua là cảnh cáo nàng ta mà thôi, sao Phàm ca nhi lại nói thế?” Tô Thân thị giả vờ trấn định khẳng định “tội lỗi” của Ngọc Chi lần nữa, cường điệu chuyện Tô Sở Nguyệt mang thai, bà ta muốn mọi người cảm thấy Ngọc Chi phải chịu tội, cũng giải thích hành vi mất khống chế của mình vừa rồi.
Tổ Thân thị vừa nói xong, Ngọc Chi nghe vậy thì cười lớn: “Ha ha... Tổ phu nhân nói thật buồn cười, là chuyện buồn cười nhất mà Ngọc Chi nghe được đẩy!” Nói xong nàng nhìn về phía Thân Diệc Phàm, nói tiếp: “Biểu thiếu gia không biết đó, đứa bé trong bụng Tô Sở Nguyệt có phải của người đâu.”
Lời của Ngọc Chi có thể nói là kinh thiên động địa, không chỉ Thân Diệc Phàm và người nhà họ Thân, tất cả nha hoàn, bà tử, sai vặt trong phòng và Tô Thân thị cũng há mồm kinh ngạc, có người có thể nhét được cả quả trứng vào mồm.
Có thể nói, giờ ngoài Ngọc Chi và Tô Sở Nguyệt ra, những người trong phòng đều bị chấn động lớn. Đại sảnh bỗng yên tĩnh vô cùng, không ai mở miệng nói một câu.
“Ngươi... ngươi nói gì?” Thân Diệc Phàm là người đầu tiên lên tiếng, hắn nhìn Ngọc Chi chằm chằm, giọng nói căng thẳng không chút che giấu. “Ta nói mọi người đều bị con tiện nhân Tổ Sở Nguyệt kia lừa rồi, đứa bé trong bụng nàng không phải của biểu thiếu gia!” Sau khi Ngọc Chi xác định lần nữa, Thân Diệc Phàm càng thêm kích động, “Vậy đứa bé của ai?” Thân Diệc Phàm cảm thấy tim hắn đập rất nhanh, chấn động vô cùng, vô thức đến nỗi giọng nói cũng có phần run rẩy. Lúc này, trong lòng hắn không biết diễn tả cảm xúc mừng rỡ khi nghe đứa bé đó không phải của mình như thế nào. Hắn mong chờ nhìn Ngọc Chi, hy vọng nàng nói tên phụ thân thực sự của đứa bé.
Nếu đứa con trong bụng Tô Sở Nguyệt không phải của hắn, vậy hắn không cần cưới Tô Sở Nguyệt nữa, liệu hắn có thể còn khả năng với Tử La không?
Mà Vương Viễn đứng cạnh cũng dần phản ứng lại sau khi khiếp sợ, nghe Ngọc Chi nói xong, trong lòng hắn bỗng nảy ra suy đoán. Thấy Thân Diệc Phàm hỏi hắn cũng nín thở nhìn về phía Ngọc Chi.
“Không phải, Ngọc Chi điên rồi, mọi người đừng tin lời kẻ điên, nhất định nàng ta bị cái gì đó kích thích nên điên rồi!”
Lúc này đây Tô Sở Nguyệt cũng không đứng yên nổi, nhưng nàng ta không có cách nào ngăn cản chuyện này nữa, thể là vội đứng lên la lớn. “Ha ha chuyện đến nước này rồi, Tô Sở Nguyệt người giả vờ cái gì?”
Ngọc Chi thấy Tô Sở Nguyệt biến sắc rõ rệt, không còn cái vẻ giả vờ dịu dàng bình tĩnh thường ngày, rốt cuộc trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn, nàng không chút do dự nói thẳng với Thận Diệc Phàm: “Đứa bé trong bụng Tô Sở Nguyệt là của Vương công tử.” “Cái gì?” Nghe vậy, Thân Diệc Phàm và Vương Viễn đều thốt lên sợ hãi.
Cuối cùng người trong phòng cũng phản ứng lại, thể là họ bắt đầu bàn tán sục sôi. Tô Thân thị không hề biết đứa con trong bụng Tô Sở Nguyệt là của Vương Viễn, cho nên bà ta cũng giật mình, trong lòng cũng đoán chín phần là Ngọc Chi nói thật. Sợ chuyện bại lộ, bà ta không buồn nghĩ ngợi, kích động gọi người kéo Ngọc Chi ra ngoài lần nữa, thậm chí còn có ý muốn giết người diệt khẩu.
“Sao có chuyện đó được? Ngọc Chi bớt ngậm máu phun người đi, bổn phu nhân phải bán người ra ngoài. Người đâu, nhanh lôi nó ra ngoài cho ta!” Tô Thân thị chẳng khác nào mèo bị giẫm phải đuôi, bà ta gấp giọng sai nha hoàn, bà tu.
“Ta xem ai dám?” Cuối cùng Thân Diệc Phàm cũng nổi điên, hắn đập bàn một tiếng làm Lưu ma ma và mấy người Kim Linh định động thủ cũng không dám nữa. Thân Diệc Phàm không buồn để ý đến mấy người Tô Thân thị nữa, sau khi la lớn làm cả phòng yên tĩnh lại, hắn trực tiếp hỏi Ngọc Chi: “Ngọc Chi, cô nói đứa bé trong bụng Tổ đại tiểu thư là của Vương công tử, cô có bằng chứng không?”
“Đương nhiên là có, nếu biểu thiếu gia không tin thì cứ mời một đại phu đáng tin đến bắt mạch cho con tiện nhân Tô Sở Nguyệt kia là biết. Đứa bé trong bụng ả đã hơn ba tháng rồi.” Ngọc Chi khẳng định xong lại cười giễu cợt: “Ha ha, mọi người không ngờ đúng không? Lúc Tô Sở Nguyệt bày mưu lừa biểu thiếu gia xảy ra quan hệ với ả, ả đã có thai một tháng rồi. Cho nên đứa bé này là của Vương công tử.” Thấy Vương Viễn biến sắc mấy lần, Ngọc Chi đắc ý nói tiếp: “Mọi người không biết đấy thôi, bởi vì Vương gia gần đây sa sút, sau khi Tô Sở Nguyệt biết mình có con với Vương công tử cho nên ả không cam lòng gả cho Vương công tử, phải vội vàng bày mưu với biểu thiếu gia, đổ vỏ lên đầu biểu thiếu gia.”