Vì vậy, có thể do áy náy, cũng có thể do từ sớm đã đem lòng mến mộ thiếu nữ tốt đẹp này, hắn phát hiện hắn ngày càng yêu thích nàng hơn, cuối cùng cũng không kìm được cảm giác động lòng này.
Nhà hắn nói hắn chưa chuẩn bị tham gia thi Hội thì nên nghĩ đến chuyện lấy vợ trước. Vì vậy hắn liền quyết định quay lại cùng người nhà bàn chuyện hỏi cưới Tử La. Lần này hắn trở về chỉ có một mục đích là cưới Tử La làm vợ. Cho nên nghe Trần thôn trưởng và Trần Sơn nói vậy, sao hắn có thể nhịn không kích động mà mang vẻ mặt vui giận không lộ rõ như thường được? Trần thôn trưởng2sao còn không hiểu đứa cháu của mình cơ chứ, nhìn thôi đã biết hắn cực kỳ thích Tử La rồi.
Trần Thiện Thanh đã hơn hai mươi tuổi, đây lần đầu tiên Trần thôn trưởng thấy hắn động tâm với một cô nương, trong lòng ông cũng không muốn để hắn thất vọng, huống hồ ông còn nhìn Tử La lớn lên, cũng thích cô bé này. Cho nên Trần thôn trưởng nghe vậy cũng liền gật đầu: “A La là một đứa bé ngoan, ông nội đương nhiên không phản đối con cưới con bé rồi.”
“Đúng vậy, tiểu tử ngươi không nghĩ tới bình thường không nói không rằng, lúc mấu chốt thì mắt nhìn không tệ.” Trần Sơn không khỏi cao hứng vỗ nhẹ Trần Thiếu Thanh,8trêu chọc. Hiển nhiên ông cũng giống Trần thôn trưởng, vô cùng hài lòng với Tử La.
“Nếu trước kia con muốn cưới A La chưa chắc là được, bởi mấy anh em Tử Thụ rất có tiền đồ khoa cử, gia sản càng ngày càng lớn. Thanh ca nhi con chỉ là một cử nhân, bọn họ chưa chắc vừa ý nhà chúng ta.” “Chẳng qua giờ đây bởi lời đồn đại ác ý bên ngoài khiến cho hôn sự của con bé trở nên khó khăn. Cho nên nếu Thanh ca nhi thật sự muốn kết hôn với con bé thì sau này không thể bắt vào điểm này để nói chuyện, con phải nghĩ cho kĩ chuyện này thì cha và ông nội con mới dám đi6bàn chuyện với bọn họ, nếu không sau này xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không có mặt mũi nào nói chuyện với bọn họ được.”
Trần Sơn suy nghĩ một lúc lại nói thêm câu này để nhắc nhở Trần Thiếu Thanh.
“Cha, mọi người cứ yên tâm, con là thật lòng muốn cưới nàng làm vợ, sẽ không xảy ra chuyện như người nói đâu.” Trần Thiệu Thanh nghe vậy bèn tỏ rõ ý của hắn với Trần thôn trưởng và Trần Sơn.
Trần thôn trưởng thấy vậy thì biết hắn đã nghĩ kĩ. Ông rất hiểu đứa cháu này, tin rằng hắn thật tâm thật ý muốn kết hôn với Tử La.
