Ngọc Chi khẽ cắn môi, đột nhiên lên tiếng nói với Thận Diệc Phàm: “Biểu thiếu gia, Ngọc Chi còn một việc muốn nói với ngài.”
Sau đó Ngọc Chi nói hết việc Tổ Sở Nguyệt kêu nàng mời Vương Viễn thông đồng với sát thủ đối phó với Tử La cho Thân Diệc Phàm nghe, còn đặc biệt cường điệu Tô Sở Nguyệt kêu mấy tên sát thủ đó làm những gì với Tử La. “Ngươi... những lời người nói đều là thật?” Thân Diệc Phàm bị tin tức Ngọc Chi nói dọa cho hai mắt tối sầm, chân lảo đảo, suýt thì không đứng vững. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Ngọc Chi để xác nhận một lần nữa.
“Đương nhiên, nô tỳ xin thề những gì nô tỳ nói đều là thật.” Ngọc Chi trả lời không chút do2dự.
“Ơ, Thân thiếu gia đừng hiểu nhầm đó, làm gì có chuyện ấy, con tiện tỳ này chỉ nói hươu nói vượn thối.” Vương Viễn nghe Ngọc Chi nói thì nóng nảy, sở dĩ hắn tổ giác mối quan hệ giữa hắn cùng Tô Sở Nguyệt là vì hắn biết Tố Sở Nguyệt muốn động thủ với hắn, vì mạng nhỏ của mình hắn phải ra tay trước để giành được lợi thế. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới việc nói ra là Tô Sở Nguyệt sai hắn đi tìm sát thủ. Nếu việc này bị Thân Diệc Phàm biết, kết cục của hắn chẳng tốt chút nào. Giờ thấy Tô tri phủ sắp xuống đài, mà gần đây hắn lại nghe được nhiều chuyện về huynh muội Tử La, đã biết nhà huynh muội Tử La ở huyện Thanh8Dương gần đây còn hiển hách hơn ban đầu. Nếu huynh muội Tử La biết việc này thì hắn thảm rồi.
Vương Viễn vừa thầm mắng Tô Sở Nguyệt chơi mình, vừa cắn răng phủ nhận việc này không chút nghĩ ngợi. Lúc này Thân Diệc Phàm không còn nghe thấy gì nữa, nghe được tin này giờ cả người hắn đều chấn động không hồi thần lại được, hắn biết Ngọc Chi nói thật, như vậy Tử La... hắn không dám tưởng tượng đến kết cục của Tử La. “Tô đại tiểu thư, vì sao người lại làm như vậy?” Thân Diệc Phàm dùng ánh mắt cừu hận, chán ghét trước giờ chưa từng có nhìn chằm chằm Tô Sở Nguyệt, gằn từng chữ.
Tô Sở Nguyệt bị Thân Diệc Phàm nhìn bằng ánh mắt không che giấu chút nào, như muốn6nghiền nát nàng ta ra thành tro, nàng ta biết Thân Diệc Phàm sẽ không giúp Tô gia nữa rồi. Nếu không có Tô gia làm núi dựa, con đường sau này của nàng ta có thể tưởng tượng được.
Ha ha... hôm nay coi như nàng ta xong rồi!
Vì thế, một luồng ý hận cùng bị thương trước giờ chưa từng có sinh ra trong lòng nàng ta.
Tô Sở Nguyệt thấy mình sống không tốt thì cũng không muốn để Thân Diệc Phàm sống tốt, cười lạnh châm chọc nói: “Hừ, vì sao ư? Ha ha ha... ta nghĩ vấn đề này biểu ca phải rõ hơn cả ta chứ, ai bao huynh biết ta có con của huynh rồi vẫn không muốn cưới ta. Đổng Tử La gặp phải kết quả kia đều do huynh hại thôi. Muốn biết giờ3Đổng Tử La thể nào không, không sai, con tiện tiỹ Ngọc Chi kia nói không sai, ta muốn người ta giày xéo nàng ta đấy, sau đó vứt xác
nơi hoang dã. Ha ha ha, giờ huynh đi tìm chắc vẫn kịp nhặt xác cho nàng ta.” Nói xong lại cười ha ha ha. Quả nhiên, Thân Diệc Phàm nghe Tổ Sở Nguyệt nói xong, cả người lắc lư, lui về sau vài bước, trên mặt là sắc bị thương.
“Thiếu gia...”
“Phàm ca nhi...”
Thấy Thân Diệc Phàm như thế, Thư Mặc và Thân Trịnh thị lập tức sốt ruột kêu lên, Thư Mặc ở gần nhất còn vọt lên đỡ, còn Thân Trịnh thị thấy Thân Diệc Phàm được Thư Mặc đỡ thì thở dài nhẹ nhõm trong lòng. Vì có rất nhiều người đứng trong sân nến bà mới dằn lòng5ngồi về chỗ.
Vương Viễn nghe Tô Sở Nguyệt nói lung tung là Tử La đã gặp chuyện, nghĩ đến kết cục của mình, vội làm sáng tỏ với Thần Diệc Phàm: “Thân thiếu gia, không bao giờ có chuyện đó, tất cả đều do con tiện nhân Tô Sở Nguyệt này nói bậy, cơ bản thì Đổng Tử La...”
Hắn định nói cơ bản là Tử La không sao, những tên sát thủ đó chưa thành công, nhưng nói đến đây hắn nhận ra nói vậy chẳng khác nào thừa nhận hắn có tham gia vào việc này, vì thế nói đến đây hắn lại nuốt câu sau vào bụng, sau đó nhìn chằm chằm về phía Tô Sở Nguyệt đang điên cuồng đầy chán ghét và hận thù.
Ngọc Chi nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy, cảm thấy nàng ta muốn tìm đường chết, thầm nghĩ nếu Thân Diệc Phàm hiểu lầm chuyện Tử La thì càng không thể giúp Tô gia, có lẽ còn tự mình xử lý Tô Sở Nguyệt báo thủ cho Tử La. Vì thế nàng ta cũng không mở miệng nói ra Tử La không sao.
Lúc này, Thân Diệc Phàm cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt biến thành màu đen, hắn không dám nghĩ đến Tử La đã gặp những chuyện gì. Ha ha... cuối cùng hắn vẫn hại nàng! Có lẽ, lúc Tử La nhờ huynh đệ Tử Thụ chuyển hết tiền hoa hồng trong cuộc làm ăn của bọn họ cho hắn, ám chỉ hai nhà từ giờ không cần qua lại nữa, hắn cực kì quan tâm đến địa vị và tài phú hắn có được. Bởi thế hắn mới bị Tô gia uy hiếp, mới lựa chọn thỏa hiệp. Nhưng sau khi hắn thỏa hiệp, khi hắn hóa giải được mối nguy làm ăn, thậm chí còn nhận được khoản tiền hoa hồng rất lớn mà Tử La chuyển cho khiến tài lực của hắn nhảy lên vài bậc lớn, hắn có được tài phủ đủ để làm hắn huênh hoang trong đám trùm thương nghiệp ở triều Đại Tề, hắn vẫn không thấy vui vẻ.
Vì thế, hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, hoá ra Tử La trong lòng hắn đã quan trọng hơn nhiều so với tài phú và địa vị rồi.
Tiếc là, hắn hiểu ra quá muộn... Lúc này, không ngờ hắn lại nghe Tô Sở Nguyệt nói Tử La bị đối xử như thế, nghĩ đến việc Tử La không còn trên trần thế nữa, lòng hắn đau không tả nổi. Lại nghĩ Tử La vì hắn nên mới bị Tô Sở Nguyệt hãm hại, hắn chỉ hận người chết không phải là hắn. Hắn cho rằng sau khi Tử La tuyệt giao với hắn, kiếp này hắn và Tử La có duyên không phận, lòng hắn đã đủ đau rồi. Nhưng giờ phút này nghe Tử La không còn trên cõi đời nữa, cơn đau trong lòng hắn còn mãnh liệt hơn sự hối hận lúc trước trăm ngàn lần. Hắn thà rằng kiếp này hắn và nàng không gặp nhau, nàng vẫn sống yên đẹp như cũ mà không phải sinh tử ly biệt như bây giờ, “Thiếu gia, thiếu gia!” Trong cơn hoảng hốt, Thận Diệc Phàm nghe thấy tiếng Thư Mặc hô hoán, hắn mới hơi hồi thần, nhưng nghĩ đến Tử La, hắn lại đau đến không thở nổi.
Thư Mặc cách Thân Diệc Phàm gần nhất, trước tới giờ hắn chưa từng thấy Thận Diệc Phàm bị thương, suy sụp như vậy, không khỏi chấn động trong lòng, vội la lên: “Thiếu gia, chúng ta không ai nghe thấy tin Đổng tam tiểu thư xảy ra chuyện cả, nên có lẽ Đổng tam tiểu thư không có việc gì đâu. Chúng ta nên cho người đi hỏi thăm chuyện này trước đi.”
Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nghe Thư Mặc nói vậy xong, quả nhiên tinh thần Thân Diệc Phàm chấn động mạnh, ánh mắt dần khôi phục sức sống: “Đúng vậy, Thư Mặc, ngươi mau cho người đi hỏi thăm việc này đi.” Hắn nói tới đây lại cảm thấy không ổn, lập tức sửa lời: “Không, để ta tự mình đi.” Nói xong liền đứng lên bước nhanh ra ngoài cửa.
Trang thái hiện tại của Thận Diệc Phàm làm Thư Mặc không dám yên tâm để hắn ra ngoài, vì thế cũng bất chấp tất cả, vội chạy lên chặn đường Thân Diệc Phàm, trước khi Thân Diệc Phàm tức giận thì nói: “Thiếu gia, để tiểu nhân đi là được, việc hỏi thăm không khó, nhưng bây giờ nhà Đổng tam tiểu thư có lẽ không thích gặp ngài đâu. Nên để nhanh nghe được tin, ngài cứ ở đây đợi tin của tiểu nhân đi.”
“Phải, phải, Phàm ca nhi, Thư Mặc nói đúng đấy, nó đi hỏi thăm tin tức chắc chắn nhanh hơn con rồi.” Thân Trịnh thị thấy thế cũng khuyên bảo Thận Diệc Phàm.
Lúc trước, sau khi nghe Tử La gặp chuyện, lòng bà cũng buồn khôn xiết. Vốn dĩ lúc biết Tô Sở Nguyệt và Vương Viễn dan díu với nhau, còn có hài tử, bà đã nghĩ không còn chướng ngại Tô Sở Nguyệt này nữa, có lẽ Thận Diệc Phàm và Tử La vẫn có thể đến với nhau. Mà khi biết Tô tri phủ vào đại lao, Tô gia xuống dốc, suy nghĩ của bà càng thêm mãnh liệt.
Giờ nghe Tử La gặp chuyện, lòng bà đâu dễ chịu được, nghe Thư Mặc nói có lẽ Tử La không có chuyện gì, bà lại thầm cảm thấy vui mừng trong lòng. Thân Diệc Phàm nghe Thư Mặc và Thân Trịnh thị nói cũng biết họ có lý, không ý kiến nữa, dặn dò Thư Mặc xong lập tức phái Thư Mặc ra tìm hiểu sự tình. Còn hắn bây giờ cần ở lại xử lý đám người Tô Sở Nguyệt, nếu Tử La có chuyện gì, dù hắn liều cái mạng này cũng phải làm cho đám Tô Sở Nguyệt trả cái giá lớn!
Sau khi thấy Thư Mặc rời khỏi, hắn quay ra nhìn ba người Tô Sở Nguyệt, Vương Viễn và Ngọc Chi, ánh mắt ấy như đang nhìn người chết. Ngày thường tuy rằng nhìn Thân Diệc Phàm ôn tồn lễ độ, gió mát trăng thanh, công tử nho nhã nhẹ nhàng khiến hắn không có lực sát thương mấy, nhưng hắn đã lăn lộn trong thương trường ngươi lừa ta gạt bao nhiêu năm, còn trổ hết tài năng trong đó, sao lại vô hại như vẻ ngoài được?
Vì thế, giờ hắn không che giấu uy áp trong mắt lập tức khiến đám Tô Sở Nguyệt cảm thấy kinh hoàng trước giờ chưa từng có, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng. Dưới ánh mắt của Thân Diệc Phàm, Vương Viễn là người đầu tiên không trụ được: “Thân thiếu gia, ta thừa nhận những gì Ngọc Chi nói là thật, nhưng ta xin thể Đổng tam tiểu thư không có chuyện gì. Đám sát thủ phải đi không đắc thủ, Đổng tam tiểu thư bị một đám cao thủ ở đâu mọc ra cứu rồi. Thật mà, ta không lừa ngài đầu, ngài có cho ta lá gan lớn hơn ta cũng không dám lừa ngài mà!”.
Vương Viễn nhìn ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của Thân Diệc Phàm, suýt thì khóc, vội thề Tử La không có việc gì. Thân Diệc Phàm nhìn dáng vẻ Vương Viễn không giống như đang nói bừa nên cũng thả lỏng trong lòng một chút, nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh tanh như cũ.