Còn Tô Sở Nguyệt, nàng ta chỉ là một khách qua đường trong sinh mệnh của nàng mà thôi, mặc dù nàng ta rất hận nàng, còn thuê sát thủ ám sát nàng nữa, nhưng nàng ta bây giờ cũng đã bị báo ứng.
Tử La nghĩ, Tô Sở Nguyệt tính kế nhiều năm như vậy, thứ không phải của nàng ta thì vĩnh viễn không thuộc về nàng ta, có những việc không thể cưỡng cầu.
Ban đầu nàng còn nghĩ Mạc Ngũ thúc, Mạc Nam nói xử lý Tô Sở Nguyệt là chuyện thuế sát thủ ám sát nàng, bọn họ sẽ lôi Tô Sở Nguyệt ra khai đao, nhưng bây giờ cả Tô gia đều gặp chuyện, còn bọn họ lại không để người ta biết chuyện Tô Sở Nguyệt thuê sát thủ.
Không hiểu sao nàng cảm thấy đây là ý của Mạc Vân Thiên,2nàng cũng hiểu tại sao hắn muốn làm như vậy. Mặc dù trong chuyện sát thủ này nàng là người bị hại, nhưng nếu chuyện này bị nhiều người biết, với cái nhìn của người thời đại này thì nàng vẫn không tránh khỏi bị người ta đàm tiếu. Mạc Vân Thiên không để người ta biết đến chuyện này chính là vì muốn bảo vệ nàng.
Những năm gần đây, mặc dù tháng ngày nàng ở chung với hắn không nhiều, từ năm chín tuổi đến giờ thời gian bọn họ ở chung gộp lại không biết có được một tháng hay không, nhưng nàng đều không cảm thấy xa cách hắn, tựa như ngay từ lần đầu mới quen đã có cảm giác tín nhiệm và ỷ lại, thậm chí còn có cảm giác như cùng nhau lưu lạc thiên nhai. Mặc dù xưa nay8hắn luôn có vẻ lạnh lùng, ít nói, nhưng nàng biết hắn luôn bảo vệ yêu thương nàng, cảm giác này nàng không chắc chắn nhiều lắm, nhưng trải qua chuyện sát thủ, theo trực giác của nàng đây là ý của hắn, hắn muốn bảo vệ nàng tốt nhất, mà chuyện xử lý chính là để Tổ Sở Nguyệt phải chịu báo ứng nhưng không để nàng liên lụy vào. Bây giờ người ngoài cũng chỉ biết là Tô gia gặp chuyện nên Tổ Sở Nguyệt cũng bị kéo vào thôi.
Nghĩ đến Mạc Vân Thiên vì nàng làm đến mức này, trong lòng nàng cảm kích vô cùng, nhưng nàng cũng lo việc đưa Tô tri phủ ra ngoài ánh sáng sẽ liên lụy đến hắn.
Đương nhiên nàng không bao giờ thương hại cho Tô gia và những quan viên phạm tội kia, mỗi người6đều phải chịu trách nhiệm về việc làm của bản thân. Đám người Tô tri phủ đã làm nhiều chuyện xấu xa hại nhiều người như vậy, giờ phải gánh tội là đúng. Sớm trừng phạt bọn họ cũng là lấy lại công đạo cho bách tính đấy.
Thế nên nàng không thấy thương hại cho Tô tri phủ vì Tô Sở Nguyệt mà bị xử lí sớm.
Thân Diệc Phàm, Tô Sở Nguyệt, từ nay về sau nàng và bọn họ chắc không có liên hệ gì nữa, hãy để chuyện quá khứ tan theo gió bay đi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Tử La thoải mái hơn, nàng cần phải quý trọng năm tháng bình yên bây giờ, quý trọng những người đáng quý bên nàng.
Bất giác nàng nhớ đến Mạc Vân Thiên ở phương xa, trong lòng lo lắng biến thành có phát sinh chuyện đột3xuất gì không, càng lo lắng hắn ra mặt thay nàng mà gặp phiền phức.
Sáng hôm sau, lúc Xuân Hoa mang đồ rửa mặt cho Tử La, Tử La cuối cùng cũng hỏi ra chuyện nàng lo lắng: “Xuân Hoa tỷ, chuyện Ngũ thúc, Nam đại ca xử lí Tổ tri phủ có phải là ý của Mạc đại ca hay không?” “Đúng vậy, Tam tiểu thư.” Đột ngột nghe Tử La hỏi vậy, Xuân Hoa thoáng sững sờ nhưng cũng dừng động tác trên tay, thành thật trả lời.
“Vậy Mạc đại ca vì A La làm thế có ảnh hưởng gì tới huynh ấy không? Hơn nữa Mạc đại ca đang bảo vệ biến thành, nghe nói gần đây biến thành không yên ổn, là lúc nguy cấp, bây giờ Mạc đại ca làm gì càng phải cẩn thận.” Xuân Hoa nghe Tử La nói5vậy thì lại sững sờ, nàng không ngờ Tử La sẽ nghĩ tới mức này, trong lòng cũng ấm áp, nghĩ một lát rồi cười nói: “Tam tiểu thư không cần lo lắng, thực ra Hầu gia cũng đang muốn xử lý đám người Tô tri phú, vừa lúc Tô Sở Nguyệt kia muốn chết, Hậu gia sai người ra tay sớm mấy ngày thôi. Lại nói, xử lý Tô tri phủ trong thế cục bây giờ cũng là việc tốt...” Nói đến đây Xuân Hoa ý thức được hình như mình nhiều lời rồi, liền vội vàng nói sang chuyện khác, vừa lúc Hạ Hà đi vào nói điểm tâm đã làm xong, Xuân Hoa nói hai chuyện này tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến Mạc Vân Thiện rối giục Tử La đi ăn sáng.
Tử La biết Mạc Vân Thiên làm tất cả vì nàng là được rồi, bây giờ có nói lời khách khí cũng là thừa, hơn nữa những chuyến Mạc Vân Thiên làm cho nàng không lời nào có thể cảm tạ hết. Thế là nàng cũng mỉm cười đi cùng Xuân Hoa, Hạ Hà ra ngoài tìm mấy người Tử Thụ, Tử Hiền, Tiểu Lục ăn sáng. Có một số chuyện để trong lòng là được rồi, có cơ hội nàng nhất định sẽ báo đáp Mạc Vân Thiên như thể.
Ăn sáng xong, huynh muội Tử La bất ngờ thấy Mạc Nam lần nữa. “Ha ha, Nam đại ca nhớ Tiểu Lục hả, mới đó lại đến thăm Tiểu Lục rồi.” Tiểu Lục mở cửa cho Mạc Nam vào, vừa dẫn Mạc Nam vào phòng khách vừa trêu chọc. Trước khi Mạc Nam đến, mấy huynh muội Tử La đang bàn chuyện làm ăn của Bách Vị lầu mới mở năm ngoái, nghe tiếng gõ cửa Tiểu Lục chạy ra, Kim Tiền báo là Mạc Nam tới, thể là Tử Thụ, Tử Hiên, Tử La đồng thời đứng dậy, bước ra thì thấy Tiểu Lục đang trêu Mạc Nam. Tử Thụ nghe vậy giả bộ quát Tiểu Lục: “Nói bậy bạ gì đấy, còn không mau đi chuẩn bị điểm tâm, trà nước cho Nam đại ca!” Sau đó quay sang nhiệt tình nói với Mạc Nam: “Nam đại ca đến rồi, mời vào trong ngồi.” Nghe Tử Thụ quát, Tiểu Lục đương nhiên không để trong lòng, cười hì hì đi tìm Xuân Hoa, Hạ Hà chuẩn bị trà bánh tiếp đón Mạc Nam.
Mạc Nam là người thoải mái không câu nệ tiểu tiết, không để ý đến Tiểu Lục trêu mình, nhưng vẫn giả vờ nói: “Chỉ có Tử Thụ lão đệ tốt với ta, Tiểu Lục và A La chỉ biết bắt nạt ta thôi.”
Mạc Nam là người hào sảng, hơn nữa thân phận bây giờ là bí mật nên huynh muội Tử La không muốn hẳn và Mạc Ngũ thúc gọi bọn họ là thiếu gia, tiểu thư, cứ gọi tên bọn họ như trước. Mạc Nam và Mạc Ngũ thúc cũng đồng ý, mà sau chuyện sát thủ, Tử La nói với mọi người bọn họ là thuộc hạ của Dung Phong (thực ra bọn họ đã biết thân phận của mấy người Mạc Nam rồi), bọn họ vẫn xưng hô với huynh muội Tử La như cũ.
Tử La thấy mình ngồi im cũng trúng đạn, bèn giả vờ tức giận tham gia trò vui: “Nam đại ca, chuyện này liên quan gì đến A La chứ, sao lại bắt sang A La rồi?” Nói xong thấy Mạc Nam cười khoái chí, không nhịn được thêm một câu: “Cẩn thận A La mách gia chủ của huynh đấy!” Còn cố ý kéo dài.
Gia chủ là ai Tử La không nói rõ, ha ha, nhưng Mạc Nam không thể không hiểu được. Quả nhiên Mạc Nam không còn cười khoái chí nữa, lập tức nghiêm túc ngậm miệng lại, cố gắng ra vẻ đáng thương cầu xin tha thứ: “A La đừng mà, cô nãi nãi bỏ qua cho ta lần này đi.”
Mặc dù biết Tử La đang nói đùa, sẽ không tố cáo hắn, nhưng Mạc Nam trước giờ vẫn luôn có “bóng ma tâm lí” với Hầu gia quanh năm mặt lạnh như băng, cái này tích lũy trong lòng hắn đã lâu nên không không khỏi hơi sợ hãi. “Vậy Nam đại ca muốn làm thế nào để A La bỏ qua cho huynh đây?” Tử La cảm thấy trêu Mạc Nam cũng coi như thú vui trong cuộc sống, liền cười nói.
Mạc Nam lúc này hối hận lắm rồi, sớm biết mấy người này không phải là người hắn có thể tùy tiện trêu chọc, đặc biệt là thiếu phu nhân tương lai của gia nhà hắn. Thế là mặt hắn đau khổ vô cùng.
Chợt nhớ ra trong tay còn có một túi khoai lang lớn, Mạc Nam lập tức cười nói: “Có, A La, mấy năm trước không phải muội nói thiếu gia chúng ta để ý xem có loại lương thực nào khác không à? Thiếu gia chúng ta lần này xuống phía Nam, có người bạn cho ngài ấy đặc sản này, thiếu gia thấy thứ này lạ, bèn sai ta mang đến cho muội xem sao, muội có lấy không?” Huynh muội Tử La thấy trong tay Mạc Nam cầm một cái túi lớn, bên trong có đồ gì khá nặng.
“Là gì thế?” Tử La không chờ được nữa liền hỏi.
“Ha ha, lát nữa là biết.” Mạc Nam nói xong cũng mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên tò mò của huynh muội Tử La, xách túi khoai lang hơn bảy mươi cân vào nhà để lên bàn, để mấy huynh muội Tử La tự mở ra (*) Bảy mươi cân của Trung Quốc = 35kg