Vì vậy dùng một chút ông bèn nói: “Đương nhiên chúng ta tin tưởng lời của Thanh3ca nhi. Nhưng mà ông cảm thấy con cũng nên chuẩn bị tâm lý cho tốt. Anh em Thụ ca nhi rất yêu thương A La. Bọn họ hoàn toàn không quan tâm mấy lời đồn bên ngoài, bọn họ nhìn thoáng hơn những người ngoài kia. Ông cảm thấy Thụ ca nhi sẽ không vì mấy lời đồn đại ấy mà tùy tiện gả A La đi. Cho nên ông muốn nhắc con chuẩn bị tâm lý vì ông không dám chắc bọn họ sẽ đồng ý chuyện hôn sự của con và A La.” Trần thôn trưởng cảm thấy ông cần phải nhắc nhở Trần Thiếu Thanh, để tránh cho hắn hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Lại nói mặc dù mọi người vẫn đồn5đại Tử La khó mà gả ra ngoài, có thể sẽ không thể lấy ai hay sẽ gả cho một kẻ chẳng ra gì, nhưng Trần thôn trưởng có thể nhìn rõ, ông biết anh em Tử Thụ sẽ không vì những điều tiếng kia mà thỏa hiệp, tạm bợ mà gả Tử La. Cho nên ông cũng nhắc nhở trước cho Trần Thiệu Thanh hiểu.
Mà Trần Thiện Thanh sau khi nghe ông nói cũng cảm thấy đúng đắn. Vì vậy sự hưng phấn trong lòng hắn cũng giảm đi mấy phần, bắt đầu thấp thỏm bất an, lo Tử La sẽ không đồng ý. “Vâng, tôn nhị biết, nhưng tôn nhị nghĩ bất kể kết quả ra sao thì vẫn muốn thử.” Sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Thiếu Thanh kiên định nói với Trần thôn trưởng.
Thấy dáng vẻ của Trần Thiệu Thanh, Trần thôn trưởng biết hắn đã hạ quyết tâm rồi.
“Được, nếu Thanh ca nhi đã quyết định vậy ông nội không lý nào lại không ủng hộ con. Ông nội sẽ tìm thời gian đến nhà A La nói chuyện.” Trần thôn trưởng nói.
Trần Sơn thấy Trần Thiệu Thanh sau khi nghe Trần thôn trưởng nói thì vẻ mặt mừng rỡ nhưng cũng không khó nhìn ra đang khẩn trương. Dĩ nhiên Trần Sơn biết Trần Thiếu Thanh đang khẩn trương chuyện gì, thấy vậy ông cũng an ủi hắn mấy câu.
“Thanh ca nhi à, mặc dù nói anh em Tử Thụ có thể từ chối chúng ta, nhưng chỉ cần lúc đó chúng ta có thái độ chân thành, để cho bọn họ biết chúng ta là thật lòng muốn hỏi cưới Tử La, cha tin tưởng lấy điều kiện của con, bọn họ sẽ biết bây giờ con là sự lựa chọn rất tốt, tin rằng cơ hội thành công sẽ cao.” Lời của Trần Sơn cũng chính xác. Từ tháng Chạp năm ngoái tới nay, hoặc giả nói từ khi những lời đồn đại với Thân Diệc Phàm bị truyền đi thì đã không còn người tốt muốn đến hỏi cưới Tử La nữa. Mà xem ra bây giờ Trần Thiếu Thanh chính là sự lựa chọn tốt nhất.
“Cha Thanh ca nhi nói có lý, chúng ta vẫn có hy vọng nhưng không thể quá tự tin, hơn nữa phải bày tỏ tâm ý với bọn họ nữa.” Trần thân trưởng nhìn nhận vấn đề toàn diện, lời này nhắc nhở Trần Thiệu Thanh không thể khinh thường lân cầu hôn này, nhưng cũng cho hắn lòng tin.
“Ông nội, tốn nhi biết ạ.” Trần Thiếu Thanh nghe vậy thì cẩn trọng hơn rất nhiều, chờ Trần thốn trưởng nói xong thì một lần nữa biểu hiện quyết tâm của hắn.
“Được, vậy cha, khi nào chúng ta đến nhà Thụ ca nhi cầu hôn? Con cảm thấy chuyện này nên đi càng sớm càng tốt.” Lúc này Trần Sơn cũng nói ra điểm mấu chốt nhất.
Trần thiếu thanh nghe vậy vẻ mặt cũng khẩn trương nhìn về phía Trần thôn trưởng, đang đợi câu trả lời của ông.
“Ừ, chuyện này đúng là nên càng sớm càng tốt.” Trần thôn trưởng cũng bày tỏ Trần Sơn nói có lý, sau khi nghĩ một lúc rồi bảo: “Chuyện này mới chỉ có mấy người chúng ta quyết định, vẫn nên hỏi ý kiến của lão bà tử, còn có mẹ của Thanh ca nhi nữa.” Dù muốn hay không thì Trần thôn trưởng cũng biết chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của Trần Thiện Thanh, bọn họ vẫn cần phải thương lượng với Trần Cao thị.
“Vâng, ông nội nói đúng.” Trần Thiệu Thanh dĩ nhiên cũng nghĩ tới chuyện Trần Cao thì có thể sẽ không đồng ý chuyện này, nhưng không thể không thừa nhận chuyện này còn cần phải thương lượng với bà. Nhưng nghĩ đến việc bà có thể không đồng ý chuyện hôn sự của hắn và Tử La thì thần sắc không khỏi ảm đạm. Lúc này Trần thôn trưởng và Trần Sơn cũng có chung nỗi lo với Trần Thiệu Thanh nên thấy vẻ mặt chán nản của hắn sao có thể không hiểu lo lắng trong lòng hắn lúc này cơ chứ.
Thấy vậy, Trần thôn trưởng không khỏi thở dài trong lòng, đau lòng cho đứa cháu trai mình thương yêu nhất, an ủi hắn: “Thanh ca nhi đừng sợ mẹ con phản đối, chuyện này ông sẽ cố gắng nói với nó. Hơn nữa chỉ cần bà nội con cũng tán thành, thì cho dù mẹ con phản đối thì cũng phải nghe chúng ta, dẫu sao nhà chỉ có mình nó phản đối thối. Còn nữa, điều kiện nhà A La với chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối. Thậm chí Thụ ca nhi, Hiện ca nhi trên trường thi cử cũng có tiền đổ lớn, có khi là nhà chúng ta không xứng với người ta không chừng. Cho nên thuyết phục mẹ con cũng không phải chuyện không thể.”
Nói đến đây, Trần thôn trưởng dừng lại một chút, sau đó dặn dò Trần Sơn: “Còn nữa, cha Thanh ca nhi, chuyện khuyến mẹ Thanh ca nhi con nói là thích hợp nhất. Cho nên trước tiên con nên nói riêng với nó chuyện này, trình bày với nó rõ ràng, đừng để nó náo loạn gây ra chuyện lớn gì khiến cho anh em A La khó chịu, nếu không chúng ta lại thêm có lỗi với người ta.”
“Vâng, cha yên tâm, con biết rồi, con nhất định cùng mẹ bọn nhỏ thương lượng thật tốt, không để nàng gây chuyện gì nữa.” Trần Sơn nghe Trần thôn trưởng dặn dò cảm thấy rất đúng đắn, vội vàng gật đầu bày tỏ đồng ý. Mà Trần Thiệu Thanh nghe Trần thôn trưởng quyết định, sau đó nghe ông dặn dò cha mình cùng với cam kết của cha, cảm thấy cuối cùng cũng có thể đặt tảng đá trong lòng xuống. Hắn cũng sợ Trần Cao thị không đồng ý rồi sẽ gây chuyện lớn gì nữa. Vì vậy, lúc này Tần Thiếu Thanh rất cảm kích sự ủng hộ của Trần thôn trưởng và Trần Sơn dành cho hắn, “Cảm ơn ông nội và cha ạ!” Vừa nói vừa trịnh trọng đứng lên nói lời cảm tạ. Sau khi Trần thôn trưởng và Trần Sơn đi, trong lòng Trần Thiện Thanh vẫn không thể bình tĩnh. Nghĩ đến Tử La, trong lòng hắn không thể bình tĩnh nổi, mong muốn thời gian trôi qua nhanh một chút, như vậy hắn có thể nhanh chóng biết kết quả chuyện của mình và nàng.