Điền Viên Cẩm Tú



""/ Mới vừa gặp được loại khoai lang đã lâu không gặp nên Tử La rất ngạc nhiên mừng rỡ, nàng đã quên mất nơi này căn bản chưa từng xuất hiện qua cái gì gọi là khoai lang, mà nàng cũng không có khả năng biết loại khoai này. Bây giờ bị Mạc Nam hỏi, lại nhìn thấy Tử Thụ, Tử Hiển, Tiểu Lục ba người cũng kinh ngạc nhìn về phía mình, Tử La mới ý thức được vừa rồi mình thật sự quá đắc ý vênh váo rồi.

Giờ phải giấu thế nào đây, tâm tư Tử La không khỏi thay đổi thật nhanh. Đúng rồi, trong lòng Tử La chuyển biến liên hồi, rốt cuộc nghĩ ra cách ứng đối. “Đúng vậy,2đây gọi là khoai lang, là một loại cây trồng sản lượng cao, một mẫu có thể đạt sản lượng đến hơn ngàn cân.” Tử La nói tới đây, Tử Thụ đứng một bên lập tức kinh ngạc lên tiếng, “Cái gì, loại khoai này một mẫu có thể đạt hơn ngàn cân?” Tử Thụ trước giờ là một người ung dung bình tĩnh, hắn gặp phải chuyện gì cũng tỉnh táo, mấy huynh muội Tử La khó có lần nào thấy hắn kinh ngạc như vậy. Thật ra thì không phải chỉ có Tử Thụ kích động vì nghe thấy sản lượng có thể đạt tới hơn ngàn cân, ngay cả Tử Hiên, Tiểu Lục, thậm chí là Mạc Nam nghe xong cũng8cực kì chấn động, chẳng qua bọn họ kìm nén lại so với Tử Thụ thôi, dẫu sao bọn họ cũng không có hứng thủ nhiệt tình với cây trồng như Tử Thụ. Phải nói là Tử Thụ cực kì hứng thú với phương diện làm ruộng này. Thậm chí hắn còn coi Dư Hoa là thần tượng, cho nên nghe thấy loại khoai sản lượng ngàn cân mới có thể kích động như vậy.

Mà Tử Hiên, Tiểu Lục cũng lớn lên ở nông thôn, mặc dù bọn họ không tích cực nghiên cứu ở phương diện này như Tử Thụ, nào là cây trồng, hoa màu gì đó, nhưng bọn họ cũng biết rõ hơn ngàn mẫu là sản lượng cực cao. Chính6Mạc Nam không phải xuất thân từ ruộng vườn, cũng từng nghe qua một ít về sản lượng cây trồng, cho nên hắn cũng biết hơn ngàn cân là cao chưa từng có.

Vì thế khi Tử La nói ra sản lượng của loại khoai này làm tất cả mọi người đều kích động sôi trào. “Đúng vậy, A La, cái loại khoai lang này một mẫu thật sự thu được hơn ngàn cân, khoa trương như vậy ư? Phải biết như vậy còn cao gấp ba lần sản lượng của cây cao lương” Lúc này Tử Hiên cũng tò mò cầm một củ khoai lang lên nhìn, hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Đúng vậy, muội chắc chắn, nhưng mà còn phải chờ trồng3thành công loại khoai này mới có thể kết luận được, nhưng hẳn là sai biệt không lớn” Tử La cho bọn họ một câu trả lời khẳng định, nhưng mà vì không muốn bọn họ hy vọng quá cao, thất vọng càng nhiều nên Tử La không hoàn toàn nói chắc chắn. Mà Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục biết tính Tử La trước giờ tương đối cẩn thận, bây giờ nghe Tử La nói như vậy, nghĩ Tử La đã hết sức hiểu rõ về loại khoai sản lượng ngàn cân này.

Vì vậy bọn họ không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng. Mạc Nam dù không tiếp xúc nhiều nhưng cũng biết rõ Tử La không phải loại người tùy tiện5nói bừa, nàng có thể nói vậy thì đã tương đối khẳng định chuyện này rồi. Hắn còn không biết mấy thứ hắn không để vào mắt này lại là cây trông sản lượng cao, không khỏi có chút kinh ngạc.

“A La, sao muội biết chuyện về loại khoai này?” Rốt cuộc Mạc Nam vẫn hết sức tò mò.

“Muội từng xem qua một cuốn sách có nhắc tới khoai lang, nhưng muội không nghĩ tới nơi này của chúng ta thật sự có loại cây trồng này, vì thế cũng không xem quá tỉ mỉ. Chỉ nhớ trong sách đó ghi rằng loại cây này sinh trưởng ở phía Nam, còn ghi lại một ít về cách trồng, nhưng muội cũng không nhớ toàn bộ, chỉ nhớ là sản lượng rất cao.” Tử La nghe Mạc Nam nói vậy thì nói ra lý do lúc nãy mình vừa nghĩ kĩ.

“Ồ, thì ra A La đã sớm xem qua sách ghi chép về khoai lang, thảo nào lại biết được. Lại nói, thứ này đúng thật gọi là khoai lang, đây là do một người bạn ở phía Nam tặng cho thiếu gia nhà chúng ta, nói là sản vật địa phương. Nghe thiếu gia nói chỉ có bạn bè tại nơi đó mới thấy qua loại khoai này. Thiếu gia nhà chúng ta còn nhớ trước kia A La nói muốn ngài ấy giúp muội lưu ý một chút về các loại cây mới nên ngài ấy mới cho người mang về. Nghe thiếu gia nói loại khoai này ăn ngon vô cùng, dinh dưỡng cao, nên nghĩ A La chắc chắn sẽ thích.”

Lời của Mạc Nam khẳng định thêm lần nữa cho những lời giải thích của Tử La lúc nãy, bọn họ càng thêm thích loại khoai này, đối với nông dân bọn họ mà nói, hầu như không chuyện nào có thể khiến bọn họ vui hơn. “Nhưng mà chúng ta cũng chưa từng nghe qua bọn họ nói sản lượng của loại khoai này cao đến như vậy.” Câu cuối cùng của Mạc Nam khiến cho Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục tỉnh táo lại từ trong sự hưng phấn.

“Không sao, chúng ta thử trồng loại khoai này xem sao, đến lúc đó sản lượng thể nào chúng ta sẽ biết thôi. Nếu thành công chúng ta sẽ có thêm một loại lương thực mới để ăn, nói thế nào cũng là một chuyện tốt. Chẳng phải Dung đại ca cũng nói loại khoai này ăn ngon lại nhiều dinh dưỡng hay sao?” Tử La đương nhiên có thể khẳng định là loại khoai này rất ngon, sản lượng cao, nhưng có mấy lời vẫn không thể nói trước một cách chắc chắn.

“Tam tỷ nói đúng, nếu Dung đại ca cũng cảm thấy ngon, hẳn là loại khoai này mùi vị cũng không tệ, nhiều thêm một loại thức ăn đúng là một chuyện tốt.” Tiểu Lục hay ăn hàng bày tỏ. “Ừ, đúng vậy, thể chúng ta thử trồng nhỉ?” Tử Hiên nghe vậy cũng hào hứng muốn thử. “Vậy Nam đại ca, Dung đại ca có nói loại khoai này phải trồng như thế nào không?” Tử Thụ bình tĩnh lại, rất nhanh liền nghĩ tới mấu chốt của vấn đề, hỏi Mạc Nam. “À, Chuyện này... bởi vì khi đó thiếu gia có chuyện khác cần làm, người bạn kia cũng chỉ là thuận đường nên mang tặng, ngài ấy cũng không tìm hiểu kĩ phương pháp, nhưng mà cũng có hỏi sơ qua. Loại khoai này khoảng giữa tháng ba đem trồng, đến mùa thu là có thể thu hoạch, không khác lắm so với những loại hoa màu khác. Nếu không ta lại phải người đưa tin cho thiếu gia, để ngài ấy lại tìm hiểu về phương pháp trồng khoai như thế nào.”

Nói đến đây Mạc Nam có chút ngượng ngùng, thấy Dung Phong có vẻ rất bận rộn, nhiều việc không thể hoãn lại. Loại khoai này chẳng qua là vô tình thu được, cũng chưa có thời gian cho người tìm hiểu. Hơn nữa nghĩ đến Dung | Phong chưa bao giờ làm nông, có lẽ ngài ấy nghĩ cách trồng loại hoa màu nào cũng khá giống nhau nên mới sơ sót như vậy.

Tử La thấy lâu như vậy mà Dung Phong vẫn còn nhớ rõ chuyện nhỏ mà nàng nói với hắn, lại còn trong lúc bận rộn mà vẫn cho người đưa tới, mặc dù có thể hắn thuận tiện đưa đồ đạc khác về đây sẵn đưa cho nàng, nhưng dù nói thể nào Dung Phong làm được thế này nàng đã rất cảm động rồi.

Vì thể nghe Mạc Nam trả lời nàng không hề có chút không vui nào, ngược lại an ủi Mạc Nam, nói: “Không sao đâu Nam đại ca, Dung đại ca có thể nhớ đến chuyện mà A La đã nói từ lâu như vậy ta đã vô cùng cảm kích rồi. Dung đại ca bận rộn như vậy cũng không cần quấy rầy huynh ấy. Tình huống xấu nhất chúng ta trồng không được thì có thể mời người bạn của Dung đại ca đến hướng dẫn chúng ta.” Thật ra Tử La biết mình có thể trồng được. “Nếu không có việc này thì chúng ta cũng gửi thư để báo cáo công việc cho thiếu gia. Hỏi chuyện cách trồng khoai lang cũng là thuận tiện hỏi thêm. Ta trở về sẽ cho người báo thềm chuyện này nữa.” Mạc Nam không cho là đúng nói. Hắn cảm thấy chút chuyện này chẳng có gì là phiền toái cả.

“Thật sự không phiền đến Dung đại ca sao?” Tử La không biết làm sao để cự tuyệt ý tốt của Mạc Nam. Nhìn dáng vẻ của Mạc Nam thì thật sự là không phiền, nhưng vẫn không nhịn được hỏi. “Dĩ nhiên là thật, phải người đi tìm hiểu là được rồi, cũng chẳng cần thiếu gia tự mình làm. Được rồi, ta phải đi đây, kẻo không đuổi kịp người truyền tin tức.” Mạc Nam là người thuộc trường phái hành động, vừa nói xong không đợi Tử La các nàng nói gì thêm đã muốn nhanh chóng trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui