Điền Viên Cẩm Tú

“Đúng vậy, Thanh ca nhi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Trần thôn trưởng thấy đột nhiên Trần Thiệu Thanh có dáng vẻ nghiêm túc muốn thương lượng với bọn họ thì nghĩ chuyện này hẳn là rất quan trọng. “Chuyện này... chuyện này...” Thấy Trần thôn trưởng và Trần Sơn dùng dáng vẻ nghiêm trọng và khẩn trương nhìn mình, Trần Thiệu Thanh đột nhiên cảm thấy không có dũng khí nói ra, nhất thời lại ấp úng. Thấy Trần Thiếu Thanh như vậy, Trần thôn trưởng và Trần Sơn2lại càng nóng nảy hơn, cho là xảy ra việc lớn gì. Lúc đầu Trần thôn trưởng thấy Trần Thiệu Thanh trở về vào lúc này đã có chút kì quái, giờ thấy hắn ấp a ấp úng như vậy lại càng lo lắng hơn, “Thanh ca nhi có chuyện gì cứ nói đi, mọi chuyện còn có ông nội và cha con ở đây, nói ra chúng ta có thể cùng bàn bạc với con. Hai chúng ta mặc dù chẳng có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng rốt cuộc8cũng sống lâu hơn, cũng có thể cùng con chia sẻ một chút.” Có thể nói Trần thôn trưởng vô cùng thương yêu đứa cháu trai quanh năm ở bên ngoài học tập này. Ông biết cuộc sống ngoài kia cũng không dễ dàng gì, thậm chí Trần Cao thị mấy năm gần đây cũng chẳng có bao nhiêu quan tâm đến đứa con trai này, thứ mà bà ta quan tâm chính là Trần Thiếu Thanh có thể mang đến vinh dự cho bà ta hay không, để bà6ta được làm mẹ của quan gia, còn hắn thế nào thì chẳng thèm để ý. Nói đến hôm nay, Trần Thiếu Thanh trở về một đường gió bụi, Trần Cao thị còn lo đứng ở cửa khoe khoang con trai mà không nhìn thấy hắn đã mệt rồi. Mỗi lần Trần thôn trưởng nghĩ đến đều thấy càng thêm thương yêu người cháu này, giờ đây thấy hắn có dáng vẻ ấp úng như vậy không nhịn được quan tâm có phải Trần Thiếu Thanh gặp vấn đề gì3khó giải quyết hay không.

Lúc này Trần Sơn cũng nghĩ như vậy, ông cũng cho rằng Trần Thiệu Thanh gặp vấn đề khó khăn. Ông không giống Trần thôn trưởng đau lòng cháu trai như vậy, cảm thấy nam tử hán đại trượng phu nên cố gắng vươn lên là phải, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm có phải Trần Thiệu Thanh gặp chuyện gì lớn hay không. Vì vậy Trần Sơn cũng bớt đi sự nghiêm khắc thường ngày, quan tâm lo lắng như Trần thôn trưởng. Thấy5ông nội và cha nhìn mình bằng vẻ mặt khẩn trương và quan tâm, hẳn là lầm tưởng hắn xảy ra việc gì khó giải quyết, trong lòng hắn cảm động trước tình thương của bọn họ, vội vàng nói: “Ông nội, cha, hai người không cần khẩn trương, cũng không phải là chuyện gì lớn.” Trần thôn trưởng và Trần Sơn nghe Trần Thiệu Thanh nói như vậy cuối cùng cũng đặt tảng đá trong lòng xuống. “Vậy Thanh ca nhi tìm chúng ta để thương lượng chuyện gì thế? Con yên tâm, chỉ cần chúng ta có thể giúp được thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Trần thôn trưởng thấy vậy liền nói tiếp. “Vâng... là thế này... tôn nhi... tôn nhi...”.

Hiếm khi Trần Thiện Thanh khẩn trương như vậy, hơn nữa nhìn kĩ thì thấy mặt hắn đỏ cả lên, lỗ tai cũng đó, không nói thành câu, thật sự rất hiếm thấy.


Phải biết trước giờ Trần Thiếu Thanh là người thông minh nhưng an tĩnh, bộ dạng chững chạc như ông cụ non, làm chuyện gì cũng có dự tính trong lòng, khó mà thấy được dáng vẻ lúng túng của hắn.

