“Phải đó Phàm ca nhi, cha cháu nói đúng, việc này không phải việc cháu thích làm gì cũng được.” Việc liên quan đến lợi ích cá nhân, Thân tam lão gia nghĩ ra được thì những người nhân gia ngồi đây sao lại không nghĩ ra được, vì thể thấy Thân tam lão gia lên tiếng, Thân đại lão gia ngồi một bên cũng phụ họa. “Phải phải, Phàm ca nhi cháu đừng hành động theo cảm tính.” Thân nhị phu nhân thấy thế cũng bày tỏ thái độ.
“Cha, con nghĩ ý con muốn nói đã rất rõ ràng rồi, cha vì liên hôn với Tô gia mà nhẫn tâm để con cưới một nữ tử như vậy ư?” Thân Diệc Phàm coi như không nhìn thấy thái độ của bọn họ, lúc này hắn đã chẳng còn2quan tâm đến ai ngoài mẹ mình. Vậy nên lúc này dù có nghe Thân tam lão gia nói vậy cũng không thấy đau lòng, chỉ có một loại cảm xúc là bị thương...
Ha ha... đây là cha ruột của hắn đấy... “Ngươi... ngươi phản rồi! Việc này là việc người quyết định được sao? Hôn nhân đại sự từ trước đến giờ đều theo lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, làm gì có chỗ cho ngươi xen miệng vào?” Bị Thân Diệc Phàm chọc trúng chỗ đau, Thân tam lão gia thẹn quá thành giận, vì thế ông ta vứt hết mặt mũi, lấy thân phận lên mặt.
“Lão gia, sao ta nhớ là việc hôn nhân giữa Phàm ca nhi và Nguyệt tỷ nhi tạm thời mới chỉ nói miệng mà thôi, đã định ra đâu.8Mà giờ Nguyệt tỷ nhi làm ra chuyện như thế này, ta không đồng ý cuộc hôn nhân này. Giờ ta muốn nhìn thử xem ai dám bức Phàm ca nhi nhà ta cưới Nguyệt tỷ nhi, ta có thể rời Thân phủ một lần thì cũng có thể đi lần hai, các ngươi có tin không?” Thân Trịnh thị thấy bộ mặt xấu xí của đám người Thân tam lão gia thì vô cùng tức giận, vỗ bàn đứng lên tức giận nói.
Lúc này Thân Trịnh thị quyết định không thể để Thân Diệc Phàm cưới đứa con gái ác độc như Tổ Sở Nguyệt, hôm nay dù bất cứ giá nào bà cũng không để Thân Diệc Phàm phải oan uổng.
Thấy ánh mắt thương tiếc, kiên định, cổ vũ mà Thân Trịnh thị nhìn về phía mình,6cuối cùng cũng làm tim Thận Diệc Phàm ấm lên đôi chút: “Nương yên tâm đi, nhi tử đứng về phía người.”
“Các ngươi... các ngươi...” Thân tam lão gia thấy lần này Thân Trịnh thị lại quyết đoán như thế, mà vẻ mặt Thân Diệc Phàm cũng kiên định, tức khắc ông ta cảm thấy giận dữ. Nhưng cuối cùng cũng nhớ ra quyền lực tài chính Thân gia bây giờ nằm trong tay Thân Diệc Phàm, lúc này mới không dám nói ra câu tiếp theo.
Lúc này không chỉ có Thân tam lão gia bị thái độ cứng rắn của mẹ con Thân Diệc Phàm doạ sợ, đám Thân lão bà cũng ý thức được sợ hãi. Nhất thời, trừ Thân tam lão gia ngoài mạnh trong yếu, người khác đều ngậm miệng lại, im như ve sầu3mùa đông. “Phàm ca nhi, đại tiểu thư nhà chúng ta có chỗ nào sai sao? Nếu là vậy thì lão gia và phu nhân nhà chúng ta sẽ dạy dỗ cẩn thận, không để nàng tiếp tục như vậy nữa.” Thân quản gia thay thế không ngờ lại cười làm lành nịnh nọt Thân Diệc Phàm xin tha.
Lúc này người trong phòng mới nhận thấy Thần quản gia hôm nay không giống ngày thường chút nào. Vì vậy ánh mắt mọi người nhìn về phía ông ta mang theo vài phần ngạc nhiên. Thân Diệc Phàm tuy cũng chẳng hiểu tại sao thái độ của Thần quản gia hôm nay khác xa ngày thường, nhưng hắn đã quyết định không nể mặt Tô gia, không hề bị Tô gia uy hiếp. Lúc này hắn lại có thái độ5không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Như thế không thể được, chỉ có thể nói ta và đại tiểu thư nhà các người không hợp nhau thôi.”
Thân quản gia cũng là kẻ lõi đời, lúc này nghe Thân Diệc Phàm gọi Tổ Sở Nguyệt là Tổ đại tiểu thư chứ không phải là Nguyệt Nhi, lại nhớ đến không khí cứng nhắc lúc ông ta bước vào phòng, ông ta hiểu ngay đã có việc lớn xảy ra. Vì thế, ông ta càng sốt ruột trong lòng vạn phần, hôm nay ông ta tới đây là để cầu cứu Thân Diệc Phàm mà. Giờ có chuyện thì việc ông ta cầu cứu còn thành công nổi không? Nếu Thân Diệc Phàm chịu giúp đỡ, có lẽ Tô gia còn vài phần đường sống, nhưng nếu Thân Diệc Phàm không giúp, Tô gia có lẽ sẽ gặp tai họa.
Nghĩ vậy, Thân quản gia lòng như lửa đốt, vừa thâm mắng Tô Sở Nguyệt gây chuyện vào lúc này, vừa bắt đầu suy nghĩ đối sách. Suy nghĩ một hồi lâu, lấy tình huống trước mắt, Thân quản gia biết hiện giờ trừ cách nói rõ tình huống Tô gia với Thân Diệc Phàm thì không còn biện pháp nào tốt hơn. Vì thế, Thân quản gia hít sâu một hơi, khẽ cắn môi nói hết những gì muốn nói: “Không giấu gì Phàm ca nhi, Tô gia gặp chuyện lớn rồi...” Vừa mới nói ra, Tổ Sở Nguyệt đứng một bên sớm đoán trong nhà có chuyện là người đầu tiên phản ứng lại, gấp giọng truy vấn Thân quản gia: “Có chuyện gì?” Ngữ khí cực kỳ sốt ruột. “Là... là... lão gia bị người ta tổ giác là tham ô, còn... giết người, bên trên... bên trên đã phải người xuống điều tra rõ việc này rồi...”
Thật ra những gì Thân quản gia nói chưa phải tất cả chân tướng, Tô tri phủ bị người ta tố không chỉ có hai tội danh này mà còn rất nhiều. Thận quản gia sợ nói xong sẽ dọa đám Thận Diệc Phàm thì bọn họ càng không... không dám giúp.
“Cái gì?” Tô Thân thị cũng nghe rõ lời Thân quản gia nói, lập tức cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, cả người đều lung lay sắp đổ, may bên cạnh có Lưu ma ma nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.
Lúc này, Tô Thân thị đã mất đi năng lực tự hỏi, bỏ tay Lưu ma ma ra, bước nhanh về phía Thân quản gia.
Lúc này bà ta không thể tiếp nhận sự thật này, lại run rẩy hỏi Thận quản gia lần nữa: “Thân quản gia... ông vừa nói gì? Ta nghe nhầm đúng không?” Tô Sở Nguyệt thấy vậy cũng nhìn Thân quản gia chằm chằm, lúc này nàng ta hốt hoảng không kém Tô Thân thị. “Phu nhân, người không nghe nhầm đâu.” Thân quản gia biết bây giờ Tô Thân thị bị dọa không nhẹ, nhưng việc tới nước này không thể giấu được nữa. Nghe Thân quản gia nói vậy, tia ảo tưởng cuối cùng của Tô Sở Nguyệt và Tô Thân thị tan biến, giờ phút này hai người đều có vẻ bị đả kích nặng nề.
Nhất thời, cả hai đều ngẩn ngơ.
“Thân quản gia, có chuyện gì vậy? Người mau nói rõ ràng cho lão bà ta đi.” Thân lão bà phản ứng lại đầu tiên, vội vàng dò hỏi sự tình. Thật ra Thân lão bà chẳng quan tâm đến Tô tri phủ quá nhiều, mà bà ta biết nếu không bám vào nhà sang quý như Tổ gia thì cái gì bà ta cũng không còn nữa.
Có thể nói, hiện giờ bà ta dám tác oai tác quái ở Thân gia dưới tình huống bản thân không có lý đều do bà ta là mẹ vợ tri phủ.
“Việc này trước mắt vẫn đang tra, người bên trên phái tới vừa đặt chân tới phủ Dự Lâm, lão gia vẫn chưa bị định tội...” “Có nghĩa là sự việc vẫn chưa đến bước cuối cùng?” Thân lão bà nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.
“Đúng, đúng! Thân quản gia, việc này vẫn còn đường xoay chuyển đúng không?” Lúc này Tô Thân thì cũng phản ứng lại, nắm tay Thân quản gia hỏi lại lần nữa.
“Đúng đó, Thân quản gia, việc của cha vẫn còn đường cứu vãn đúng không?” Tô Sở Nguyệt cũng mất đi nét đoan trang thường ngày, vội hỏi.
Thân Diệc Phàm thấy vậy nhăn mày lại, nhìn hai mẹ con Tô Thân thị từ lúc nghe nói Tô tri phủ bị người cáo trạng, hai người họ trừ lúc đầu không thể tin nổi ra, đến bây giờ chỉ mong chuyện vẫn còn đường xoay chuyển, nhưng không một ai nói Tô tri phủ bị người vu oan, càng không nghi ngờ chút nào. Có thể thấy, những gì Tô tri phủ bị người cáo trạng đều là thật, hơn nữa mẹ con Tô Sở Nguyệt đều biết.
Nghĩ như vậy, mày hắn càng nhíu chặt hơn.
“Đúng vậy, phu nhân, đại tiểu thư.” Thân quản gia khẽ cắn môi, quyết định che giấu lương tâm gật gật đầu. Kỳ thật, tình hình thực tế là tuy Tô tri phủ chưa bị định tội cuối cùng, nhưng tất cả đã có chứng cớ xác thực.
Nếu muốn xoay chuyển việc này phải có biện pháp phi thường, thế nên ông ta mới tới nhân gia một chuyến. Tuy Thân gia là gia đình bình dân, nhưng tài lực phong phú, nếu được Thân Diệc Phàm giúp đỡ, dù không chắc chắn được mọi việc sẽ ra sao, nhưng ít nhất mạng của Tô tri phủ sẽ được bảo đảm vài phần, việc này vẫn còn đường sống. Thế nên lúc này ông ta phải cố hết sức thu nhỏ nguy cơ lại.
“Chúng ta phải làm thế nào mới cứu được lão gia?” Tô Thân thị nghe vậy lập tức thả lỏng, sau đó vội hỏi. “Cái này có lẽ phải cần chuẩn bị chút bạc mới được.” Thân quản gia nói đến đây ngẫm nghĩ một lúc rồi bỏ thêm câu: “Số lượng bạc còn không được ít... nên...” Nói đến chữ cuối ông ta ám chỉ quay ra nhìn về phía Thân Diệc Phàm. Động tác của Thân quản gia rất rõ ràng nên hầu như ai cũng để ý tới. Tô Thân thị không để ý đến động tác nhỏ này của Thân quản gia, bà ta nghe vậy thì vui lắm, vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, giải quyết được là tốt.” “Đúng vậy, việc này cần chuẩn bị bao nhiêu bạc, Thân quản gia cứ nói đi, Thân gia chúng ta chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn”. Tuy Thân lão bà cũng chú ý tới ánh mắt Thân quản gia nhìn về phía Thân Diệc Phàm, nhưng bà ta nghĩ Thân Diệc Phàm không thể không giúp Tô tri phủ. Vì thế bà ta hỏi vậy không chút do dự, lúc này bà ta căn bản không coi tiền là vấn đề.
Không thể không nói, Thân lão bà không còn là da mặt dày nữa, trong suy nghĩ của bà ta thì tiền Thân Diệc Phàm kiếm được đều là của bà ta. “Đa tạ lão phu nhân, tiểu nhân ở đây xin cảm tạ lão phu nhân! Lần này chỉ cần lão gia không có việc gì, chắc chắn cả đời lão gia sẽ không quên được ơn cứu mạng của lão phu nhân ngài. Sau này lão phu nhân có chuyện gì cần lão gia giúp, lão gia nhất định sẽ xử lý thỏa đáng cho lão phu nhân.” Thân quản gia thấy Thân lão bà nói vậy, vội cho bà ta ăn cái bánh vẽ.