Nhưng bây giờ thấy Thận Diệc Phàm vì Tử La mà bất chấp như thế, trong lòng nàng ta vừa sợ hãi vừa đau đớn.
Mặc dù trước giờ nàng ta giỏi bày mưu tính kế, biết tìm đường có lợi nhất cho mình chứ không phải hành động theo cảm tính, thế nhưng nàng ta thật lòng với Thân Diệc Phàm, giờ nghe những lời tuyệt tình tàn nhẫn của hắn, trong lòng nàng ta không khỏi bị thương, nhưng nhiều hơn là căm hận.
Sao nàng ta có thể không hận được chứ, nàng ta và hắn có thể nói là thanh mai trúc mã, dù là thời gian ở chung hay dòng dõi gia thể thì nàng ta có điểm nào không bằng Tử La chứ, nhưng người hắn thích không phải nàng ta mà lại là một2con bé nhà nông quê mùa, thậm chí còn liều mạng vì Tử La như thế, đố kị trong lòng nàng ta đâm chồi bén rễ như cỏ dại vậy.
Nghĩ tới đây, Tô Sở Nguyệt chợt điên loạn cười lớn, “Biểu ca định bắt Nguyệt Nhi trả giá thể nào đây? Đáng tiếc là, dù huynh làm gì ta thì A La của huynh cũng không trở về nữa rồi.”
Mặc dù nàng ta biết Thân Diệc Phàm sẽ nhanh nhận được tin Tử La không có chuyện gì, nhưng nàng ta bây giờ không dễ chịu, nếu có thể khiến hắn không dễ chịu dù chỉ một thời gian ngắn thì nàng ta cũng bằng lòng. Thế là nàng ta không ngại đâm thêm một nhát vào tim hắn.
Thân Diệc Phàm đã nghe Thư Mặc và Thân Trịnh thị8nói, còn có lời cam đoan của Vương Viễn nên trong lòng đã bình tĩnh hơn, nhưng giờ nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy trong lòng không tránh khỏi lo lắng, nhưng nhìn vẻ điên cuồng lúc này của Tổ Sở Nguyệt hắn cũng không để ý, nghe vậy cũng không nói lời nào, chỉ căng thẳng trong lòng thôi.
Vương Viễn thấy Tô Sở Nguyệt muốn chết, nhưng hắn không muốn chết, nghe Tô Sở Nguyệt nói liền ở một bên mắng chửi, dù sao Tô tri phủ sau này thế nào hắn không biết, hắn chỉ biết là bây giờ nếu Tô Sở Nguyệt khiển Thân Diệc Phàm nổi giận thì kiếp nạn của hắn ta cũng khó qua.
“Phàm ca nhi, cháu còn nhớ thương con bé quê mùa Đổng Tử La kia ư? Cháu không muốn giúp6dượng cũng vì Đổng Tử La này phải không?”
Thân lão bà thấy Thân Diệc Phàm vì Tử La mà nói với đám người Tô Sở Nguyệt những lời tàn nhẫn như thế, xưa nay bà ta chưa bao giờ thấy hắn như vậy, trong lòng mặc dù cũng dè chừng, nhưng nghĩ đến Thân Diệc Phàm vì Tử La mà muốn trở mặt với Tô gia liền cảm thấy địa vị của bà ta bị uy hiếp, hơn nữa bà ta biết không thể để Thân Diệc Phàm bỏ mặc Tô gia được, nên lúc này bà ta không thể không lên tiếng.
“Tổ mẫu muốn nói giúp dượng thì tôn nhị cũng không phản đối, có điều người thật sự muốn dùng tháng ngày yên ổn sau này để đổi lấy bình an của nhà dượng sao?” Thấy Thân3lão bà lúc này vẫn còn u mê, Thân Diệc Phàm không nhịn được cười gần. Quả nhiên Thần lão bà nghe vậy sắc mặt liền thay đổi: “Phàm ca nhi cháu nói là nếu giúp dưỡng cháu thì sẽ ảnh hưởng đến vinh hoa phú quý của Thần gia chúng ta hay sao?” Bà ta sợ nhất là mình bị liên lụy. Mặc dù Tổ quản gia hứa hẹn rất mê người, nhưng phải có cơ hội hưởng thụ thì mới được. “Tổn nhi cảm thấy tổ mẫu cần phải đoán xem dượng là người như thế nào mới được.” Lời nói của Thân Diệc Phàm mang theo ám chỉ.
Thân lão bà mặc dù không biết chuyện bên ngoài thể nào, cũng không biết thanh danh của Tô tri phủ ở ngoài ra sao, nhưng Tô tri phủ5là dạng người gì thì trong lòng bà ta cũng biết. Nghe Thân Diệc Phàm nói vậy sắc mặt bà ta liền trở nên nghiêm túc, bà ta có nửa phần chắc chắn là Tô tri phủ không phải bị oan.
Thế là Thân lão bà xưa nay luôn hung hăng nhưng cũng nhát gan, luôn vì bản thân nghĩ thông suốt liền lập tức ngậm miệng lại. Ba vị lão gia cùng phu nhân Thân gia đứng bên nghe vậy cũng đăm chiêu suy nghĩ, đối với việc Thân Diệc Phàm không muốn giúp Tổ gia cũng không phát biểu ý kiến gì. Tổ quản gia nghe nói Tô Sở Nguyệt lại làm những chuyện như thể với Tử La, hơn nữa còn cố ý chọc giận Thân Diệc Phàm, để Thân Diệc Phàm không muốn giúp bọn họ nữa, giờ lại thấy Thân lão bà cùng mấy người Thân Đại lão gia cũng bắt đầu do dự không muốn giúp, trong lòng càng thêm tức giận, mặt xanh mét.
“Lão phu nhân, biểu thiếu gia, mọi người nghĩ nhiều rồi, lão gia lần này đúng là bị người xấu hãm hại, không giấu mọi người, lão gia ở kinh thành cũng có nhiều mối quan hệ, chuyện lần này không thể ảnh hưởng tới lão gia được, chỉ là tình thế trước mắt hơi bất lợi với chúng ta mà thôi, chỉ cần biểu thiếu gia chịu ra tay thì tin chắc lão gia nhất định có thể chuyển nguy thành an. Còn nữa, chuyện giữa đại tiểu thư và Đổng tam tiểu thư có lẽ có hiểu lầm gì đó, sau này lão gia nhà chúng ta nhất định sẽ đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho biểu thiếu gia. Thế nên xin biểu thiếu gia ra tay cứu lão gia nhà chúng ta đi!” Tô quản gia hiếm khi cười khiêm tốn nói với đám người Thân Diệc Phàm như
vậy.
Ngọc Chi nghe Tổ quản gia nói vậy, biết Tô tri phủ lần này vẫn có khả năng xoay chuyển thì không cam tâm. Tô gia không có ai tốt cả, biết Tố tri phủ có khả năng không có chuyện gì, trong lòng nàng ta sao có thể không căm phẫn được chứ?
Lại nghĩ tới Tô Sở Nguyệt sẽ xoay mình, sắc mặt nàng ta càng khó coi, như thế chẳng phải là dã tràng xe cát?
Nghĩ đến đây, lòng Ngọc Chi như lửa đốt, cuối cùng nàng ta nghĩ ra cách dù Tô tri phủ không có chuyện gì thì Tô Sở Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên nổi. Thế là Ngọc Chi nhìn về phía Thân Diệc Phàm, nhưng cũng chú ý xem Tô quản gia ở bên có đang nghe hay không, nàng ta hô tên Thân Diệc Phàm, sau đó nói tiếp: “Nô tỳ còn có chuyện muốn cáo Tô Sở Nguyệt...”
Tô quản gia thấy Ngọc Chi còn muốn bôi đen Tô Sở Nguyệt thì liền cắt ngang, quát to: “Ngọc Chi!” “Ha ha, Tô quản gia khẩn trương gì chứ? Ngọc Chi muốn nói là chuyện mẹ con Tô Sở Nguyệt từng làm với Tô tri phủ chứ không phải với biểu thiếu gia.” Ngọc Chi trào phúng nói.
Quả nhiên, Tô quản gia nghe Ngọc Chi nói đây là chuyện mẹ con Tô Sở Nguyệt làm với Tô tri phủ thì trên mặt cũng sửng sốt. Lẽ nào mẹ con Tô Sở Nguyệt còn làm chuyện ác gì với Tô tri phủ, với Tô gia nữa? Tô quản gia suy nghĩ trong lòng, cũng không phản ứng ngăn cản Ngọc Chi. Mà mẹ con Tô Sở Nguyệt cùng Tô Thân thị nghe vậy đại khái đoán được Ngọc Chi muốn nói gì, hai người vô cùng căng thẳng, Tô Thân thị sốt ruột quát Ngọc Chi. Nhưng Ngọc Chi lần này muốn kéo mẹ con Tô Sở Nguyệt cùng chết, làm sao để ý tới Tô Thân thị uy hiếp chứ? Thế là dù mẹ con Tô Sở Nguyệt và Tô Thân thị sốt ruột hoảng sợ thế nào, thì Ngọc Chi cũng lần lượt kể từng chuyện ác mà mẹ con Tô Sở Nguyệt đã làm ra. Nghe xong Ngọc Chi nói, mọi người trong phòng lại có thêm hiểu biết mới về mẹ con Tô Sở Nguyệt.
Theo lời Ngọc Chi nói, Tô Sở Nguyệt không chỉ một lần giúp Tô Thân thị tìm ra thủ đoạn, phương thuốc để giết rất nhiều ái thiếp của Tô tri phủ, thậm chí những thị thiếp mang thai con của Tô tri phủ cũng bị mẹ con Tô Sở Nguyệt hạ độc làm sẩy thai.
Bây giờ Tô tri phủ trừ tỷ đệ Tổ Sở Nguyệt ra thì chỉ còn một thứ nam yếu đuối bệnh tật, hai thứ nữ không có danh tiếng gì, những đứa trẻ khác đều bị sinh non hết. Mà thậm chí thứ nam duy nhất kia bị bệnh cũng do thủ đoạn của mẹ con Tô Sở Nguyệt cả.
Nghe Ngọc Chi nói xong, không chỉ Thân Diệc Phàm, đám người Thân lão bà nhìn mẹ con Tô Sở Nguyệt bằng ánh mắt khác, mà ngay cả Tổ quản gia cũng nghiêm túc nhìn về phía mẹ con Tổ Sở Nguyệt.
Tô Thân thị nhìn thấy ánh mắt Tô quản gia thì không khỏi run rẩy. Tô quản gia là tâm phúc của Tô tri phủ, ông ta biết chuyện này cũng có nghĩa là Tô tri phủ sẽ biết. Ý thức được điều này, Tổ Thân thị hoảng hốt vô cùng, theo bản năng liền giải thích với Tổ quản gia: “Tổ quản gia, ta không hề, chuyện này... chuyện này đều là con tiện tỳ Ngọc Chi này nói lung tung. Đúng vậy, con tiện tỳ Ngọc Chi thù hận Nguyệt Nhi nên mới bịa ra những chuyện này nói xấu hai mẹ con chúng ta. Tổ quản gia đừng để con tiện tỳ này lừa.” Tô Thân thị lúc này không có vẻ cao ngạo của tri phủ phu nhân nữa, khép nép giải thích với hạ nhân như Tô quản gia. Tổ quản gia đương nhiên có thể đoán ra thật giả thể nào, ông ta biết những gì Ngọc Chi nói là thật, nhưng bây giờ Tô tri phủ còn cần Thân gia trợ giúp, mặc dù Thân Diệc Phàm có khúc mắc với mẹ con Tô Sở Nguyệt, nhưng nói thể nào thì mẹ con Tổ Sở Nguyệt vẫn là dì và biểu muội của Thân Diệc Phàm. Ông ta cân nhắc một lát rồi nói: “Những gì Ngọc Chi nói là chuyện lớn, nhưng bây giờ chưa thể điều tra rõ ràng, vẫn nên chờ biểu thiếu gia cứu lão gia, Tô gia lại xử trí phu nhân và đại tiểu thư sau.” Nghĩa bóng là nếu như Thận Diệc Phàm trợ giúp Tô tri phủ, thì Tổ tri phủ sẽ xử lí mẹ con Tô Sở Nguyệt theo cách khác.
Thân Diệc Phàm nghe vậy cười lạnh thành tiếng, Tổ quản gia cảm thấy dùng mẹ con Tô Sở Nguyệt có thể uy hiếp bắt hắn hỗ trợ sao? Đây đúng là trò cười mà. Thân Diệc Phàm đứng lên, lần thứ hai nói hắn tuyệt đối sẽ không giúp Tô gia, sau đó không do dự đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn về phía Tô Sở Nguyệt, Ngọc Chi, đám người Vương Viễn cảnh cáo: “Các ngươi vẫn nên cầu nguyện A La không có chuyện gì, nếu không... ha ha...” Nói xong cười gắn mấy tiếng khiến Tô Sở Nguyệt sởn tóc gáy rồi đi.