Biết không phải chuyện gì nghiêm trọng, hai người cũng thả lỏng lại cảm thấy có chút thú vị, dẫu sao bọn họ khó mà thấy được dáng vẻ không ổn trọng của Trần Thiếu Thanh. Vì vậy Trần Sơn trêu ghẹo con trai, “Có chuyện gì thì mau nói ra nào, cứ ấp a ấp úng như một cô nương như thể làm gì, đây không phải là dáng vẻ mà nam nhi Trần gia chúng ta nên có.”

“Cha...” Trần Thiệu Thanh nghe vậy không khỏi quẫn bách kêu lên, nhưng nhận ra dáng vẻ của mình bây giờ không ổn liền lập tức yên lặng, suy nghĩ mình nên nói rõ ràng mọi chuyện với bọn họ.


Hắn suy tư một lúc, sau khi sắp xếp lời lẽ ổn thỏa thì lấy dũng khí nói: “Ông nội, cha, mọi người không phải cũng nói con càng lúc càng lớn, nếu không định tiếp tục thi thì nên định hôn sự trước rồi lại nghĩ đến chuyện lên kinh thi sao?”

“Ha ha, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, không phải tiểu tử ngươi không muốn thành hôn sao?” Trần Sơn nghe vậy đại khái đoán được Trần Thiếu Thanh muốn nói gì, không khỏi càng vui vẻ, lại trêu ghẹo hắn.

Trần thôn trưởng thấy Trần Thiệu Thanh lúng túng, thấy rất hiếm lạ nhưng cũng nóng lòng muốn biết chuyện tiếp theo, vì vậy cũng không trêu hắn thêm, vội vàng hỏi, “Thanh ca nhi có ý kiến gì về chuyện hôn sự rồi à?” “Không phải... không phải...” Trần Thiện Thanh nghe vậy vội vàng chối, nhưng vừa nói giọng liền yếu đi, cuối cùng khẽ cắn răng tự mình trấn định, lấy giọng lại, “Con muốn hỏi chính là chuyện hôn sự của A La bây giờ thế nào rồi, con ở phủ thành nghe rất nhiều lời đồn liên quan đến A La, người ngoài đều nói hôn sự của nàng vô cùng khó khăn.”


Trần Thiếu Thanh nói đến đây, sắc mặt của Trần Sơn liền ảm đạm, trong lòng dấy lên muôn phần tội lỗi, nhất thời không hiểu tại sao Thiếu Thanh lại nhắc chuyện này, không nhịn được thở dài nói: “Ôi, ai nói không phải chứ, nhà A La càng ngày càng giàu có nhưng hôn sự lại càng lúc càng khó khăn. Từ năm ngoái tới mùa xuân năm nay cũng chẳng thấy bà mai đến cửa, có đến cũng là một đám chẳng ra gì, Thụ ca nhi bọn họ cũng đuổi đi rất nhiều rồi. Haiz, nói đến chuyện này nhà chúng ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm, nếu không phải mẹ con hồi tháng Chạp làm ầm ĩ thì cũng không làm cho thanh danh của A La trở nên như vậy.”

Lại nói, từ nửa cuối năm ngoái liên tiếp xảy ra chuyện, lại còn có nhân gia cố ý nhúng tay vào, thanh danh của Tử La càng lúc càng không tốt. May là lễ cập kê của Tử La có Tri huyện phu nhân là Lương phu nhân, còn có em gái của Huyện lệnh đại nhân là Chung Phương đến nên phần nào giúp thanh danh của Tử La tốt trở lại. Nhưng sau đó lại bị Trần Cao thị làm ầm ĩ một trận, lại làm mọi chuyện trở về như cũ. Mấy huynh muội Tử La ở Bạch Nhạc phủ vốn nhận được nhiều sự chú ý, dưới con mắt của bao người, hâm mộ, đố kỵ, thù hằn đều có. Cho nên Trần Cao thị ầm ĩ trong thôn cũng bị nhiều người cố ý truyền ra. Vì vậy thanh danh của nàng bị tổn hại rất lớn.

Thêm vào đó, những năm trước mấy huynh muội bọn họ dốc lòng phát triển, đặc biệt là Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục thi cử đều rất xuất sắc. Nhưng mấy năm gần đây không tiến thêm một bước, cũng không nghe nói mấy huynh muội bọn họ có đột phá lớn nào nên người khác bèn cảm thấy mấy huynh muội bọn họ chẳng qua là huy hoàng một thời, mà coi bọn họ là mấy cô nhi không có căn cơ gì. Vì vậy, mấy kẻ tiểu nhân trước giờ luôn đố kỵ nhân cơ hội này bèn bỏ đá xuống giếng, buông lời châm chọc gièm pha. Cho nên hôn sự của Tử La đến giờ vẫn chưa thể định. Nghe Trần Sơn nói đến đây, Trần Thiện Thanh và Trần thôn trưởng dâng trào sự áy náy.

“Ôi...” Trần thôn trưởng thở dài một hơi, “Mẹ của Thanh ca nhi đối xử với một cô nương như vậy, trong lòng chúng ta thật sự là...” Nói được một nửa, suy cho cùng so với Trần Sơn thì Trần thôn trưởng hiểu rõ người cháu này hơn, đột nhiên hắn nhắc đến Tử La hẳn là có lời muốn nói, vì vậy liền hỏi: “Thanh ca nhi đột nhiên nhắc đến A La có phải muốn nói với chúng ta chuyện gì liên quan đến A La không?” Trước đó Trần Thiện Thanh ở bên ngoài nghe được chuyện hôn sự của A La muôn phần khó khăn, bây giờ lại nghe được lời của Trần thôn trưởng và Trần Sơn, biết Tử La thật sự như lời đồn là chưa định chuyện hôn sự, vô cùng khó khăn, mặc dù biết là không nên nhưng thật sự là hắn đã thở phào nhẹ nhõm, bỏ được tảng đá trong lòng xuống. Tiếp đó, thầy Trần thôn trưởng và Trần Sơn nhắc đến đề tài này thì trong lòng hắn cũng biết đây không phải là lúc để do dự, vì vậy nhanh chóng gật đầu. Hắn cố lấy dũng khí một lần nữa đem lời muốn nói nói ra: “Ông nội, là thế này, ông và cha cảm thấy A La thế nào?” Trần thân trưởng nghe Trần Thiệu Thanh hỏi, suy nghĩ một chút liền thở dài nói: “Con bé ấy đương nhiên là một cô gái tốt, ta và bà nội con đều thích cô nương hiểu chuyện như vậy. Đáng tiếc những lời đồn kia làm lỡ dở con bé.”


Vừa nói xong, thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Trần Thiện Thanh, hơn nữa mặt còn đỏ lên, Trần thôn trưởng đột nhiên hiểu rõ, không nghĩ nhiều bèn nói thẳng ra: “Thanh ca nhi có phải có ý với A La không?”

“Có ý gì cơ?” Trần Sơn không phản ứng kịp Trần thôn trưởng và Trần Thiệu Thanh đang nói gì, ngây ngốc hiếu kỳ nói.

Trần thôn trưởng thấy sau khi Trần Thiện Thanh nghe câu hỏi của mình liền gật đầu, trong lòng không nhịn được kích động, chẳng để ý đến câu hỏi của Trần Sơn, kích động vỗ tay cười nói: “Sao ta lại không nghĩ đến chuyện này chứ nhỉ? A La đúng là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí cháu dâu.”

“Hả?” Trần Sơn lúc này vẫn chưa phản ứng kịp theo suy nghĩ của Trần thôn trưởng và Trần Thiếu Thanh. Trần thôn trưởng được Trần Thiếu Thanh nhắc thì cảm thấy trừ tuổi tác chênh lệch một chút thì Trần Thiệu Thanh và Tử La càng nhìn càng xứng đôi, vì vậy càng thêm kích động, không quản Trần Sơn còn đang mơ hồ, tiếp tục nói: “Lại nói thanh danh của A La đến mức này chúng ta cũng có trách nhiệm, Thanh ca nhi nếu có ý với A La, mà nếu Tử Thụ bọn họ cũng đáp ứng thì đúng là chuyện tốt rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận