Điền Viên Cẩm Tú



“Nhưng lúc ấy huynh mãi vẫn không định ra ngày thành thân, Nguyệt Nhi quýnh lên mới nói đứa bé là của biểu ca. Nhưng ta cũng chỉ muốn biểu ca hạ quyết tâm cưới ta mà thôi, đầu nỡ lòng mà để biểu ca nuôi con cho người khác chứ. Đứa bé này ta đã hỏi xin đại phu một phần thuốc chuẩn bị bỏ nó đi rồi. Nếu biểu ca không tin, huynh có thể kêu Lục đại phu lại đây hỏi xem, xem Nguyệt Nhi có nói thật hay không.”

Nói xong nước mắt nàng ta chảy từng giọt xuống, ánh mắt nhìn Thân Diệc Phàm vừa đáng thương lại vừa thâm tình.

Những gì Tô Sở Nguyệt nói không phải là bịa ra, bởi từ trước tới2nay nàng ta vẫn cảm thấy dùng đứa bé này để ép Thân Diệc Phàm cưới mình thì còn được, còn nếu giữ nó lại thì quá nguy hiểm. Dù sao cũng không ai biết sau này nó lớn lên sẽ thành mối họa thể nào, giữ nó lại không khác gì giữ tai họa ngầm bên mình, nên nàng ta không định giữ đứa bé này, có điều không phải là vì suy nghĩ cho Thần Diệc Phàm thôi.

Lời Tô Sở Nguyệt nói lại khiến những người ngồi trong phòng khiếp sợ thêm lần nữa. Phải là một nữ nhân nhẫn tâm đến độ nào mới đặt được mấy chữ phá thai lên miệng. Chưa nói đến việc có bỏ được hay không, chỉ riêng việc phá thai8đã là một việc vô cùng nguy hiểm rồi. Tuy là có thể tìm được một đại phu tốt, nhưng vẫn rất nguy hiểm.

Nhưng cũng chính vì thế mới càng thấy được tình cảm mà Tô Sở Nguyệt dành cho Thân Diệc Phàm. Ha ha, đến cuối cùng nàng ta vì Thân Diệc Phàm mà nguyện ý đi làm việc nguy hiểm như thế, có thể thấy được tình cảm mà nàng ta dành cho Thân Diệc Phàm.

Vậy nên, thoạt nhìn thì Tô Sở Nguyệt chủ động thừa nhận đứa bé không phải con Thân Diệc Phàm, cũng chủ động muốn bỏ đi, thật ra là muốn lấy lui làm tiền! Không thể không nói Tô Sở Nguyệt đúng là người có được dãn được, là “nữ trung hào6kiệt” tìm được sống trong chỗ chết.


“Con gái đáng thương của ta ơi! Con vì Phàm ca nhi mà phải chịu khổ đau nguy hiểm đến mức này, yêu thẩm Phàm ca nhi, nhưng mà người ta có nhận tình cảm của con đâu...” Quả nhiên, Tô Thân thi đứng cạnh Tô Sở Nguyệt nghe vậy lập tức khóc rống lên, luôn mồm trách Thân Diệc Phàm vô tình.

“Không thể trách biểu ca được, tất cả đều do Nguyệt Nhi nguyện ý, con chỉ hận Vương Viễn lừa con thất thân, một bước sai là mỗi bước sai.” Tô Sở Nguyệt khóc như hoa lê ngậm mưa, chỉ vào Vương Viễn oán trách, ra vẻ đáng thương, hối hận.

Hai mẹ con cùng khóc ầm lên, nhìn rất thê thảm.

Nhưng3Tô Sở Nguyệt nhận ra bản thân khóc một hồi cũng không có ai lên tiếng, lòng càng khẩn trương, nếu “yếu đuối” và “thâm tình” cũng không thể khiến đám Thận Diệc Phàm thay đổi quyết định thì nàng ta phải dùng đòn sát thủ của mình rồi.

“Tên Vương Viễn chết băm chết vằm này, sớm đã nghe người biết dụ phụ nữ, con gái nhà ai bị người dỗ một hồi cũng đều mắc mưu, thế mà người lại dám lừa cả Tô gia chúng ta, ngươi hại nữ nhi ta rồi, ta liều mạng với ngươi!” Tô Thân thị thật lòng cảm thấy Vương Viễn dụ dỗ Tô Sở Nguyệt mới khiến Tô Sở Nguyệt đến nông nỗi bây giờ. Thế nên bà ta hận Vương5Viễn lắm, không còn mang đến hình tượng nhằm vào Vương Viễn. Vương Viễn cũng không ngu, thấy thế vội né ra xa, thể lực của hắn ta so với một bác gái trung niên sống trong nhung lụa như Tổ Thân thị phải khỏe hơn nhiều, nên Tổ Thân thị làm ầm một lúc lâu vẫn không chạm vào được mép áo Vương Viễn.

“Một cây làm chẳng nên non, rõ ràng con tiện nhân Tô Sở Nguyệt này cũng có ý với ta nên mới đồng ý ở cùng ta...” Vương Viễn thấy Tô Sở Nguyệt đến lúc này vẫn không nghĩ tới chuyện đồng ý gả cho mình thì tức điên, nên lúc Tô Thân thị qua đây đánh hắn, hắn cũng không khách khí, vừa trốn vừa dùng những lời rất khó nghe mắng mẹ con Tô Sở Nguyệt. Nếu không kiêng kị thân phận Tô tri phủ thì hắn đã đánh trả rôi.


“Dừng tay, tất cả đều dùng tay cho ta!” Thân lão bà thấy cả phòng gà bay chó chạy mà đám Thận Diệc Phàm không định để ý, không có ai đứng ra thì đau đầu lắm, không thể không lên tiếng ngăn trò hề này lại.

Chờ đến khi Tô Thân thị và Vương Viễn tách ra dưới sự nỗ lực của đông đảo nha hoàn và bà tử, Tô Sở Nguyệt cũng đừng khóc, Thân lão bà mới thở dài một tiếng: “Phàm ca nhi, Nguyệt Nhi nó không đúng, nhưng nể phần tình cảm nó dành cho cháu.” Thân lão bà nói đến đây hậm hực thêm cả mình vào: “Cũng coi như nể mặt mũi bà già này, cả mặt mũi dì cháu nữa, cháu tha thứ cho Nguyệt Nhi đi. Dù sao nó cũng bị người ta lừa, con gái nhà lành có ai là đối thủ của tên cao thủ tinh trường như tiểu tử Vương gia đâu, Nguyệt Nhi chẳng qua bị hắn lừa. Thế nên... thế nến...”

“Nên làm sao?” Thân Diệc Phàm nghe vậy thì cười lạnh, càng thất vọng buồn lòng vì Thân lão bà hơn. Hắn đã đoán được ý của Thân lão bà nên lời hắn nói ra không che giấu sự châm chọc trong đó. “Cái này...” Bị Thân Diệc Phàm hỏi vặn, cuối cùng Thân lão bà cũng chột dạ, một lúc lâu mới nói tiếp: “Phàm ca nhi, cháu tha cho Nguyệt Nhi lần này đi, sau này chắc chắn nó sẽ toàn tâm toàn ý sống cùng cháu. Cháu đừng so đo những chuyện lúc trước nữa, được không?” Thân lão bà hậm hực nói hết những điều muốn nói, những giọng nói vẫn yếu xìu, vừa nghe là biết đang chột dạ.

Lần này Thân Diệc Phàm cười còn đáng sợ hơn, nhìn vào Thân lão bà gằn từng chữ: “Không bao giờ!” “Cháu...” Thân lão bà chỉ vào Thân Diệc Phàm, đang định một khóc hai nháo ba thắt cổ thì thấy ánh nhìn của hắn, lập tức một luồng hơi lạnh dâng lên trong lòng, những chữ tiếp theo cũng không thốt lên được, càng đừng nói là làm ẩm.

“Nếu không có việc gì khác thì việc hôm nay đến đây thôi, làm trò cũng đủ khiến người ngoài cười chê rồi.” Thân Diệc Phàm lạnh lùng nói rồi chuẩn bị rời đi.

“Biểu ca, huynh không thể không cưới ta!” Lúc này, đột nhiên Tô Sở Nguyệt đứng lên, trên mặt nàng ta không còn chút đau lòng nào nữa, bởi nàng ta lấy lui làm tiến cũng không khiến Thân Diệc Phàm mềm lòng, giờ nàng ta cũng lười giả vờ.


“Ta không ngờ là mặt Tổ đại tiểu thư dày thế đấy, vừa nãy còn một lòng thâm tình, giờ đã bắt đầu bức hôn. Yêu ta? Ha ha, người người yêu nhất là bản thân người thì có!”

Chút tâm tư này của Tô Sở Nguyệt bị Thân Diệc Phàm chỉ ra không chút lưu tình, khiến nàng ta hơi khó xử, nhưng nàng ta nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường: “Tùy biểu ca nói gì thì nói, nhưng huynh không thể không cưới ta, vì cha ta là Tô tri phủ. Nếu việc hôm nay các người dám để lộ ra nửa phần, Tổ gia ta chắc chắn sẽ không buông tha cho các ngươi. Còn nữa, nếu biểu ca không cưới ta, ta có thể làm cho Thân gia trở nên trắng tay. Hừ, gì chứ thủ đoạn thì Tổ gia có rất nhiều.”

Tô Sở Nguyệt mềm lòng không được thì trở mặt luôn. Vốn dĩ nàng ta vẫn mong mình gả cho Thân Diệc Phàm, Thân Diệc Phàm cũng có cảm tình với nàng ta nên mới không muốn để lộ bộ mặt thật của mình ra với người ngoài. Nhưng việc đã tới mức này, Thân Diệc Phàm không chịu nhún nhường chút nào, nàng ta không giả vờ tiếp nữa. Người trong phòng nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy đều khiếp sợ, đến cả Thân lão bà cũng ngẩn ra, không phản ứng kịp. “Tổ đại tiểu thư muốn lấy quyền thể Tô gia để bức hôn à?” Thận Diệc Phàm cười lạnh.

“Tùy huynh nghĩ thế nào thể nghĩ, bất kể ta có làm cái gì, trong mắt huynh cũng không có ta. Hừ, Thân Diệc Phàm, huynh chỉ cần nói xem huynh có cưới ta không, chịu thỏa hiệp hay không là được.” Lúc này cuối cùng Tô Sở Nguyệt cũng thẳng thắn, không giả vờ làm hoa sen trắng nữa. Nhất thời, không khí trong phòng vô cùng khẩn trương, chạm cái là nổ. Đột nhiên, một nha hoàn bước vào phá vỡ bầu không khí này, nói rằng Thân quản gia tới chơi.

“Mau mau mời vào!” Tô Thân thị nghe vậy vội lau nước mắt, tuy không biết vì sao Thần quản gia lại đột nhiên đi từ phủ Dự Lâm tới đây, nhưng ông ta đến chính là chỗ dựa cho mẹ con bà ta. Thế nên bà ta cảm thấy Thần quản gia tới thật đúng lúc, vội lên tiếng kêu người mời vào, trái tim đang treo cao cũng hạ xuống.

Thân Diệc Phàm nghe nói Thân quản gia đến thì không khỏi nhíu mày, nhưng lúc này hắn đã hạ quyết tâm, bất kể lát nữa Thận quản gia có nói gì hắn chắc chắn sẽ không nhượng bộ. Cùng lắm thì hắn chôn cả gia tài Thận gia theo thôi.

Lúc trước hắn lùi bước đã khiến huynh muội Tử La lạnh lòng, lần này hắn không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.


Trong khoảng thời gian huynh muội Tử La giữ khoảng cách với hắn, hắn cũng đã nghĩ kĩ rất nhiều việc. Có lẽ vàng bạc, địa vị mà hắn toàn tâm toàn ý theo đuổi trong mấy năm gần đây không phải là cái quan trọng nhất.

Hắn nhận ra nỗi đau khi mất đi Tử La so với những cái giàu sang mà người đời chạy theo đau hơn nhiều.

Nếu thật phải chọn lấy một trong hai, vậy đáp án bây giờ của hắn sẽ là chọn A La, nữ tử đã mọc rễ nảy chồi trong lòng hắn từ ngày gặp của mấy năm trước. Nghĩ vậy, ánh mắt Thân Diệc Phàm lại kiên định thêm vài phần. Thân quản gia nhanh chóng được người ta mời vào, nhưng lúc này ông ta khác bình thường rất nhiều.

Ngày thường thân quản gia trừ lúc đối mặt với Tô tri phủ ra, thậm chí lúc đứng trước mặt mẹ con Tổ Sở Nguyệt cũng kiêu căng ngạo mạn, càng đừng nói đến đám Thân Diệc Phàm. Nhưng mà lúc này Thân quản gia không còn khí phách hăng hái không coi ai ra gì như trong quá khứ. Giờ phút này ông ta rất tiều tụy, mũ áo không chỉnh tề. Hơn nữa lần này ông ta lễ nghĩa chu đáo với đám Thận Diệc Phàm, đây là việc xưa nay chưa từng có khiến mọi người đều kinh ngạc.

Mà Tô Sở Nguyệt càng hiểu Thân quản gia hơn ai khác, thấy ông ta như vậy, nàng ta cảm thấy không ổn trong lòng.

“Không biết Thân quản gia đến đây có chuyện gì không? Nếu là vì hồn sự của đại tiểu thư và ta, vậy xin lỗi, ta đã quyết định hủy bỏ hôn sự này rồi.” Thân Diệc Phàm đã chuẩn bị tốt cho việc trở mặt với Thân gia nên lúc này đi thẳng vào vấn đề luôn.

“Hả? Gì cơ?” Thân quản gia nghe vậy thì bị dọa cho nhảy dựng, tuy ông ta phản ứng mạnh, nhưng khác bình thường một trời một vực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận