Điền Viên Cẩm Tú



Trước tiên là phải ngâm giống. Có rất nhiều loại hoa màu cũng cần ngâm, cho nên chuyện này cũng không có gì kì quái. Tử La nói việc ngâm giống này nên mọi người cũng rất dễ hiểu, hơn nữa còn làm vô cùng tốt. Ngâm xong thì phải cắt. Việc cắt khối cần tỉ mỉ hơn việc ngâm, nhưng có Tử La hướng dẫn nên cũng không có vấn đề gì lớn, rất nhanh chóng đã cắt khối xong bảy mươi cân khoai lang.

Nhưng mà sau khi cắt khối thì các công đoạn tiếp theo cũng không đơn giản như vậy nữa.

Bạch Nhạc phủ chỗ các nàng lạnh hơn phía Nam rất nhiều, mầm cây có thể sẽ mọc chậm hơn nên bọn họ phải nghĩ biện pháp khác mới được. Cuối cùng bọn họ quyết định2dùng giường đất nung để làm ẩm. Sau một phen cực nhọc, rốt cuộc ông trời cũng không phụ người có lòng, dưới sự cố gắng của bọn họ thì khoai lang cũng nảy mầm. Khi mấy huynh muội bọn họ thấy mầm khoai thì vui mừng không nói nên lời.

Rất nhanh bên Dung Phong cũng có thư hồi âm. Trong thư, Dung Phong nói khoai lang này tặng cho nàng thì chính là của nàng, muốn làm gì là quyền tự do của nàng, thích thể nào thì cứ làm thế ấy.

Nhưng mà hắn cũng tán thành việc nàng nói với Dư Hoa. Dẫu sao lúc trước Dư Hoa cũng giúp đỡ mấy huynh muội bọn họ chuyện nuôi cá trong ruộng, có Dư Hoa giúp đỡ, việc trồng trọt và phổ biến loại cây này sẽ nhanh8hơn là bọn họ tự làm. Hơn nữa, Đại Tề đặc biệt khích lệ, chú trọng việc phổ biến rộng rãi các cây trồng sản lượng cao, các loại nông sản, vật nuôi, giống như lần trước chuyện nuôi cá trong ruộng mà bọn họ được Vinh Thịnh để đích thân khen thưởng vậy.


Nếu như lần này trồng khoai thành công, có thể nói công lao này còn lớn hơn chuyện nuôi cá nhiều. Đến lúc đó mấy huynh muội nàng trồng ra khoai nhất định có công lớn nhất. Nhận phẩm của Dư Hoa bọn họ đã quá rõ ràng, có Dư Hoa ở đây chính là chuyện tốt nhất, bởi vì Dư Hoa sẽ không chiếm lợi từ bọn họ, hơn nữa Dư Hoa đủ tin tưởng và thấu hiểu mấy huynh muội, am hiểu việc trồng6trọt, càng có lợi cho việc trồng và phổ biến khoai lang. Cuối cùng Dung Phong cho người viết phương pháp trồng trọt gửi đến cho bọn họ xem. Xem xong mọi người thấy rằng không khác biệt lắm so với Tử La từng nói, thậm chí có một vài chỗ Tử La còn hiểu cặn kẽ hơn. Nhưng mà Dung Phong làm được thế này là đã hết sức quan tâm đến bọn họ rồi. Bất kể thế nào đây cũng là một phần ân tình mà mấy huynh muội nàng được nhận.

Vì vậy, sau khi xem xong thư hồi âm của Dung Phong, bọn họ cùng thương lượng rồi lập tức đi đưa tin cho Dư Hoa, nói với hắn chuyện trồng khoai lang.

Nhà thôn trưởng Hòe Hoa thôn.

Sau giờ Ngọ, nhà Trần thôn trưởng vừa ăn3cơm không lâu thì ngoài cửa truyền đến tiếng xe ngựa.

Tiếp đó có tiếng gõ cửa tiền viện.


Vừa nãy nghe tiếng gõ cửa, Trần Cao thị nghĩ có phải Trần Thiệu Thanh đã trở lại hay không, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nhưng thấy Trần thôn trưởng ở bên cạnh nên không dám lên tiếng.

Bây giờ nghe tiếng gõ cửa, bà ta liền khẳng định là Trần Thiệu Thanh đã từ Bạch Nhạc phủ trở về, vì vậy không giấu được nụ cười, hưng phấn nói: “Nhất định là Thánh ca nhi trở về, ta đi mở cửa.” Vừa nói không đợi Trần thôn trưởng và Trần Sơn nói gì đã đi ra cửa.

Lại nói, từ tháng Chạp năm ngoái khi Trần Cao thị náo loạn một trận mất hết mặt mũi ở trong thôn, ở nhà tiếng5nói của bà ta cũng không có giá trị gì nữa.

Đặc biệt là Trần Sơn, ông là một người hiếu thuận, Trần Cao thị vô lý như vậy, thậm chí có thể nói là người đàn bà đanh đá, cả ngày thích bàn chuyện thị phi, càng ngày càng ham hư vinh, ông làm sao có thể tiếp tục giúp bà ta. Hơn nữa, sau khi ầm ĩ một trận, Trần Cao thị vì chuyện hủy hoại thanh danh của Tử La đã bị Trần thôn trưởng và Trần Sơn giáo huấn, nhưng bà ta không hề có chút hối cải nào, thậm chí còn cùng mấy người đàn bà lắm mồm trong thôn là Đổng Hoàng thị, mẹ của Xuân Sinh qua lại càng thân thiết, ngày ngày chung đụng với mấy người đó, càng lúc càng làm cho Trần Sơn cảm thấy bất lực mệt mỏi. Cho nên ở nhà, Trần Sơn càng không đứng về phía Trần Cao thị. Vì thế nên Trần Cao thị trong khoảng thời gian này luôn cảm thấy bực bội khi ở nhà.


Ở Trần gia, Trần Cao thị có phân lượng nhất là nhờ con trai con gái có tiền đồ là Trần Thiếu Thanh và Trần Châu. Nhưng hai đứa con này cũng ở phủ thành chứ không ở Hòe Hoa thôn. Trần Thiếu Thanh thì một mực ở Bạch Nhạc phủ học tập, từ sau khi tựu trường đã rời khỏi Hoè Hoa thôn. Còn Trần Châu thì gả đến phủ thành, không ở cạnh Trần Cao thị. Trần Thiện Thanh và Trần Châu đều không ở bên cạnh, Trần Cao thị liền cảm thấy mình ở Trần gia chẳng có tiếng nói gì, bà ta ngày ngày đều mong Trần Thiếu Thanh và Trần Châu về làm chỗ dựa. Cho nên thời gian trước nghe tin Trần Thiếu Thanh sắp về nhà, bà ta hưng phấn không thôi, còn đi khắp nơi khoe khoang con trai cử nhân của bà ta sắp trở lại.

Nghe tiếng gõ cửa, Trần Cao thị nghĩ ngay đến Trần Thiệu Thanh đã về, sao bà ta có thể không kích động chứ?

Đúng là bà ta đoán không sai, đích thực là Trần Thiệu Thanh đã về. Mở cửa thấy quả nhiên đúng là con trai bảo bối của bà ta, còn có thư đồng của hắn là Trường Thắng, nụ cười trên mặt bà càng thêm rạng rỡ. “Thanh ca nhi cuối cùng cũng về rồi!” Trần Cao thị kích động nắm lấy tay Trần Thiếu Thanh. “Mẹ, con đã về rồi đây, gần đây mọi người khỏe không? Ông nội, bà nội, còn có cha nữa, bọn họ có ở nhà không?” Trần Thiệu Thanh thấy mẹ mình ra mở cửa, cũng nở nụ cười, ân cần hỏi thăm sức khỏe người nhà.

Ban đầu khi nghe Trần Thiện Thanh gọi mình thì Trần Cao thị hết sức vui vẻ, nhưng sau khi nghe hắn hỏi thăm sức khỏe của Trần thôn trưởng, Trần gia gia và Trần nãi nãi, sắc mặt bà ta có chút cứng lại, cảm thấy Trần Thiếu Thanh không để tâm đến bà ta.

Nhưng mà thấy mấy thôn dân đứng quanh đó mặt đầy vẻ hâm mộ nhìn bà ta, đặc biệt là khi nghe mấy lời tâng bốc của họ thì bà ta lại cười vui vẻ. “Mẹ của Thiếu Thanh có phúc rồi, Thanh ca nhi càng lúc càng có tiền đồ.” “Đúng vậy, đúng vậy! Mẹ của Thiếu Thanh chờ hưởng phúc của con trai con gái nhé!”

“Không sai, không sai! Thanh ca nhi là chàng trai xuất sắc nhất Hòe Hoa thôn chúng ta rồi.”


“Đợi đến khi Thanh ca nhi đỗ trạng nguyên, đề tên bảng vàng thì bà càng có phúc hơn nữa.”

Những lời khen ngợi tâng bốc từ phía thôn dân từng câu từng câu khiến bà ta vui sướng lâng lâng, suýt nữa không nhận được phương hướng. Trần Cao thị hiểm khi được mọi người tâng bốc, cảm thấy cuối cùng mình cũng trút được một cỗ bực bội ra ngoài, liền đứng ở cửa chẳng muốn đi. Mà Trần Thiện Thanh nghe thấy mấy lời khoa trương như vậy của các thôn dân thì có chút xấu hổ ngại ngùng, nhưng lại không tiện đi vào trước một mình, nhất thời cảm thấy rất lúng túng. May mà lúc này giọng của Trần Sơn vọng ra, “Thanh ca nhi đã về rồi à!” Vừa nói vừa nhanh chóng đi đến trước của viện, theo sau còn có Trần thôn trưởng cùng vợ chồng Trần nãi nãi. “Thanh ca nhi đi đường có một không, mau mau vào nhà.” Trần Sơn đi đến cạnh Trần Thiệu Thanh, thấy dáng dấp anh tuấn của con trai, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, nhưng ông không có tâm tư khoe khoang như Trần Cao thị, chỉ quan tâm Trần Thiệu Thanh có mệt hay không. “Đúng vậy đúng vậy. Thanh ca nhi đã ăn cơm chưa? Bà nội đi hâm nóng cơm lại, hôm nay cơm còn rất nhiều đấy.” Trần nãi nãi thấy cháu trai đã trở về, nụ cười trên mặt rạng rỡ như hoa, nhưng liền nghĩ đến có thể Trần Thiếu Thanh chưa ăn cơm nên vừa nói vừa đi vào hâm cơm cho hắn ăn.

Trần Thiện Thanh nghe Trần Sơn và Trần nãi nãi quan tâm như vậy, đặc biệt là Trần nãi nãi vội vàng đi chuẩn bị cơm cho hắn, trong lòng vô cùng ấm áp, vội cười nói: “Không cần đâu bà nội, trên đường về tôn nhi đã ăn rồi.”

“Hay là vẫn ăn một ít đi, trên đường ăn làm sao no được, lão bà tử đi nhanh nào.” Trần thôn trưởng đã lâu không gặp cháu trai nên sự quan tâm cũng lộ rõ. Trần Thiếu Thanh thấy không ngăn được sự nhiệt tình của bọn họ nên cũng để cho Trần não nãi đi chuẩn bị, trên mặt nở nụ cười ấm áp. Mà Trần Cao thì sau khi thấy Trần Thiệu Thanh hỏi thăm Trần thốn trưởng sau đó đi vào trong, không chỉ cảm thấy mình khoe khoang chưa đủ mà còn có cảm giác mình không được để mắt đến, vì vậy trong lòng không vui, nếu không phải còn có nhiều người nhìn thì bà ta đã phát tác rồi.

Buổi tối, Trần Thiện Thanh nói với Trần thôn trưởng và Trần Sơn là có chuyện muốn thương lượng với bọn họ, hai người thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trần Thiệu Thanh thì không nói hai lời cùng hắn vào thư phòng.

“Thanh ca nhi có chuyện gì à?” Trần Sơn hỏi trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận